Chúng ta sẽ lầm lớn nếu chỉ nhìn thấy sự hung bạo trong vụ án Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do.
Quả thực là vụ án đã man rợ một cách khó tưởng tượng. Nó man rợ trước
hết ở sự thách thức trắng trợn đối với trí khôn và lẽ phải. Đối với tất
cả những ai có chút công tâm và đủ kiên nhẫn để đọc bản cáo trạng cực
kỳ vớ vẩn của cái gọi là “Viện Kiểm Sát Nhân Dân” thì các bị can hoàn
toàn vô tội. Tài liệu chỉ liệt kê những “chứng cớ phạm tội” mà ngay cả
nếu đúng cũng đều chỉ là những điều mà theo chính hiến pháp của chế độ
người dân có quyền làm, để rồi kết luận là “theo giám định của Sở Văn
Hóa Thể Dục Thể Thao” thì các bị can đã phạm tội tuyên truyền chống nhà
nước ở mức độ nghiêm trọng vì đã có những bài viết “chỉ trích nhạo báng
chủ nghĩa Marx” hay “có nội dung thông tin
mang tính chất nhậy cảm với cách nói, cách viết thiếu thiện chí”. Những
luận điệu này có thể dùng để buộc tội bất cứ ai.
Nhưng đây không phải là một chuyện cười.
Nguyễn Văn Hải, tức Điếu Cày, bị xử 12 năm tù và 5 năm quản chế. Tạ
Phong Tần 10 năm tù và 5 năm quản chế. Phan Thanh Hải 4 năm tù và 3 năm
quản chế. Khi sự độc ác đi đôi với sự ngây ngô nó càng ghê rợn hơn.
Nguyễn Văn Hải viết rất ít nhưng đã bị xử án nặng nhất vì bị coi là
người lãnh đạo CLBNBTD. Thân mẫu chị Tạ Phong Tần đã tự thiêu để bày tỏ
sự phẫn nộ khi chị bị bắt một cách vô lý, nhưng chắc chắn khi tự thiêu
bà cũng không thể tưởng tượng rằng con gái bà có thể kết án 10 năm tù.
Đây là khủng bố trắng đối với quyền phát biểu.
Tuy nhiên điều nghiêm trọng hơn nhiều là sự hung bạo này bộc lộ một
thảm họa vô cùng lớn đang đến cho đất nước: chính quyền cộng sản đã chọn
thách thức thế giới dân chủ và dẫn đất nước đi sâu hơn vào thế lệ thuộc
Trung Quốc. Chọn lựa này nếu không ngăn cản được sẽ khiến đất nước bế
tắc và lụn bại dưới bạo lực trong nhiều năm.
Vụ án này là một sự thách thức ngạo mạn với Mỹ và cá nhân tổng thống
Mỹ. Trong ngày tự do báo chí 3 tháng 5 vừa qua, tổng thống Obama đã nhắc
đích danh nhà báo Điếu Cày như một nạn nhân điển hình của sự vi phạm tự
do báo chí cần được trả tự do. Ngoại trưởng Hillary Clinton cũng đã
nhấn mạnh thêm. Nhưng dầu vậy bản án với CLBNBTD đã nặng một cách thô
bạo. Chính quyền CSVN đã chọn cách thách thức xúc phạm nhất đối với Mỹ.
Hai bản tuyên bố lập tức và dứt khoát của bộ ngoại giao Mỹ và sứ quán Mỹ
tại Việt Nam đã chứng tỏ rõ ràng là tình cảm giữa Washington và Hà Nội
không còn gì.
Chắc chắn là trong thâm tâm chính quyền CSVN không muốn khiêu khích
Mỹ đến thế nhưng họ cần đàn áp thực mạnh trước sự phẫn nộ đã lên rất cao
– vì tham nhũng, cướp bóc, kinh tế suy sụp, mất chủ quyền và thể diện
quốc gia – của một xã hội Việt Nam đã tự cởi trói khá nhiều. Nhưng càng
đàn áp thô bạo họ càng bị cô lập cả về ngoại giao lẫn ngoại thương, càng
suy yếu và càng phải quỵ lụy Trung Quốc hơn nữa để được yên thân; phẫn
nộ của nhân dân Việt Nam lại càng cao hơn và họ lại càng thấy phải đàn
áp mạnh hơn.
Đó là một vòng xoắn tự sát cho chính họ.
Nhưng cũng sẽ là một thảm kịch cho đất nước. Trước một nguy cơ lớn
như vậy mọi người Việt Nam đều có bổn phận và trách nhiệm. Nhất là những
người đã đóng góp tạo ra hoặc duy trì chế độ. Im lặng là rất có tội.
Biên Tập Tổ Quốc
0 comments:
Post a Comment