Xem hết cuốn DVD, tôi thực sự cảm thấy buồn, chán nản, và thất vọng nữa. Những chuyện mà nhà làm phim, Lm Nguyễn Hữu Lễ, gọi là sự thật về Hồ Chí Minh và về đảng VGCS, theo tôi nghĩ, đó mới chỉ là những thứ rong rêu bám vào chung quanh sự thật chứ không phải là sự thật. Cái sự thật trần trụồng và chính xác nhất thì vẫn còn nằm kín bên trong cái lớp vỏ bùn đất rong rêu dầy đặc kia. Hồ Chí Minh giết người: đúng. Hồ Chí Minh chơi chạy: đúng. Hồ Chí Minh bán đồng chí: đúng. Hồ Chí Minh ăn cắp thơ văn: đúng. Hồ Chí Minh lưu manh bịp bợm: đúng. Vân vân và vân vân. Tất cả tội ác của Hồ được phơi bầy trong cuốn DVD đều thật cả, không có cái gì là không thật. Nhưng sự thật chính xác nhất là cái gì thì người ta lại không tìm ra, hay không muốn khui ra thì không biết. Tôi buồn, chán nản, và thất vọng là vì vậy. Tôi tin rằng người dân không hiểu biết nhiều về HCM, và nhất là bọn cán bộ đảng viên gà mờ nếu xem dĩa DVD này, sẽ thở phào nhẹ nhõm: Tưởng gì, té ra cũng vậy thôi. “Bác Hồ” có những sai phạm cá nhân. Chuyện đó thường tình mà. “Bác” cũng là người với những bất toàn của một con người. Nhưng dù sao “Bác” cũng vẫn là một người yêu nước. “Bác” đã có công thống nhất Tổ Quốc và dành lại độc lập cho Dân Tộc….
Thế là huề cả làng. Đi đoong cái công lao và tiền bạc của cha Lễ.
Sự Thật Chính Mi
Tôi phải đi tìm định nghĩa của sự thật trước rồi mới xác định nó được. Sự thật về một con người là con người đó với tất cả bản tính trời sinh (attribute) của nó, hay gọi là bản chất, nghĩa là những thuộc tính không thay đổi của một con người. Bản chất xấu đưa con người đi đến làm điều ác. Tội ác cũng có từng loại và mức độ khác nhau. Chẳng hạn, giết một người gây đau khổ cho một gia đình. Nhưng giết nhiều người làm thương tổn đến một cộng đồng hay cả một dân tộc. Hồ Chí Minh phạm đủ mọi thứ tội ác xấu xa, nhưng cái bản chất xấu xa nhất trong con ngưòi của hắn là làm tay sai cho ngoại bang, và từ đó đi đến chỗ bán đứng Tổ Quốc cho ngoại bang. Đó mới chính là sự thật chính xác nhất về HCM. Nhưng rất tiếc toàn bộ đĩa DVD của Lm Nguyễn Hữu Lễ đã không xác định được điều này.
HCM có làm tay sai cho ngoại bang không, có bán nước không, chúng tôi sẽ chứng minh dưới đây bằng những văn kiện chính thức của đảng CSVN và bằng sách vở báo chí, hoàn toàn không vì thù ghét cá nhân mà kết tội hồ đồ.
- Tờ Người Cùng Khổ (Le Paria) của Nguyễn Ái Quốc năm 1931 viết: Tổ quốc không nhất thiết phải bao gồm những người cùng một màu da hoặc cùng một ngôn ngữ. Tổ quốc là sức mạnh chính trị của giai cấp. Vô sản Đông Dương không có tổ quốc.
Như thế HCM tự xác nhận mình là người vô tổ quốc. Một người không có tổ quốc mà bảo rằng hắn tranh đấu cho độc lập của dân tộc là nói láo, hoàn toàn láo.
- Sau đây là một đoạn trích trong lá thư xin việc của HCM viết ngày 6-6-1938, sau gần 7 năm không được Quốc Tế Cộng Sản giao công tác (HCM Toàn Tập- Tập 3 trang 90):
“Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó. Hoặc là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi làm một việc gì mà theo đồng chí là có ích. Điều tôi muốn đề nghị với đồng chí là đừng để tôi sống quá lâu trong tình trạng không hoạt động và giống như là sống ở bên cạnh, ở bên ngoài của Đảng.
Tôi sẽ rất biết ơn đồng chí, thưa đồng chí thân mến, cho phép tôi được hội kiến. Tôi tin rằng như vậy sẽ tốt hơn. Đã từ lâu rồi đồng chí không gặp tôi.”
Một người đi xin việc với một chính quyền ngoại bang thì rõ ràng là công bộc của ngoại bang chứ còn là gì nữa. Nói khó nghe một tí là đầy tớ hay là tay sai của ngoại bang thì cũng thế thôi.
- Tờ báo cáo dưới đây (trích trong HCM Toàn tập- Tập 2) HCM gởi cho ban Phương Đông, Quốc Tế Cộng Sản yêu cầu gởi tiền cho hắn hoạt động để thực hiện các công tác bành trướng chủ nghĩa cộng sản tại Đông Nam Á. Hồ đã được điện Cẩm Linh trả lương để thực hiện ý đồ xâm lược VN của Liên Xô:
BÁO CÁO GỬI BAN PHƯƠNG ĐÔNG QUỐC TẾ CỘNG SẢN (6-1927)
1) Từ tháng 11-1924, tôi được Ban phương Đông và Đảng Cộng sản Pháp phái đến Quảng Châu để làm việc cho Đông Dương.…Tôi tiếp tục đi Mátxcơva để trình bày yêu cầu của tôi. 4) Yêu cầu của tôi : Ngay bây giờ tôi không thể lập một dự trù ngân sách chi tiết cho công tác của tôi ở Đông Dương (đi qua Xiêm). Vì vậy, tôi chỉ có thể lập dự trù theo cách áng chừng với những con số phù hợp với hoàn cảnh. Biết sự khó khăn về liên lạc từ Đông Dương đi Mátxcơva, và định thời gian cư trú ở thuộc địa này khoảng chừng 2 năm, tôi trình bày với các đồng chí một yêu cầu về ngân sách tính theo Mỹ kim như sau:
Lương tháng 150 đôla trong 2 năm (cho tôi và những người giúp việc) 3.600 $
Quỹ để công tác trong 2 năm (mỗi tháng 200 đôla) 4.800 $
Tiền chi bất thường 1.100 $
Tổng cộng 9.500 $
Tất nhiên, ở đây tiền lương chỉ là tượng trưng vì ngoài phần trợ giúp tối cần thiết cho chúng tôi, phần còn lại sẽ chuyển sang quỹ công tác. Và nếu các đồng chí vui lòng chấp thuận thì ngân sách này chỉ được thực hiện từ ngày tôi đến Băng Cốc.
Trong khi chờ đợi quyết định của các đồng chí, xin các đồng chí vui lòng: 1) đưa tôi vào bệnh viện, 2) khi tôi ra bệnh viện cho phép tôi được học vài kinh nghiệm cần thiết cho công tác của tôi 3) và cho tôi lên đường càng sớm càng tốt.
Gửi các đồng chí lời chào cộng sản.
Làm việc do lòng tốt muốn giúp đỡ người khác thì tốt đấy. Nhưng làm việc được trả lương thì lại khác. Đây mới là bằng chứng xác thực nhất HCM là tay sai của Liên Sô.
- Dưới đây nữa là bức thư đề ngày 31-10-1952 của HCM viết cho Stalin để xin chỉ thị về đề án Cải Cách Ruộng Đất phác họa cho Việt Nam :
Đồng chí Stalin kính mến !
Tôi gửi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của Đảng Lao Động Việt Nam . Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của 2 đồng chí Liu Shaoshi và Van Szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này.
Kính gởi tới đồng chí lời chào cộng sản.
Chỉ một phần nhỏ trích dẫn trên trong kho tài liệu về HCM cho thấy Hồ là một tên vô tổ quốc (đúng hơn tổ quốc của hắn là Đế Quốc CS Nga), tự nguyện làm đầy tớ cho Liên Sô, lãnh lương của Liên Sô, và nhận chỉ thị của điện Cẩm Linh thi hành các chánh sách của đế quốc Liên Sô về Việt Nam. Như thế tưởng đã đủ để đi đến kết luận rằng HCM là tên Việt gian tay sai của của đế quốc đỏ Liên Sô. Từ là một tên tay sai ngoại bang cai trị đất nước ta, HCM bán đất nước ta cho ngoại bang là chuyện không có gì là lạ. Chúng tôi xin nêu ít nhất 2 bằng chứng cụ thể trên giấy trắng mực đen sau đây:
- Thứ nhất, hồi tháng 6 năm 1956, Thứ trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm dưới quyền của HCM nói với Li Zhimin, Xử lý Thường vụ Toà Đại Sứ Trung quốc tại Bắc Việt, rằng: theo những dữ kiện của Việt nam, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là môt bô phận lịch sử của lãnh thổ Trung quốc. Saigon – Hanoi – Paracels Islands Dispute – 1974 Frank Ching (Far Eastern Economic Review, Feb. 10, 1994)
- Thứ hai, ngày 4 tháng 9 năm 1958, chính phủ Trung Quốc đã tuyên bố bề rộng của lãnh hải Trung Quốc là mười hai hải lý, được áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, bao gồm cả Quần Đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa. Mười ngày sau đó tức là ngày 14-9-1958, Phạm Văn Đồng, thủ tướng dưới quyền HCM, gởi một công hàm ngoại giao cho Chu Ân Lai ủng hộ lời tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc nguyên văn như sau:
Thưa Đồng chí Tổng lý,
Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lý rõ:
Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.
Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa trên mặt bể.
Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.
Chỉ với những văn kiện và trích dẫn trên tưởng đã đủ để đi đến kết luận rằng HCM chính là một tên đại Việt gian tay sai bán nước. Cái huyền thoại Hồ là người yêu nước, có công thống nhất đất nước, đem lại độc lập cho Tổ Quốc chỉ là một huyền thoại ảo, là nói láo, đại láo khoét. Ngược lại Hồ là một tên tội đồ của Dân Tộc.
Không Biết hay Không Dám Nói
Những nhân vật xuất hiện trên đĩa DVD để phanh phui sự thật về HCM thì nhiều lắm. Toàn là những tai to mặt lớn cả, bằng cấp bề bề, địa vị ngất ngưởng. Ngoài hai nhà làm phim là Lm Nguyễn Hữu Lễ và ông Trần Quốc Bảo, chúng tôi điểm danh một số người có tên tuổi sau đây, ta, tầu, tây đủ cả, và ghi nhận đại khái những nhận định của họ về HCM như sau:
- Ông Minh Võ: HCM, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp đều không hiểu chủ nghĩa cộng sản đến nơi đến chốn.
Nhà biên khảo Minh Võ cho rằng Hồ và đám đệ tử Chinh, Đồng, Giáp v.v. không hiểu chủ nghĩa CS đến nơi đến chốn. Nói như thế có nghĩa là chủ nghĩa CS là một chủ nghĩa cũng tốt đẹp, hay ít ra không đến nỗi tệ lắm. Theo ông Minh Võ thì cứ hiểu chủ nghĩa CS cho thấu đáo và tường tận đi đã, rồi mới đem áp dụng thì đã chẳng có chuyện gì. Muôn sự chỉ vì Hồ Chí Minh và bọn đệ tử đã không hiểu chủ nghĩa CS, chứ nếu thấu hiểu đàng hoàng đến nơi đến chốn thì đất nước đã chẳng đến nỗi tanh banh tenh béc như thế này. Đó là một sự tiếc rẻ của ông Minh Võ. Ông chỉ chê bọn đầu sỏ CS ngu dốt, thật ra chúng chẳng có tội gì.
- Bùi Tín: Hồ bị chủ nghĩa Marx mê hoặc. (Bùi Tín còn lên tiếng đòi quyền lợi cho Nguyễn Tất Trung, đứa con rơi vô thừa nhận của Hồ)
- Jean Francois Revel: Mục tiêu đấu tranh của HCM không phải là độc lập của VN mà là sát nhập VN vào Quốc Tế CS.
Tuy là một người Pháp, nhưng triết gia Revel có một cái nhìn tuy chưa phải là sự thật, nhưng khá gần với sự thật. Một người Pháp nói được như thế cũng là tốt lắm rồi.
- Olivier Todd: Hồ là tín đồ cuồng tín của chủ nghĩa CS.
- Jean Sainteny: Hồ hoàn toàn gắn bó với chủa Nghĩa CS.
- Bernard Fall: Hồ trung thành vô điều kiện với Stalin.
- Trương Vĩnh Kính: Hồ đánh phá và lũng đoạn các tổ chức Quốc gia, thủ tiêu các nhà yêu nước.
- Vũ Ngự Chiêu: Hồ là một nhà độc tài có nhiều tham vọng.
- Nhà báo Balan Robert: HCM là một tay giệt chủng, có tội với dân tộc mình.
Đây là lời kết tội HCM khá nặng nề của một người ngoại quốc mà chúng ta rất ít gặp, nhưng còn xa với sự thật mà chính nó là.
- Ông Bùi Diễm: Tư tưởng Hồ không lấy gì làm xuất sắc lắm, và đạo đức của Hồ không lấy gì tốt đẹp cho lắm.
Nói như ông cựu đại sứ Bùi Diễm thì ta phải hiểu là HCM cũng có tư tưởng chứ không phải không có. Chỉ có điều là tư tưởng của Hồ không được xuất sắc lắm. Về đạo đức cũng vậy, Hồ có đạo đức, chỉ là không được tốt đẹp lắm thôi. Theo ông Bùi Diễm thì HCM cũng giống như một thí sinh đi thi, đậu thì có đậu đấy (hạng bình thứ) nhưng chỉ không đậu cao thôi (hạng ưu). Ngài cựu đại sứ VNCH người ta đồn là rất thân với Xịa nói thế ai muốn hiểu thế nào thì hiểu. Riêng người viết thì nghĩ rằng ông Bùi Diễm không thể nào cạn tàu ráo máng với cộng sản được, vì “người ta” đâu có thể để cho ông làm thế.
- Ông Nguyễn Ngọc Bích: HCM có nhiều ngày sanh khác nhau chứng tỏ một con người thiếu thành thật.
Ông giáo sư bể dâu Nguyễn Ngọc Bích tố Hồ Chí Minh ra trò lắm, nhưng rất tiếc ông đã không đánh lưỡi 7 lần trước khi nói (ngạn ngữ Pháp: tourner la langue 7 fois avant de parler), nên ông bị hố và trở thành mình tự chửi mình. Ông Bích tố cáo HCM có nhiều ngày sanh khác nhau chứng tỏ một con người thiếu thành thật. Thế nhưng Nguyễn Chí Thiện cũng có cả lô ngày và năm sanh khác nhau thì ông Bích lại coi Thiện như anh em ruột thịt. Chẳng bao giờ ông Bích thắc mắc về sự thiếu thành thật của Nguyễn Chí Thiện cả.
Nói tóm lại, toàn bộ đĩa DVD của cha Lễ, người ta chỉ nghe kể ra các tội lỗi, các thói xấu của HCM mà không thấy một ai nêu rõ đựợc bản chất tay sai bán nước của hắn. Đấy là tôi không đề cập đến những phát biểu cố ý làm nhẹ đi các tội ác của đảng CS vì e bài viết sẽ dài quá mà chỉ chú tâm vào vấn đề chính là cái huyền thoại HCM. Vậy huyền thoại HCM là gì? Thưa là một người yêu nước, có công thống nhất đất nước, đem lại độc lập tự chủ cho dân tộc. Với công lao to lớn này, Hồ xứng đáng được gọi là quốc phụ, là cha già của dân tộc VN. Muốn đánh đổ cái huyền thoại này, đĩa DVD phải chứng minh Hồ chỉ là một tên tay sai của Liên Sô. Hồ phát động chiến tranh, giết hại đồng bào của mình để mở rộng đế quốc đỏ Liên Sô chứ không phải vì độc lập của Tổ Quốc. HCM đã từng tuyên bố: Theo chỉ chị của Quốc Tế CS, tôi (HCM) đã hoàn thành sứ mạng Bolchevick hóa Đông Dương. Và trong diễn văn khai mạc Ðại Hội 3 đảng CSVN năm 1960, Hồ phát biểu: Cách mạng Việt Nam là một bộ phận của lực lượng hòa bình xã hội chủ nghĩa trên thế giới. Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là một thành viên trong đại gia đình xã hội chủ nghĩa đứng đầu là Liên Xô vĩ đại. Chúng ta có nhiệm vụ giữ vững vị trí tiền đồn của chủ nghĩa xã hội ở Ðông Nam Á và trên thế giới. Sự thể này đã được chính Khrushchev, Tổng Bí Thư đảng CS Liên Sô xác nhận và viết trong kết luận của chương về Hồ Chí Minh và Chiến tranh Việt Nam như sau: Cuộc chiến này (chiến tranh VN) không chỉ vì tương lai của người dân Việt Nam. Nhân dân Việt Nam đang đổ máu và xả thân cho phong trào Cộng sản thế giới. (chứ không phải cho dân tộc VN, lời chú của người viết).
Công trình của Lm Nguyễn Hữu Lễ là nhằm đánh đổ huyền thoại HCM. Những luận chứng rõ ràng và đanh thép như trên để làm việc này thì lại không thấy một ai trong nhóm tham dự vào việc đi tìm sự thật về HCM nêu ra. Quí vị không biết hoặc thậm chí không muốn biết là, trên bình diện chính trị, chỉ có tội bán nước của HCM mới đánh đổ được cái huyền thoại yêu nước của hắn thôi. chỉ nhắc lại những điều “khổ lắm biết rồi nói mãi” trên các sách báo, chẳng hạn như HCM giết người, HCM gạt gẫm đàn bà, có vợ bỏ vợ, có con bỏ con, HCM ăn cắp thơ của người khác, HCM bán đứng bạn bè cho Tây, thủ tiêu đồng chí v.v. chẳng ăn thua gì, không giết nổi cái huyền thoại về hắn đâu. Những tài liệu HCM làm tay sai cho Liên Sô, cho Tầu cộng, bán nước ra sao có thể tìm thấy ở bất cứ văn khố hay thư viện nào trên khắp thế giới. Thế mà trong suốt đĩa DVD, chúng ta không thấy một ai trưng dẫn. Quí vị này toàn là những người có học thức cao, VN và ngoại quốc. Do đó câu hỏi cần đặt ra là họ có biết hay không biết, có đọc hay không đọc các tài liệu quan trọng về HCM. Chúng tôi không tin họ không biết và không đọc, bởi vì họ là những nhà viết sử, những nhà báo chuyên về các vấn đề của VN. Tại sao họ biết mà không dám nói thì đây là một điều lạ, một câu hỏi quan trọng, rất quan trọng cần phải đặt ra cho mọi người.
Vì Tôi Là Linh Mục
Trong bất cứ một phiên tòa nào, kể cả tòa án nhân dân của CS, cũng đều gồm có đủ ba thành phần gồm chánh án, bị cáo, và biện lý (đại diện ngành công tố). Dĩ nhiên luật sư là người đứng về phía bị cáo. Bị cáo có bị kết tội hay không, tội nặng hay tội nhẹ, tùy thuộc không ít vào thái độ của biện lý. Muốn tội nặng, biện lý ghép nghi can vào những trường hợp nặng nhất, đưa ra những bằng chứng khó chối cãi nhất. Nhưng nếu muốn cho tội nhẹ đi, biện lý chỉ cần ghép vào trường hợp bất cẩn, không tự chủ được, hoặc vô tình v.v. với những chứng cớ vu vơ thiếu chính xác. Vai trò của luật sư chỉ thực sự vất vả nếu biện lý cương quyết bắt tội. Còn nếu như biện lý muốn nhẹ tay thì luật sư coi như cứ việc ù ơ dí dầu cũng có tiền bỏ túi.
Trong vụ xử Chúa Giêsu, Tổng Trấn Pilate đứng vào thành phần chánh án. Ông biết Chúa là người công chính, không phải là một chính khách có tham vọng, và là người vô tội. Ông rất muốn tha Chúa, nhưng phe biện lý ở đây là các tư tế và kỳ mục trong đạo Do Thái, họ nhất quyết gán cho Chúa tội chính trị là Ngài muốn xưng vương Do Thái, ngụ ý lớn hơn nữa là chống lại Hoàng Đế Caeza của La Mã. Đây là một tội không thể tránh được cái chết nếu đúng. Pilate hỏi đi hỏi lại Chúa: Ông có phải là vua Do Thái không. Lần thứ hai Chúa chỉ trả lời: Đấy là ngài nói. Tổng Trấn chỉ cần Chúa trả lời “NO” như ông gợi ý là ông ta có lý do để trả tự do cho Chúa. Nhưng một đàng Chúa Giêsu đã không trả lời đúng như Pilate gợi ý, một đàng phe tố cáo (biện lý) nhất định đổ cái tội chết lên đầu Ngài, nên Tổng Trấn Pilate đành chịu thúc thủ. Trong trường hợp này ta thấy rõ sự lợi hại của vai trò biện lý trong phiên tòa.
Sở dĩ tôi phải dài dòng như vậy là muốn chứng minh rằng đang có một âm mưu rửa tội cho Hồ Chí Minh mà DVD là một lợi thế. Cứ cho việc đi tìm “Sự thật về HCM” là một phiên tòa cho dễ hiểu. Cũng cần lưu ý, đây là một phiên tòa lương tâm xét xử một vụ án chính trị chứ không phải thuần túy hình sự mặc dù bị cáo (HCM) đã phạm rất nhiều tội ác mà tội nào cũng đều đáng chém đầu cả. Trong phiên tòa này, ngồi ghế chánh án để xét xử là 80 triệu đồng bào VN. Đại diện công tố viện là những người được phỏng vấn. Bị cáo là cái huyền thoại HCM. Muốn trừ đi cái huyền thoại này, hay nói khác đi là kết án tử hình nó, thì nhất định phải chứng minh được rằng HCM là tên Việt gian tay sai bán nước. Trọng trách này nằm trong tay biện lý tức những người được cha Lễ mời phỏng vấn. Những tội ác khác Hồ đã phạm như giết vợ, thủ tiêu đồng chí v.v. chỉ có thể cùng lắm giết hắn về thể xác (physically) chứ không thể trừ khử đi cái huyền thoại về hắn được. Cứ xem, Tần Thủy Hoàng đốt sách, chôn học trò, giết người vô số kể, nhưng người Trung Hoa bây giờ vẫn kể ông ta là người đã có công đầu tiên làm nên một nước Tầu thống nhất như ngày nay. Cái bản chất tay sai với tinh thần ái quốc không thể hòa lẫn được trong một con người. Thiếu gì bọn lãnh tụ cộng sản trên thế giới, họ cũng tàn ác, cũng sa đọa, nhưng họ không làm tay sai cho Liên Sô. Tito chẳng hạn, ông ta không theo mà còn chống Liên Sô nữa là đàng khác. Hay như Mao Trạch Đông, ông không làm đầy tớ mà còn kình địch với Liên Sô. Một chứng minh cụ thể là trong Thế Chiến II, để chống lại Nhật, Liên Sô giúp Tưởng Giới Thạch chứ đâu có giúp Mao Trạch Đông. Chỉ có HCM theo và làm tôi tớ cho Liên Sô tận tình. Khi Liên Sô đổ, Hồ lại quay sang thờ Tầu cộng. Đó rõ ràng thể hiện bản chất làm tôi tớ cho ngoại bang của HCM.
Cái bản chất này của Hồ đã bị bỏ quên trong việc cha Lễ đi tìm sự thật về HCM. Như trên tôi đã khẳng định, những người được được cha Lễ trao phó trách nhiệm đi tìm sự thật, họ biết sự thật là cái gì và ở đâu, nhưng họ không nói. Với tư cách là người giữ vai trò biện lý trong phiên tòa xử huyền thoại HCM, họ không dám nói. Cần nhác lại vụ xử Chúa Giêsu. Mặc dù Chúa vô tội, nhưng đóng vai biện lý là các tư tế và kỳ mục trong dân cố tình gán ghép Chúa vào tội chết nên Pilate muốn cứu Chúa cũng không cứu được. Trong vụ xét xử huyền thoại HCM, tội chứng đã hiển nhiên: Hồ là Việt gian tay sai bán nước. Vai biện lý tức những người được phỏng vấn lại đi tìm những tội chứng vớ vẩn không đâu. Rõ ràng họ muốn cứu nó chứ không muốn tử hình cái huyền thoại này. Do đó toàn dân VN trong vai chánh thẩm muốn trừ khử tên gian ác này cũng khó làm nổi. Muốn biết nguyên nhân tại sao những thành phần trong vai biện lý không muốn xử tử hình huyền thoại HCM thì cần phải tìm hiểu họ là ai, thuộc thành phần nào.
Để cho dễ nhận diện, ta có thể phân liệt những người này ra làm ba thành phần như sau: người ngoại quốc, người tỵ nạn, và đám phản tỉnh cuội.
1. Thành phần ngoại quốc - Họ là những nhà trí thức lại có tiếng tăm. Chắc chắn là họ muốn đóng khung trong khuôn khổ nghiên cứu để khỏi bị mang tiếng thiếu vô tư. Cũng có thể họ nghiên cứu không được thấu đáo. Chúng ta cũng biết những nhà nghiên cứu họ chỉ căn cứ trên sách vở tài liệu, mấy khi họ lăn lộn vào cuộc sống thực mà tìm tòi. Cũng có thể họ có những quan điểm và xu hướng chính trị riêng tư chúng ta không biết. Do đó chúng ta không thể phiền trách họ được.
2. Thành phần tỵ nạn - Họ cũng có phần nào giống như những người ngoại quốc vừa nói trên. Họ muốn giữ bộ mặt trí thức của họ là những nhà nghiên cứu để không bị mang tiếng là chống cộng cực đoan hay quá khích. Thái độ đó khiến họ trở thành những kẻ luôn luôn đứng bên lề lịch sử để hưởng lợi. Có thể có những lý do thầm kín khác mà họ không thể tỏ ra bên ngoài. Điểm cần lưu ý là trong thành phần tỵ nạn này có rất nhiều người là đảng viên của Việt Tân. VT đã từng tuyên bố công khai rằng HCM là người yêu nước và có công với Tổ Quốc. VT tuyên bố như thế, bây giờ chúng ta đòi đảng viên của họ nói ngược lại Hồ là tay sai bán nước, chuyện đâu có dễ dàng. Ông Nguyễn Ngọc Bích, một thành viên VT cốt cán, tố khổ Hồ là người thiếu thành thật đã là quá sức ông ta rồi, giới hạn và sự cho phép đối với ông ta chỉ có đến thế thôi.
3. Thành phần phản tỉnh cuội - Thành phần này chiếm đa số trong đám người cha Lễ cậy nhờ đi tìm sự thật về HCM. Đây là thành phần đáng nghi ngờ thứ hai sau VT. Dương Thu Hương mới viết sách thổi HCM lên đến tận tầng mây xanh. Như thế thì bà Hương nói sự thật về HCM ra sao, chúng ta không cần nghe cũng biết được. Hay như Bùi Tín, Bùi Bằng Đoàn bố Bùi Tín là cận thần của HCM. Nếu Bùi Tín kết tội HCM là Việt gian bán nước, thì ông ta phải nói sao về ông bố mình. Không lý ông vẫn gân cổ lên cãi “nhưng bố tôi vẫn là người yêu nước”. Ai nghe được. Vũ Thư Hiên cũng thế nữa. Hiên ngày còn bé được HCM cho ngủ chung giường. Bố của Hiên là Vũ Đình Huỳnh là tà loọc rất thân cận với HCM. Đòi Vũ Thư Hiên kết tội HCM là Việt gian bán nước có khác gì buộc Hiên phải tố cáo cha mình là tòng phạm bán nước. Cho nên khi cả cái đám phản tỉnh cuội này đi tìm sự thật về HCM thì chúng ta có thể biết sự thật là cái gì rồi. Khỏi cần phải thắc mắc chi cho mệt. Cha Lễ mời đám người này cộng tác với mục đích gì? Chúng ta nên hỏi cha Lễ, sự thật mà ngài muốn tìm là sự thật gì, nó ở bên nào của dẫy núi Pyrénées?
Mọi người đã xem và đã thấy, DVD “Sự thật về HCM” do Lm Nguyễn Hữu Lễ khổ công thực hiện đã không đáp ứng được cái mà mọi người mong đợi, tức là trừ khử đi được cái huyền thoại về HCM. Sự thất bại này như tôi đã trình bầy trên, nó nằm trong vấn đề nhân sự, những người thực hiện DVD. Vấn đề là cha Lễ vô tình hay chủ tâm lựa chọn những người cộng tác. Nếu chỉ là vô tình thì chắc chắn trăm phần trăm là cha Lễ đã chưa bao giờ hát bài “Vì tôi là linh mục”. Còn nếu đây là chủ ý của cha Lễ thì rõ ràng ngài đã có mục đích riêng của ngài. Cha Lễ nói vậy nhưng không phải vậy. Ngài nói muốn xóa đi cái huyền thoại HCM, nhưng không phải vậy đâu, ngài đang remodel nó đấy. Ai giúp sáng kiến cho cha Lễ làm DVD? Ai cố vấn cho cha Lễ về nội dung? Ai giới thiệu với cha Lễ những người được phỏng vấn. Trả lời một loạt các câu hỏi như thế chúng ta có thể tìm ra được sự thật của vấn đề. Vấn đề này là đĩa DVD “Sự thật về HCM” đã không xóa bỏ được huyền thoại về HCM. Trái lại nó là một kế hoạch hoạch rất tinh vi và thâm độc, kín đáo và tài tình trong âm mưu duy trì và củng cố cái ngôi thần tượng HCM trong lòng người dân Việt và mãi mãi con cháu sau này.
Kết Luận
Câu kết luận của tôi cũng là câu mở đầu bài viết của tôi. Vắn tắt thôi. Xem hết cuốn DVD, tôi thực sự cảm thấy buồn, chán nản, và thất vọng. Hy vọng rằng cha Nguyễn Hữu Lễ tìm ra được chính sự thật về HCM và nhìn ra sự thất bại của mình và ngài sẽ có cách xử lý vấn đề. Những tội ác giết người, cướp của, hiếp dâm, tham ô, ăn cắp v.v. của HCM và đảng VGCS nhân dân VN có thể tha thứ, nhưng tội làm Việt gian bán nước của chúng thì nhất định không thể tha thứ được, không tòa án nào miễn tố, và lịch sử sẽ truyền lại cho muôn đời con cháu mai sau ghi nhớ. Hiểu được chân lý đó đã rồi hãy làm chuyện đánh đổ huyền thoại HCM.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
0 comments:
Post a Comment