Saturday, August 11, 2012

Có phải là nội công ngoại kích?



Biếm họa của Ba Bùi
1* Mở bài

Nội công ngoại kích là hợp đồng tác chiến từ trong đánh ra, từ ngoài đánh vào, nhịp nhàng hỗ trợ nhau, cùng một mục đích, một mặt trận.

Mặt trận hiện tại là cả bên trong và bên ngoài Việt Nam, đều không ngừng chống độc tài để cho có một nước Việt Nam dân chủ, tự do theo tiêu chuẩn thực sự của quốc tế, chớ không phải bằng những khẩu hiệu trống rổng, lừa bịp như từ trước đến hiện nay.

Đã hơn 37 năm qua, người Việt tỵ nạn CS vẫn kiên trì đấu tranh chống chế độ độc tài CSVN. Việt Cộng trong nước nhức nhối, phản công bằng Nghị Quyết 36, do những tên tay sai nằm vùng, lợi dụng các thứ tự do để công khai và hợp pháp thực hiện.

2* Báo Người Việt: đánh nhà văn Trần Mạnh Hảo trong nước

Báo Người Việt Online đã đánh nhà văn bất đồng chính kiến trong nước là Trần Mạnh Hảo.

Trích lời phát biểu của Trần Mạnh Hảo:

“Báo Người Việt “ của Đỗ Ngọc Yến không công bằng với chúng tôi ( TMH). Bằng chứng là, ngày 9-5-2005, mở mạng Internet, vào mục “Diễn Đàn” của báo điện tử “Người Việt –online”, có in bài : “Chân tướng Trần Mạnh Hảo” của Nguyễn Thái Lai ( kẻ ngụy danh trong nước “?”). Bài báo vô cớ bịa chuyện bôi nhọ danh dự của chúng tôi này được “Người Việt online” in làm 2 kỳ với đường ‘link’ sau :

http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=23366&z=12
2.1. Vài nét về Trần Mạnh Hảo

Trần Mạnh Hảo là nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình chuyên nghiệp trong nước. Sinh năm 1947 tại Nam Định. Năm 14 tuổi đã có thơ đăng báo, thuộc gia đình Thiên Chúa Giáo. Đã từng là đảng viên CSVN. Năm 1989, khi viết cuốn “Ly Thân” thì bị khai trừ ra khỏi đảng. Được hội viên bầu vào Hội Nhà Văn VN. Từ 1974 đến 2004, đã xuất bản 15 tập thơ, 4 tiểu thuyết, 5 tập lý luận và phê bình văn học, 3 tập chuyện thiếu nhi.

2.1.1. Góp ý với Đảng nên bị đánh tơi bời

Trước Đại Hội X của Đảng CSVN, vì muốn chứng tỏ ra có tinh thần dân chủ, đảng kêu gọi người dân góp ý về Dự Thảo Báo Cáo Chính Trị sẽ đọc ở Đại Hội, và Trần Mạnh Hảo đã viết 2 bài góp ý. Vì lời lẻ thẳng thắn, nói sự thật, làm mất lòng đảng, nên bị trù dập, khủng bố dưới nhiều hình thức từ tinh thần đến vật chất. Bị Hội Nhà Văn trục xuất, nhà nước bao vây kinh tế. Nhiều tờ báo cùng nhau mở chiến dịch đấu tố, nhiều người gọi phone chửi bới, đe dọa…

Tóm tắt những điểm chính của hai bản góp ý như sau:

“Khi đảng còn độc quyền chân lý thì mọi góp ý đều hoá trò đùa, vô ích”.

1. Bản Dự Thảo Báo Cáo còn nhiều chỗ sai tiếng Việt. Câu văn lộn xộn, lủng củng đại tối nghĩa, thiếu mệnh đề, do trình độ kém của người viết. Vì viết sai nên biến đảng trở thành phản động vì chống lại nguyên tắc khách quan

2. Bản Dự Thảo còn nhiều chỗ thiếu trung thực, tổng cộng có 8 cái thiếu trung thực được chứng minh. Bản Dự Thảo có 3 cái sai trầm trọng: sai về chủ nghĩa Mác Lênin, sai chủ nghĩa Mác. Bản Dự thảo Báo cáo chống lại Hiến Pháp.

3. Nói chung là CNCS là cái sai trầm trọng. Khi đảng độc quyền chân lý, thì mọi góp ý chỉ là lừa bịp, bởi vì không được trả lời, mà bị ném vào sọt rác, rồi lại trù dập người góp ý dám nói thật và thẳng thắn.
2.1.2. Trần Mạnh Hảo ký tên vào Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ năm 2006

Trích một phần trong Bản Tuyên Ngôn: “Bất hạnh thay, là cho đến nay mà dân tộc VN còn bị cai trị bởi chế độ toàn trị CS. Bởi thế, hư hỏng lương tâm, tồi tệ nhân cách, bế tắc giáo dục, gian dối thông tin, tùy tiện luật pháp, hỗn loạn xã hội, cán bộ lộng quyền, tham nhũng”. (ngưng trích)

Chửi đảng như thế nên bị trù dập, cô lập, khủng bố. Một chiến dịch đấu tố được báo chí trong nước và báo tay sai ngoài nước đánh phá.

2.2. Trần Mạnh Hảo tố cáo báo Người Việt bịa 14 chuyện bôi nhọ danh dự
Dưới tựa đề “Chân Tướng Trần Mạnh Hảo” của tác giả Nguyễn Thái Lai nào đó, trên mục “Diễn Đàn” của báo Người Việt Online ngày 9-5-2005, đã bịa ra 14 chuyện bôi nhọ danh dự Trần Mạnh Hảo.

Trần Mạnh Hảo viết bài trả lời yêu cầu báo Người Việt đăng tải để làm sáng tỏ vấn đề, xin trích nguyên văn như sau:

“Chúng tôi còn có thể kể ra đây cả chục điều bịa đặt khác của ông Nguyễn Thái Lai nào đó. Một người đàng hoàng, tử tế, dám đương đầu với sự thật và lẽ phải, thì sao lại phải “đổi tên” đi mà viết cái “thư nặc danh” dài dòng nhằm bịa chuyện nói xấu người khác như thế ? , Nguyễn Thái Lai như con dơi sợ ánh ngày, đã tìm được một góc xa là báo ‘Người Việt online” hải ngoại, để vu vạ bôi nhọ người khác.

Chúng tôi đã viết bài trả lời báo “Người Việt online” và Nguyễn Thái Lai, với tiêu đề : “ KHI BÁO “NGƯỜI VIỆT ONLINE” DÙNG MỘT “NGƯỜI ẢO” ĐỂ ĐÁNH MỘT NGƯỜI THẬT : NGUYỄN THÁI LAI, ÔNG LÀ AI? SAO LẠI NÚP VÀO XÓ TỐI ĐỂ NÉM ĐÁ GIẤU TAY THẾ ?”. Ngày14-5-2005, chúng tôi đã gửi bài viết này tới tòa soạn báo “Người Việt online” theo hai email sau : news@nguoi-viet.comnvonline@nguoi-viet.com đề nghị đăng tải để rộng đường dư luận theo luật báo chí của các tờ “báo văn minh”. Thư và bài của chúng tôi gửi, toà soạn NV online đã nhận được, vì nếu không nhận được hay sai địa chỉ, đường truyền internet sẽ hiển thị ngay. Ngay sau khi nhận được bài trả lời của chúng tôi, toà soạn NV online ngay lập tức, xóa hết bài của Nguyễn Thái Lai đang nằm trên mục “Diễn đàn” theo kiểu xóa dấu vết, xóa vật chứng, xóa hiện trường, tạo hiện trường giả kiểu : làm gì có bài Nguyễn Thái Lai trên tờ báo của chúng tôi. Đây là hành vi không trung thực của Người Việt online. Hàng chục bạn bè của chúng tôi trên thế giới đã email bài báo đăng 2 kỳ trên “NV online” của Nguyễn Thái Lai về cho chúng tôi. Và trang web : VĂN HOÁ & GIÁO DỤC của anh Trần Hữu Dũng đã “post” bài của Nguyễn Thái Lai trên “NV online” lên trang nhà để rộng đường dư luận.

Đợi 4 ngày không thấy “NV online” hồi âm, chúng tôi lại viết một thư khác và gửi tiếp bài báo của mình tới toà soạn “NV online”, nhưng cho tới nay vẫn không nhận được hồi âm, làm như báo “Người Việt” của Đỗ Ngọc Yến đã bị sóng thần cuốn mất ra biển vậy !

Chúng tôi đành phải nhờ trang web : www.giaodiem.com ‘post’ bài trả lời Nguyễn Thái Lai và “NV online” của chúng tôi lên mạng “Phật giáo & Dân tộc” này.

Xin quý độc giả có thể xem bài trả lời của chúng tôi khi vào mạng Giao Điểm, với đường ‘link’ như sau :

http://www.giaodiem.com/mluc/mluc/_III05/505_tmh_nviet.htm .
Các trang web Văn hoá & Giáo dục của anh Trần Hữu Dũng, trang web ‘Trái tim Việt Nam-online” …đã nối mạng bài báo trả lời tờ “NV online” của chúng tôi, nhưng dứt khoát ông Đỗ Ngọc Yến và đồng bọn vẫn cứ im như thóc theo bài “ngậm miệng ăn tiền”.

Nhiều bạn bè trong nước và hải ngoại viết thư về chia sẻ với chúng tôi, đều nhất nhất lên án tờ “Người Việt online” của Đỗ Ngọc Yến-Đỗ Tăng Bí là tờ báo “mọi rợ”, thậm chí có vị còn gọi nó là tờ báo “lưu manh”, chuyên hò hét đòi tự do báo chí trong nước nhưng chính mình lại là tờ báo xâm phạm tự do báo chí nhất. Rồi bạn bè, có nhiều vị là luật sư trong và ngoài nước khuyên tôi nên kiện tờ “Người Việt online” của Đỗ Ngọc Yến ra toà về tội vô cớ bôi nhọ danh dự người khác một cách “dối trá, bịp bợm”. Các vị luật sư bạn bè này nói họ sẽ giúp TMH tối đa. Chúng tôi đang cân nhắc xem có nên kiện ông Đỗ Ngọc Yến ra toà hay không ? Nhưng nhiều bạn trong nước khuyên, khi ông đang mặc áo quần trắng muốt, vô ý đi qua một con trâu lấm bùn, đuôi trâu quệt vào làm áo ông lấm hết, ông có quay lại cãi nhau hay đòi đi kiện con trâu hay không ? Thôi, cầm bằng như vụ Nguyễn Thái Lai- NV online là chuyện xui của TMH, cũng giống như ông vừa đi qua một “con trâu lấm bùn” vậy, lấm hết áo quần xong thì giặt đi, đối thoại với “trâu bò” mà làm gì …

Nay chúng tôi viết bài báo này nhằm :

Cực lực lên án ông Đỗ Ngọc Yến đã dùng tờ “Người Việt online” làm sân chơi cho Nguyễn Thái Lai vô cớ bôi nhọ danh dự của chúng tôi.

Tố cáo trước dư luận trong và ngoài nước, rằng : nhật báo Người Việt của Đỗ Ngọc Yến là tờ báo không đàng hoàng tử tế, không cho một người bị hại, bị bôi nhọ vu cáo trên chính tờ “NV online” là chúng tôi được trả lời. Từ đó, có thể kết luận, đây là một “tờ báo dối trá” và “chống lại tự do ngôn luận”.

Chúng tôi một lần nữa, đề nghị ông Đỗ Ngọc Yến và toà soạn nhật báo NGƯỜI VIỆT+NGƯỜI VIỆT ONLINE” phải có lời xin lỗi chúng tôi trên báo của quý vị, và đăng bài trả lời Nguyễn Thái Lai của chúng tôi lên chính tờ báo quý vị đã dùng kẻ nặc danh này để bôi nhọ chúng tôi.

Sài Gòn chủ nhật 5-6-2005” (hết trích)

Báo Người Việt đã “sơ xuất” và bị chửi nặng nề tơi bời hoa lá, nhưng vẫn tiếp tục con đường “sơ xuất” đều đều. Hết chối cãi và ngụy biện được nữa. Đã hứa, rồi lại hứa, nên chả ai tin.

3. Báo Người Việt phỉ báng và nhục mạ Việt Nam Cộng Hoà

Từ việc triển lãm lăng Hồ Chí Minh, đến mạ lỵ lá cờ VNCH bị chà đạp trong cái chậu nước dơ, rồi “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”. Đó là tấn công nội bộ người tỵ nạn ở Hoa Kỳ.

Nhưng thâm sâu và ác hiểm không lường là “ngoại kích”, tức là từ ngoài đánh vào. Vậy đánh ai trong nước? VC trong nước đang có phong trào đánh phá, bắt bớ giam cầm những người Công giáo, chiếm đất nhà thờ, đập gãy tay tượng Đức Mẹ, đánh gãy cổ Chúa Giê Su. Thì tờ Người Việt tung tin, các Linh Mũc Công giáo được Pháp huấn luyện làm gián điệp cho Pháp, rồi Pháp chuyền lại cho VNCH, và VNCH lại chuyển một số cho CIA.

Trong ngoài hợp đồng tác chiến nhuần nhuyễn có bài bản, mà LS Nguyễn Xuân Nghĩa kết luận là nó nằm trong sách lược của VC trong nước. Thật không sai chút nào.

Đề nghị quý vị binh vực cho báo Người Việt nhìn lại toàn bộ, trước sau, của báo Người Việt để biết rõ hơn về tờ báo nầy.

2* Những người binh vực cho tờ báo Người Việt

Thông qua báo chí và những bản tin, thì những người binh vực cho tờ báo Người Việt trong việc nhục mạ “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”, được ghi nhận như sau: nhà báo tự do Bùi Văn Phú, cựu dân biểu, cựu bộ trưởng Võ Long Triều, LS Đỗ Thái Nhiên, và nhà báo Trần Đông Đức, chủ bút tờ Người Việt Đông Bắc.

2.1. Binh vực của nhà báo tự do Bùi Văn Phú

Bùi Văn Phú cho rằng tờ báo Người Việt đã làm đúng chức năng của mình, nhưng vì sợ biểu tình nên phải xin lỗi.

Trích nguyên văn như sau:

“Là một tờ báo lớn (Người Việt) đã làm đúng chức năng thông tin khi cho những quan điểm trái nghịch được thể hiện”.

Ông Bùi Văn Phú cho rằng: “Trong nền dân chủ pháp trị, tự do báo chí không thể giới hạn. Việc đưa ra những quan điểm trái nghịch nhau là phản ảnh sinh hoạt tự do báo chí trong một xã hội dân chủ. Việc báo Người Việt đuổi nhân viên, cho thấy, không vững tin và can đảm trong việc thể hiện quyền tự do báo chí”
(ngưng trích) . Tóm lại, báo NV sợ biểu tình.

Nhận xét.

Qua những câu trích trên, có thể hiểu Bùi Văn Phú cho rằng, những hành vi của báo NV, từ việc đăng bài thơ ca ngợi các lãnh tụ VC, đến hình cái chậu rửa chân có hình lá cờ VNCH, cho đến việc mạ lỵ “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”, đó là những ý kiến trái nghịch phải được tôn trọng.

Đã có nhiều phản biện chống lại quan điểm của Bùi Văn Phú, chứng minh báo NV đã lạm dụng tự do chống lại cộng đồng mà tờ báo đã và đang sống bằng những đồng tiền của cộng đồng.

2.2. Binh vực của ông Võ Long Triều

Ông Võ Long Triều, cựu dân biểu, cựu bộ trưởng VNCH, đã xác nhận báo NV đã tuyên truyền cho VC, như sau : “Tiếc thay, ngày nay chính người bạn đó (chỉ Vũ Quí Hạo Nhiên) tự ý tròng cái “mủ tai bèo” Cộng Sản vào đầu báo Người Việt”. Ông Triều chỉ trích: “Chính ông Đỗ Quý Toàn, bút hiệu Ngô Nhân Dụng, bao che cho người bạn của anh ta”. Thế nhưng, Võ Long Triều binh vực cho Đỗ Ngọc Yến và Phan Huy Đạt như sau: “Tôi buồn vì thấy ba lần báo NV vấp phải cùng một lỗi lầm cực kỳ nghiêm trọng, khiến cho tôi có cảm giác các anh phản bội chính mình, phản bội “chủ trương mà Đỗ Ngọc Yến luôn luôn tâm sự, bàn thảo với tôi, ngay cả những ngày cuối cùng khi anh còn tĩnh táo, là “đấu tranh xoá bỏ chế độ Cộng Sản”.

“Những người đó, tôi “không gọi họ là nằm vùng”, tôi “không nói họ bị cộng sản mua chuộc”, mà tôi chắc chắn rằng tư tưởng gọi là “thức thời” hay “thiên tả” của họ, có mục đích làm lợi cho Cộng Sản”.

“Tôi xem anh (Phan Huy Đạt) là người bạn thừa hiểu biết, nhưng vì quá tế nhị, nể nang bạn bè, nên phải gánh chịu búa rìu dư luận một cách đáng tiếc”.

Tóm lại, Võ Long Triều cho rằng Đỗ Ngọc Yến chủ trương “đấu tranh xoá bỏ chế độ CS” qua những lời tâm sự của ông Yến. Và Phan Huy Đạt là người quá tế nhị, nể nang bạn bè, chớ không có chủ trương tuyên truyền cho VC để đánh phá, hạ nhục VNCH. Và những người “vi phạm” không phải là nằm vùng, không phải bị mua chuộc, mà do ý thức “thức thời” và “thiên tả”.


2.3. Binh vực của LS Đỗ Thái Nhiên

- “Ban Biên Tập báo NV gồm những cây bút thượng thặng, chuyên nghiệp, dồi dào kinh nghiệm làm báo.

- Báo NV không hề vi phạm luật pháp.

- Người phụ trách đã “hiểu sai” ý nghĩa của đa nguyên trong chế độ dân chủ đa nguyên”.

3* Những cái sai của Trần Đông Đức trong bản Kiến Nghị

1. Cái sai thứ 1 của Trần Đông Đức

Trần Đông Đức cho rằng việc làm của Vũ Quí Hạo Nhiên (VQHN) là do “sơ xuất”. Sơ xuất có nghĩa là thiếu cẩn thận, nên để xảy ra điều đáng tiếc.

Binh vực việc nhục mạ VNCH do “sơ xuất” là sai.

Trích nguyên văn cái sai:

“Mấy hôm nay, chuyện ký giả Vũ Quí Hạo Nhiên của báo Người Việt, vì bị “sơ xuất” trong vấn đề biên tập mà bị mất chức và mất việc” (TĐĐ)

Cho rằng do “sơ xuất” là sai, vì đây không phải là lần đầu tiên mà VQHN tuyên truyền đánh phá và nhục mạ VNCH. Lần thứ nhất là lá cờ VNCH trong cái chậu rửa chân. Lần thứ hai là mạ lỵ VNCH bằng cụm từ “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”. Chính Võ Long Triều cũng xác nhận “chính người bạn đó đã tự ý tròng “cái mủ tai bèo Cộng Sản” vào đầu tờ NV”

Lời binh vực trắng trợn nầy hoàn toàn sai, bởi vì, đó là những cây viết thượng thặng, chuyên nghiệp, dồi dào kinh nghiệm báo chí, mà “sơ xuất” nhiều lần cùng một mục đích đánh phá và mạ lỵ VNCH. Không phải sơ xuất nhỏ, mà là sơ xuất động trời, khiến cho bị đuổi việc.

Nhiều lần “sơ xuất” chỉ có một mục đích phỉ báng và mạ lỵ VNCH.

Phỉ báng. (Libel) Là những phát biểu bêu xấu, nhục mạ có thể trông thấy được dưới hình thức văn bản, ấn loát, hình ảnh, phim ảnh.

Mạ lỵ (Slander) Là những lời lẻ bêu xấu, nhục mạ, đã phát ra từ cửa miệng có người nghe được. Phỉ báng và mạ lỵ là tình trạng lạm dụng quyền tự do ngôn luận.

Qua hai định nghĩa trên, báo NV đã lạm dụng quyền tự do ngôn luận, là một điều không lương thiện, thường gọi là bất lương.

2. Cái sai thứ 2 của Trần Đông Đức

Binh vực. Cho rằng dụng ý đưa cái chậu có lá cờ VNCH vào báo Xuân năm 2008 là hoàn toàn lương thiện.

Trích cái sai:

“Dụng ý của anh hoàn toàn lương thiện khi biên tập bài nầy”.

Cái sai rõ ràng nằm ở chỗ dụng ý “lương thiện”. Hình như chỉ có một mình Trần Đông Đức cho rằng đó là có ý lương thiện. Nếu cho nó là lương thiện thì tại sao không để hình của Hồ Chí Minh vào cái bàn cầu chứa cứt? Và khi làm như vậy, thì bọn VC có cho là lương thiện hay không?

Lời binh vực nầy quá trơ trẽn.

Nói về ý nghĩa, một người VN tỵ nạn CS, hoặc một tờ báo, treo cờ VNCH trước toà soạn, trương biểu ngữ “đấu tranh xoá bỏ chế độ độc tài Cộng Sản”, sống nhờ vào những đồng tiền của người tỵ nạn, tuyên bố “Chúng tôi tiếp tục cùng toàn thể đồng bào, đấu tranh xoá bỏ chế độ Cộng Sản độc tài, xây dựng một nước VN dân chủ tự do” (Trích trong lá thư xin lỗi ngày 12-7-2012).

3. Cái sai thứ 3 và 4 của Trần Đông Đức

Cái sai nằm ở chỗ, cho rằng việc đăng lại tấm, hình là phổ biến rộng rãi “bức hình ô nhục”.

Trích cái sai:

“Nếu nói “loại hình nghệ thuật đó” là một sự xúc phạm về mặt hình ảnh của quốc kỳ VNCH, thì chính những người phản đối, đã in lại, in to, phóng lên, tô đồ, rồi trưng bày nơi công chúng, để cho “bức ảnh ô nhục” nầy được thêm phần phổ biến, thì chính những người biểu tình phản đối, đã chà đạp hình ảnh lá cờ VNCH nhiều hơn. Ví dụ. Khi ra đường nghe ai chửi tới bố mẹ mình bằng lời lẻ nặng nề tục tĩu, thì không ai lại dùng nguyên văn từ ngữ đó để nói đi nói lại nhiều lần bao giờ.” (ngưng trích)

Cái sai thứ 3 của Trần Đông Đức

Cái sai là, bức hình cái chậu rửa chân không thuộc loại hình nghệ thuật nào cả. Không có giá trị nghệ thuật và không có một chút xíu sáng tạo nào. Cái chậu kiểu đó, bây giờ đã lỗi thời, không còn ai xử dụng cả.

Đó là lấy tấm hình mà nhà sản xuất cái chậu đã in vào tờ hướng dẫn xử dụng, vẽ thêm 3 sọc đỏ, thời gian không quá 1 giờ. Hình trong tấm giấy hướng dẫn dụng cụ thương mại, không thuộc loại hình nghệ thuật nào cả.

Bà Dược sĩ Trần Thị Hồng Sương, đại biểu QH Việt Cộng ở đơn vị Cần Thơ, nêu nhận xét, tấm hình không có giá trị nghệ thuật nào cả. Ông Tổng thư ký tờ Việt Báo, một người có nhiều khả năng làm thơ, viết văn, thưởng thức và phê bình nghệ thuật cho rằng: “Tiểu phẩm chậu rửa chân có hình cờ vàng 3 sọc đỏ đó, chính là một ý tưởng ngầm, một thái độ, và thực ra, không có gì là nghệ thuật cả.”

Trong hàng chục, hàng trăm ngàn cái chậu do nhà sản xuất bán ra thị trường nghề nail, đã có hàng trăm ngàn tấm hình như thế, chỉ khác là, không có hình tượng trưng lá cờ VNCH mà thôi.

Cái sai thứ 4 của Trần Đông Đức:

Là những người phản đối đã chà đạp lá cờ VNCH khi cho in lại và phổ biến nó rộng rãi.

Trước hết, chính báo Người Việt đưa hình cái chậu rửa chân vào báo Xuân Mậu Tý 2008 để phổ biến rộng rãi là chà đạp lá cờ VNCH.

Cộng đồng tỵ nạn đã in ra, phổ biến tấm hình là nêu bằng chứng để cáo buộc, “nói có sách mách có chứng” để kẻ gian hết đường chối cãi. Trên thực tế, tấm hình được phổ biến đã có tác động mạnh mẽ, đã gây được sự phẩn nộ trong cộng đồng người Việt tỵ nạn, nên đã có biểu tình bày tỏ lập trường và phản đối.

Tác động rộng lớn hơn nữa là những phong trào “bảo vệ Cờ Vàng” ra đời, và Cờ Vàng đã được chính quyền nhiều tiểu bang, thành phố Hoa Kỳ, công nhận là biểu tượng của chính nghĩa trong công cuộc đấu tranh chống độc tài CộngSản trong nước và bọn tay sai ở ngoài nước.

Như vậy, lý luận của Trần Đông Đức thật sự là sai.

Trường hợp cho rằng cha mẹ bị chửi tục tĩu thì người con không nhắc lại nguyên văn những lời lẻ tục tĩu chỉ đúng một phần nhỏ trong chỗ riêng tư của cá nhân trong gia đình, nhưng về mặt công khai và luật pháp, thì cơ quan điều tra và toà án luôn luôn dùng những lời lẻ thật sự để xét xử và kết tội mạ lỵ, báo chí và cơ quan truyền thông khác cũng phải nêu rõ ràng chứng cớ.

Ví dụ nầy trật lất.

4. Cái sai thứ 5 của Trần Đông Đức:

Cho rằng những người phản đối đã xúc phạm những người làm nail.

Trích cái sai: “Về góc cạnh hiện thực xã hội, những người phản đối cũng quên đi một tâm lý quan trọng của rất nhiều người đang sống bằng “nghề móng tay, móng chân”. Nếu coi đó là một “dụng cụ hạ đẳng” thì tự thân người biểu tình đã xúc phạm biết bao nhiêu tầng lớp, bao nhiêu gia đình con em VN trong cộng đồng. Nếu tôi làm nghề móng tay thì nghe đến những câu mang tính chà đạp thân phận như thế thì trái tim và lòng tự tôn của tôi cũng khổ sở như những nhát dao đâm”.(ngưng trích)

Những câu tả oán có vẻ văn chương nhưng trật lất. Trật ở chỗ, không ai coi cái chậu là dụng cụ hạ đẳng cả. Người ta chỉ phản đối tấm hình có cờ vàng trong cái chậu mà thôi. Thử hỏi, có tiệm Nail nào xử dụng cái chậu có cờ vàng trong đó hay không? Do đó, Cờ Vàng không có ăn nhậu gì tới tiệm Nail cả.

Không có ai coi cái chậu rửa chân là dụng cụ hạ đẳng cả. Từ cái chậu, cái bàn cầu đều phải bỏ tiền mồ hôi lao động ra mua, rồi thường xuyên chăm sóc, lau chùi, giữ gìn cẩn thận, vì đó là tiền, là tài sản của mình. Chả có ai cho rằng tài sản của mình hoặc của người khác là dụng cụ hạ đẳng cả. Ông Trần Đông Đức lại ghi thêm một bàn trật lất.

Tôi chưa bao giờ nghe những người làm việc trong ngành thẩm mỹ nầy nói nghề của họ là làm “móng tay móng chân” cả. Thêm 2 chữ “móng chân” vào làm cho ý nghĩa khác đi.

Ông Trần Đông Đức nầy không thành công trong việc lôi kéo những người làm nail về phía những người nhục mạ Cờ Vàng. Chính tác giả tấm hình, hoạ sĩ Huỳnh Thủy Châu công nhận như sau: “Tôi là con cán bộ. Gia đình chồng tôi theo quốc gia không thích Cộng Sản. Dĩ nhiên lá Cờ Vàng 3 sọc đỏ là “Cờ Việt Nam” đối với mẹ chồng tôi” (Mẹ chồng làm nghề nail).

Kế ly gián hạ đẳng, không thuyết phục.

5. Cái sai thứ 6 của Trần Đông Đức:

Là dùng danh nghĩa anh linh tử sĩ, quân dân cán chính làm chuyện bao đồng, thoá mạ nhân cách người khác.

Trích cái sai: “Không phải ai bị quần chúng cay nghiệt cũng là bán rẻ lương tâm, Việt gian phản quốc. Điều nầy quý vị cộng đồng cần phải suy nghĩ và xét lại căn nguyên của vấn đề. Xin đừng dùng danh nghĩa của các anh linh tử sĩ Quân Dân Cán Chính VNCH, làm chuyện bao đồng, để rồi thoá mạ nhân cách của người khác” (ngưng trích)

Sự thật là, những người phản đối việc phỉ báng và mạ lỵ VNCH, họ chỉ dùng “danh nghĩa của chính họ”, bởi vì, Quân, Dân, Cán, Chính VNCH chính là những người đang sống, đang phản đối ở đây, và bao gồm những người đã hy sinh vì Tổ quốc trước kia.

Biểu tình bày tỏ ý chí và quyết tâm, không phải là làm việc “bao đồng”, vì bao đồng có nghĩa là “dông dài, lung tung nhiều thứ, không tập trung vào một điều gì cả, làm việc vô ích”

Về việc có bán rẻ, bán mắc lương tâm hay không, Việt gian phản quốc hay không, thì chính những người góp tay thi hành NQ 36 của VC tự hiểu lấy. Nhưng VC trong nước sẵn sàng chi tiền cho công tác tuyên truyền và đánh phá, trong các cộng đồng hải ngoại.

6. Cái sai thứ 7 của Trần Đông Đức:

Trần Đông Đức chửi cộng đồng: ký tên vì cảm tính, cảm xúc, tùy hứng, sa đà, luận điệu thô bạo, kết bè kết phái.

Trích nguyên văn, ngoài LS Nguyễn Xuân Nghĩa,

“Tôi cũng thấy những tên tuổi khác, vốn ôn hoà và biết chuyện, lại ký tên vào những văn thư lên án báo Người Việt một cách đầy cảm tính. Nếu quý vị cộng đồng không điều chỉnh cảm xúc, soi xét lương tri, mà tùy hứng sa đà theo những luận điệu thô bạo, quy chụp, kết bè kết phái, thì quý vị tự làm hoen ố tên tuổi và nghĩa khí của mình” (ngưng trích)

Trước hết, những từ ngữ cảm tính, cảm xúc, tùy hứng…chỉ ra rằng hành động vì “cảm tính”, trái ngược với lý tính”. Lý tính là dùng lý trí, dùng đầu óc, động não, để suy nghĩ, nhận định mà hành động. Trái lại, “cảm tính”, “Cảm xúc” là dùng tình cảm, thiếu suy nghĩ, mà đa số là hùa theo người khác, thiếu lương tri.

Trên đây chỉ là những điều chửi bới và ngụy biện, bởi vì, cộng động căn cứ vào sự thật, vào việc cụ thể là phỉ báng và mạ lỵ để bày tỏ ý kiến phản đối. Trần Đông Đức đã miệt thị cộng đồng, vì đánh giá quá thấp những việc làm đúng đắn của đa số những đoàn thể, tổ chức. Đã có hơn 74 đoàn thể và cá nhân ký tên bày tỏ ý kiến phản đối, trong đó gồm nhiều thân hào, nhân sĩ, đại diện các tập thể, chớ không phải là những người bình thường trong dân chúng.

Chỉ có một Trần Đông Đức lạc lỏng trong Người Việt Đông Bắc mà thôi, và nếu có đồng minh, thì đó là bạn thân VQHN mà đương sự hết lời ngụy biện binh vực bằng những luận điệu tầm bậy, trật lất, như đã chứng minh rất cụ thể trên đây. Bết quá!

7. Cái sai thứ 8 của Trần Đông Đức

Cộng đồng không còn tin tưởng vào lời xin lỗi và hứa hẹn.

Trích lời của Trần Đông Đức:

“Quý vị cộng đồng thử nghĩ lại xem, khi một người sa cơ thất thế, người ta đã tỏ lòng hối tiếc rồi – có một lời xin lỗi, có một ý nguyện khắc phục như trường hợp báo Người Việt thì coi như là người ta đã đặt địa vị và chính nghĩa của chúng ta lên cao biết bao nhiêu. Đổi lại, báo Người Việt lại bị mang tiếng hèn với một số độc giả vì sa thải ký giả quá vội vàng.” (ngưng trích)

Vụ việc phỉ báng, mạ lỵ VNCH đã được xác định là nằm trong sách lược của VC trong nước, thi hành việc tuyên truyền và đánh phá các cộng đồng người Việt tỵ nạn CS ở hải ngoại. Nó không phải là một “sơ xuất”, mà là một âm mưu, một ý đồ.

Đây không phải là lần đầu tiên xin lỗi và hứa hẹn, cho nên không còn được tin tưởng nữa.

Dùng ngụy biện để binh vực là sai.

8. Cái sai thứ 9 của Trần Đông Đức:

Trần Đông Đức mạ lỵ cộng đồng.

Trích:

“Những người đứng sau lưng “chi phối được cuộc họp” này chính là những thế lực xấu xa nhất đang lăm le thủ đoạn để mưu lợi”. (ngưng trích)

Cuộc họp ngày thứ ba 24-7-2012 tại Thư viện Việt Nam, do Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai, Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Tuyên Vận Cộng Sản, phối hợp với Liên Hội Cựu Chiến Sĩ, Tập Thể Chiến Sĩ Trung Tâm Tây Nam, và nhiều đoàn thể khác, cùng thân hào, nhân sĩ đã nhất trí tổ chức buổi họp, và được những đại diện các tổ chức trong cộng đồng hưởng ứng và tham dự, tổng số lên 200 người.

- Cho rằng có người đứng sau lưng chi phối là sai, như thế, là trực tiếp phỉ báng đại diện các cộng đồng. Trần Đông Đức không có bằng cớ để chứng minh lời nói.

- Việc báo Người Việt đăng bài mạ lỵ là có thật đã được tờ báo đó nhìn nhận.

- Những lời kêu gọi tẩy chay và những tuyên bố hưởng ứng xuất phát từ những quyết định sáng suốt của đại diện các đoàn thể, chớ không bị ai chi phối được cả.

- Tẩy chay là biện pháp duy nhất mà cộng đồng có thể thực hiện được đối với những kẻ tuyên truyền cho VC.

- Trần Đông Đức không nêu được bằng chứng ai đó đứng sau lưng chi phối bằng hành động cụ thể, nghĩa là nói suông, không có chứng cớ là nói mò, nói ẩu, ngụy biện.

9. Cái sai thứ 10 của Trần Đông Đức:

Cho rằng ông Ngô Kỷ và bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo khởi động phong trào ném bùn, ném đá là sai.

Trích: “Được tiếp máu bởi nhu cầu cạng tranh, ông Ngô Kỷ và bà Hoàng Dược Thảo đang ra sức cấu kết khơi động phong trào ném bùn, ném đá nầy”. (ngưng trích)

Lời cáo buộc không nêu bằng chứng không có giá trị nào cả, vì nói ẩu.

Phần nầy, Trúc Giang tôi nhường lời phản biện lại cho ông Ngô Kỷ, vì ông luôn luôn nói có sách, mách có chứng, luôn nêu bằng cớ để nhận xét và kết luận. Hơn nữa, tôi rất khoái nghe phản biện của ông Ngô Kỷ.

Buổi họp của 74 đại diện các tổ chức, đoàn thể nhất trí nêu lên 13 điểm hài tội báo Người Việt và 4 điểm yêu cầu NV thực hiện. Đó không phải là việc “ném bùn, ném đá”.

10. Cái sai thứ 11 của Trần Đông Đức:

Cái sai trầm trọng là “Sự nghiệp chống Cộng nuôi con”.

Trích: “”Sự nghiệp chống Cộng nuôi con” của Đào Nương chính là sự sĩ nhục to lớn nhất cho hàng ngũ Quân Dân Cán Chính VNCH. Nếu quý vị còn lương tri hãy suy xét điều nầy”.(ngưng trích)

Cái sai là: Hành động chống Cộng và việc nuôi con là 2 việc khác nhau, nó không ăn nhậu gì với nhau cả. Ghép nối 2 việc hoàn toàn khác biệt nhau là có ý đồ xấu.

Trước hết, việc nuôi con, nuôi gia đình là bổn phận, là thiên chức của cha mẹ, của cả nhân loại trên thế gian nầy.

Còn việc chống Cộng là hành vi chính trị chống chế độ Cộng Sản độc tài trong nước. Đó là chính nghĩa vì đấu tranh cho dân tộc VN, một nước VN không còn độc tài.

Những người chống Cộng ở Mỹ, ai ai cũng nuôi con cả, (nếu có con). Đặc biệt là những ký giả, phóng viên, nhà báo, họ chống Cộng bằng phương tiện mà họ có trong tay.

4* Kết luận

Nhìn vào toàn bộ vấn đề từ trong nước, ngoài nước, trước kia và hiện nay, thì báo Người Việt không còn đường nào chối cãi được cả. Tại sao lại xoá bài bịa chuyện bôi nhọ Trần Mạnh Hảo?

Nhưng cái chiêu thâm sâu bí hiểm nhất mà ít ai thấy, đó là mạ lỵ bôi nhọ các Linh Mục trong bài báo ngày 9-7-2012, cũng giống như mạ lỵ nhà văn Trần Mạnh Hảo trước kia vậy.

Tóm lại, báo Người Việt “đánh” nhà văn bất đồng chính kiến Trần Mạnh Hảo trong nước, trùng hợp với chiến dịch báo nhà nước khủng bố TMH.

Trùng hợp thứ hai, là VC trong nước đã và đang đánh Công giáo, từ vụ Thái Hà đến Con Cuông, thì báo Người Việt lại tung bài đánh các Linh Mục Công giáo ngày 9-7-2012.

Một sự trùng hợp đáng nghi ngờ. Có phải nội công ngoại kích không?

Còn trong trường hợp Trần Đông Đức, trong bản “Kiến Nghị gởi Cộng đồng Nam Cali” ký ngày 31-7-2012, có quá nhiều cái sai, không có bằng cớ chứng minh lời nói của mình, nên xem như nói suông, ngụy biện.

Không phải Trúc Giang tôi “vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết”, bởi vì, “nếu không có” những con sâu ẩn nấp dưới lá để phá hại mùa màng, “nếu không có” những vết ung mũ làm nhức nhối cơ thể, thì cho dù có đốt đuốc đi tìm đến tết Congo cũng không thấy được gì cả.

Những câu trích chẳng qua là làm bằng chứng của việc nói có sách, mách có chứng của Trúc Giang tôi mà thôi.

Trúc Giang
Minnesota ngày 10-8-2012

0 comments:

Powered By Blogger