Bài
Giải Cộng Nhi Thoát của Hà Sĩ Phu mới được công bố có thể gửi ngay cho
các đảng viên cộng sản Việt Nam để giúp họ tự thoát khỏi những sai lầm,
những điều mê hoặc được cố kết từ lâu nên rất khó tự mình cởi bỏ.
Ðây là những lời tâm huyết, lý luận chặt chẽ, nhắm vào lương tri và
lương tâm của những ai còn đang suy nghĩ, lo lắng cho tương lai dân tộc.
Giải là cởi trói. Có cởi bỏ chủ nghĩa Cộng sản thì mới thoát được.
Không phải chỉ giải thoát cho các cá nhân các đảng viên cộng sản; mà là
cứu dân tộc thoát khỏi mối đe dọa của chính quyền Trung Quốc. Chính
quyền đó do một đảng cộng sản cầm đầu nên chúng ta gọi là Trung Cộng.
Thời chiến tranh, miền Nam đã đưa ra khẩu hiệu “Diệt Cộng cứu nước.” Bây
giờ, mục tiêu của dân tộc Việt Nam không phải là tiêu diệt những người
theo cộng sản. Dân Việt Nam chỉ cần xóa bỏ một chế độ độc tài tham nhũng
đang nhân danh chủ nghĩa Cộng sản để tiếp tục đàn áp dân trong khi nhu
nhược, hèn yếu trước áp lực xâm lấn của Trung Cộng. Muốn xóa bỏ chế độ
đó, trước hết phải giúp cho chính các đảng viên cộng sản tự cởi trói
lấy, tự giải mê cho họ.
Bài nhận định của Hà Sĩ Phu có mục đích đó. Ngay từ đầu ông đã nói đến
lá thư của nhà văn Phạm Ðình Trọng gửi cho những đảng viên vẫn còn lưu
luyến với Chủ nghĩa Cộng sản. Phạm Ðình Trọng muốn thuyết phục các đồng
chí cũ phải biết một sự thật, là: “Chủ nghĩa Cộng sản mà học thuyết
Mác-Lê vạch đường là một chủ nghĩa sai lầm, chỉ gây ra tội lỗi với đất
nước, không thể sửa chữa mà chỉ có cách duy nhất là xóa bỏ tận gốc.” Rất
nhiều người đã nêu ra điều đó trong không biết bao nhiêu bài viết từ
lâu rồi. Hà Sĩ Phu đã làm một bản tổng kết các ý kiến được viết từ lâu
nay, và ông nhấn mạnh đến một nhu cầu cần thiết của đất nước ngay bây
giờ. Là phải xóa bỏ ngay cái chế độ đang còn tôn thờ Chủ nghĩa Cộng sản.
Vì chỉ xóa bỏ chế độ tham tàn đó, mới giải thoát được dân tộc qua tình
trạng nguy hiểm trước mối đe dọa của đế quốc Trung Cộng.
Chắc chắn quý vị phải đọc kỹ bài viết của Hà Sĩ Phu, và gửi cho tất
cả các đảng viên cộng sản mà quý vị biết, để giúp họ tự cởi trói. Không
phải chỉ vì muốn giúp họ, mà vì tương lai dân tộc. Hà Sĩ Phu là người
đầu tiên ở nước ta đã dùng ngòi bút sắc bén trình bày những sai lầm của
chủ nghĩa Mác xít; trước khi các chính quyền cộng sản ở Châu Âu sụp đổ.
Từ đó, trong ba chục năm nay, ông đã bị đảng Cộng sản Việt Nam bỏ tù,
quản thúc; đời sống hàng ngày của ông và gia đình luôn luôn bị đặt dưới
các thủ đoạn sách nhiễu hăm dọa của guồng máy công an. Bài viết mới của
ông sẽ là cái đinh cuối cùng đóng trên chiếc quan tài của Chủ nghĩa Cộng
sản và chế độ cộng sản tại Việt Nam. Ông báo động: “Nay quân xâm lược
đã riễu binh đến sát cửa nhà, thậm chí vào rất sâu trong nội tình, nội
địa.” Vì thế phải giải Cộng, vì theo ông “Chừng nào còn giữ chế độ gọi
là ‘Xã hội chủ nghĩa’ bên cạnh anh Cộng sản khổng lồ Trung Quốc, thì họa
mất nước là thường trực.” Hà Sĩ Phu đã trình bày đầy đủ, rõ ràng, rành
mạch, những lý luận vững vàng để giúp người đọc thấy hai sự thật trên.
Ngày xưa Phùng Quán đã thề: “Tôi sẽ dùng dao viết văn trên đá.” Với bài
tham luận này, Hà Sĩ Phu đã viết văn lên đá. Những đảng viên cộng sản
còn giữ được lòng yêu nước, mà không bị trói chặt về địa vị, quyền lợi
riêng, không bị che mắt vì ngã mạn hẹp hòi, đọc kỹ bài này xong sẽ phải
quyết định ra khỏi đảng. Họ có thể làm nên lịch sử, nếu gây được một
phong trào đảng viên bỏ đảng. Trong ba triệu đảng viên chỉ cần một trăm
người bắt đầu công khai bỏ đảng thì sẽ lôi kéo hàng ngàn người khác
ngay. Ngàn người này sẽ khích lệ nhiều ngàn người khác dứt khoát. Khi
mỗi thành phố có một trăm, hai trăm người đứng ra đốt, xé thẻ đảng trước
công chúng, thì nhân dân sẽ hết sợ công an. Người dân sẽ được giải
thoát.
Hà Sĩ Phu vạch rõ tình trạng hiện nay, từ trên xuống dưới các đảng
viên cộng sản đang đóng tuồng giả dối với nhau. Trên thì biết cả cái chủ
nghĩa, tư tưởng của đảng là rỗng tuếch, nhưng cứ phải bám lấy để giữ
quyền hành. Dưới thì biết bên trên đóng kịch nhưng cũng giả bộ tin để
được chia chác lợi lộc nhờ tham nhũng. Giống trong truyện cổ tích kể
chuyện ông vua không mặc quần mà các tay chân bộ hạ vẫn xun xoe nịnh vua
mang cái quần đẹp quá! Hai bên cùng nói dối vì cần cấu kết với nhau để
bám lấy quyền lợi, địa vị. Chúng đàn áp tất cả các ý kiến và hành vi
phản kháng dù chỉ phản đối hết sức ôn hòa. Hà Sĩ Phu nói thẳng tình
trạng “Uy tín không còn, chính danh không còn, ngai vàng còn giữ được
nhờ hết vào đội KIÊU BINH khổng lồ, rải khắp hang cùng ngõ hẻm.” Ông nói
sự thật, “Kiêu binh vừa gắn chặt với Ðảng của xã hội đỏ lại vừa công
khai đi sóng đôi với côn đồ của xã hội đen trước thanh thiên bạch nhật…”
Người Việt Nam nào có mắt đều phải thấy mình đang phải sống trong
tình cảnh đó. Nhưng người dân cũng không dám nói sự thật “Ông Vua không
mặc quần.” Người dân Việt Nam cũng biết, như Hà Sĩ Phu viết: “Trò xiếc
dối trá lẫn nhau, cố giữ bộ mặt đúng quy cách ấy không thể kéo dài mãi.
Phía vua quan đã ‘khỏa thân tới số’ thì dân chúng còn cung kính giả vờ
sao được?” Cho nên trên các blog người ta đã gọi thẳng Hồ Chí Minh bằng
cái tên “Ku Nghệ!”
Trong bài mới công bố của Hà Sĩ Phu, phần có trọng lượng nhất vạch rõ
âm mưu thôn tính nước Việt Nam của đảng Cộng sản Trung Quốc. Âm mưu này
được thực hiện từ năm 1950, khi Hồ Chí Minh cầu viện Trung Cộng; Hà Sĩ
Phu phân tích: “Sự xuất hiện trào lưu Quốc tế Cộng sản hoang tưởng đã
cung cấp cho Trung Quốc một cơ hội bằng vàng. Họ tận dụng những đặc
trưng của Cộng sản để đưa con mồi vào lưới. Con mồi tự tìm đến cái bẫy,
nhưng bị tấm màn ‘quốc tế đại đồng’ che mắt, nhìn cái bẫy thành chốn
ruột thịt nương thân.” Ðến nay, Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục tự tìm
chui vào bẫy, “cả những 16 chữ vàng, quan hệ 4 tốt, và cuộc thi ca khúc
Việt-Trung và lời kêu gọi tri ân kẻ xâm lược cũng trở nên trơ trẽn, hèn
hạ không thể chấp nhận.” Còn phía Trung Cộng, họ hành động ngày càng
trắng trợn, như thể họ công nhiên thách thức: “Ông vô lý, ông tàn bạo,
ông ngang ngược thế đấy, ông cứ làm trái ý dân, cứ làm trái công pháp
quốc tế thế đấy, làm gì được ông?”
Xưa nay Cộng sản mạnh vì họ dối trá giỏi. Những lời dối trá còn di
họa tới ngày nay; cần phải giúp chính các đảng viên ít hiểu biết thấy sự
thật. Nhiều luận điệu cũ rích vẫn ám ảnh họ, cần được cởi trói. Như Hà
Sĩ Phu nêu ra, một luận điệu quen thuộc: “Ðảng không ưu việt sao đánh
được Pháp, được Mỹ?” Và ông chỉ rõ: Chủ nghĩa Cộng sản vào Việt Nam được
đội lốt dưới chiêu bài yêu nước. Sức mạnh là do người Việt được kích
thích bằng lòng yêu nước, không biết mình đang hy sinh cho một chủ nghĩa
quốc tế, bất cần quốc gia. Ðảng Cộng sản biết lợi dụng lòng yêu nước
của dân Việt Nam để cướp lấy chính quyền, thực hiện giấc mơ hoang đường
của Marx, Lenin, vì bắt toàn dân Việt Nam thế rơi vào cái bẫy của đế
quốc Mao Trạch Ðông.
Một thứ luận điệu tương tự, là trong thời 1945 đảng Cộng sản phải
cướp chính quyền vì “lúc đó ai là người lãnh đạo đất nước vượt qua khó
khăn đó, lãnh đạo nhân dân đánh đuổi kẻ thù xâm lược và xây dựng đất
nước tiến bộ như ngày hôm nay?”
Sự thật là: Năm 1945 Việt Nam đã có một chính phủ, mặc dù do người
Nhật giúp dựng lên nhưng toàn những người yêu nước và có khả năng giúp
nước. Trước khi Nhật bại trận, đã có rất nhiều đảng phái “quốc gia” tức
là không theo chủ nghĩa cộng sản quốc tế, cùng đấu tranh giành độc lập,
chống Nhật, chống Pháp. Ðảng Cộng sản Việt Nam đã tìm cách ký kết thỏa
hiệp với quân Pháp để tiêu diệt các đảng phái quốc gia, Việt Nam Quốc
Dân Ðảng, Ðại Việt, Duy Dân, vân vân, lên tiếng tố cáo Hồ Chí Minh đi
đêm với Pháp, với Tàu, cho nên bị đảng Cộng sản tìm mọi cách thủ tiêu.
Trong những năm 1945-46, Hồ Chí Minh theo Ðệ Tam Quốc Tế nên đã giết
những người yêu nước như Trương Tử Anh (Ðại Việt), Lý Ðông A (Duy Dân),
Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Trần Văn Thạch (Cộng Sản Ðệ Tứ), học giả Phạm
Quỳnh, các nhà văn Khái Hưng, Nhượng Tống (Quốc Dân Ðảng), và biết bao
nhiêu người yêu nước theo khuynh hướng“quốc gia” khác, trước khi phải
chống Pháp vì không thỏa hiệp được. Mục đích của họ là chiếm “độc quyền”
lãnh đạo nước Việt Nam để thực hiện chủ nghĩa cộng sản.
Một sự thật cần được vạch rõ là sau khi Ðại Chiến Thứ Hai chấm dứt,
trên thế giới các dân tộc bị trị đều vùng lên. Tất cả cuối cùng đều
giành được độc lập, mà không cần có đảng cộng sản nào cầm đầu cả. Chỉ có
nước Việt Nam bất hạnh rơi vào tay cộng sản, mối họa đó kéo dài cho tới
bây giờ.
Bây giờ ai còn nói đảng Cộng sản “xây dựng đất nước tiến bộ” thì đúng
là đang chui đầu trong bùn đen không trông thấy gì cả! Cứ nhìn vào tình
cảnh hiện nay ở nước Việt Nam mà so sánh với các nước Á Ðông khác thì
biết. Các nước Phi Luật Tân, Indonesia, Thái Lan, Nam Hàn, Mã Lai, Ðài
Loan, có dân nước nào nghèo nàn và chịu nhục nhã như nước mình hay
không?
Tất cả những lời dối trá, mê hoặc như các luận điệu kể trên sẽ được
giải mê khi bộ mặt thật của chế độ cộng sản bị phơi bày. Một trong những
người đóng góp lớn cho công việc giải mê này trong gần 30 năm qua là Hà
Sĩ Phu. Các bạn trẻ ở trong và ngoài nước có thể đọc bài viết mới của
ông trong nhiều lần, mỗi lần một đoạn, mỗi lần lại thảo luận và nhờ
những người lớn tuổi có hiểu biết giúp giải thích thêm cho rõ.
0 comments:
Post a Comment