Thượng đế “mượn” cái xương sườn của ông Adam để tạo ra người đàn bà vì biết Adam sẽ (luôn luôn) buồn, nếu cuộc sống của Ông thiếu một người phụ nữ, từ đó hai người sống hạnh phúc trong vườn địa đàng do Chúa ban tặng với lời răn “Hãy tận hưởng mọi thứ ta ban cho, nhưng chớ bao giờ đụng vào “trái cấm” (cộng sản?), thứ trái cây độc nhất trong vườn địa đàng của loài người – cây tội ác. Adam & Eva sống trần truồng nhưng không có gì phải xấu hổ, cho đến khi xuất hiện (thằng cộng sản) Lucifer với hình dáng con rắn, luôn đeo bám (CNCS) cây tội ác, để cám dỗ người phụ nữ nhẹ dạ rằng “ngươi hãy hái trái (Mặt trận giải phóng miền nam) mà ăn, sẽ có quyền uy hơn chính người đã tạo ra ngươi”.
Lòng ham muốn và nhẹ dạ vốn có của người phụ nữ, được bà Eva được chia sẻ cùng Adam, sự bội tín phải trả giá bằng việc hai người bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng và sẽ phải chết, thay vì được bất tử và hạnh phúc mãi mãi, nếu họ không bội ước. Họ đời đời sẽ phải xấu hổ vì tội lỗi đã phạm phải, con cháu họ cũng phải vạ lây vì mắc tội (Ngụy quyền) Tổ Tông Truyền…(kể từ bị Lucifer “giải phóng” khỏi vườn địa đàng)
Cuộc “đảo chánh” Thượng đế, những tưởng sẽ có “Thiên đàng” mới hơn, lộng lẫy hơn, hóa ra thành địa ngục, người đàn bà mang tên Eva là thủ phạm chính, ông Adam chỉ đóng vai trò đồng lõa, mặc dù (có thể) bụng dạ cũng rất muốn “lật đổ chính quyền” để làm Vua cả vũ trụ. Xem ra từ khai thiên lập địa, đàn bà là nguồn gốc của tội lỗi và đàn ông chỉ là loại dám chơi nhưng không dám chịu, nên mắc cổ vì trái cấm, hình phạt phải chịu từ khi (nghe lời xúi dại của Lucifer) cho đến cuối đời là mỗi khi nuốt bất cứ thứ gì vào cổ họng “trái cấm ngày xưa…” đều chạy lên, chạy xuống như nhắc nhớ rằng: Chính mi “đồ phản bội”.
Ngày nay phụ nữ được thăng hoa, có phần nhờ vào sự cảm nhận của các thi sĩ, “Đời vắng mẹ hiền, không phụ nữ – Anh hùng, thi sĩ chẳng còn đâu” lãng mạn hơn nữa, họ đưa luôn chuyện đái, ỉa của phụ nữ vào thi ca qua những lời thơ sau:
Trong rừng vắng một mình anh hái trái
Bổng mơ hồ nhìn thấy quá nhiều chim
Bên mương vắng, em tuột quần xuống đái
Ôi ! càn khôn rụng xuống tim anh
Và,
Chợt nghe tiếng guốc em và chiếc bóng
Cửa sau nhà, ngồi xuống giữa thiên thu
Anh cùng với trăng tà tìm chổ đứng
Hai đứa nhìn nhau, bảo phải… im ru
Em sắp đái và… Hồn anh chết cứng.
Sau đó,
Một buổi tối không trăng thời niên thiếu
Trên đường về lơ đễnh giữa vòm cây
Anh chợt chú ý một khoảng trắng phếu
giữa giàn bí, cô con gái lúi cúi
Định cởi quần sao, ra giữa đêm thâu?
Nấp bên rào, anh ngóng đợi… từ lâu
Lúc chợt hiểu thì đất trời quá thối
Anh bình tĩnh rút lui vì vỡ mộng
Như đã từng từ thuở hết nắm nôi
Nhưng cử chỉ đó, cũng làm anh xúc động
Cả một đời… anh nghĩ ngợi xa xôi.
———
Năm mười bốn có lần anh ngó thấy
Em cởi truồng, ngoe nguẩy cuối vườn trăng
Hồn thảo dã trong đêm vừa thức dậy
Khắp bầu trời, ướt mượt cả lông măng
Nếu anh biết có ngày anh chứng ngộ
Tây tuột quần hai mắt lệ rưng rưng
Và nếu Em biết tự sinh là bể khổ
Ở trên giường, em cũng nhảy tưng tưng
Anh dừng lại, trước cửa phòng em và đã khóc
Một mùi hương kỳ diệu tỏa trong đêm
Anh liếm trọn đáy quần em vừa mới ướt
Ôi ! nghìn năm thần thánh cũng không quên.
——–
(Rất xin lỗi vì không nhớ tên tác giả)
Cố Thi sĩ Nguyên Sa (Trần bích Lan 1932-1998) cũng từng dành sự ưu ái cho người phụ nữ, ngay cả khi “Đêm tàn rồi em ơi, người gái đĩ ” trong bài thơ Đợi khách. Làm người ai không muốn tìm cho mình một mái ấm gia đình để yêu thương và được thương yêu, người phụ nữ vốn thiệt thòi vì “sự đời vốn dĩ đã vậy”, lại càng thiệt thòi hơn khi họ vấp ngã, phó mặc giòng đời đẩy tới xô lui…
Và để trách người phụ nữ chạy theo vật chất, Thi sĩ Nguyên Sa cũng dùng ngôn từ nhẹ nhàng mà trách cứ: “Năm ngòn tay, trên bàn tay năm ngón. Có ngón dài, ngón ngắn, có ngón chỉ đường đi, có ngón tay đeo nhẫn. Ngón tay tô môi, ngón tay đánh phấn. Ngón tay chải đầu, ngón tay đếm tiền, ngón tay lái xe, ngón tay thử coóc-sê, ngón tay cài khuy áo - Em còn ngón tay nào, để giữ lấy tay anh?”
36 năm sau, người cộng sản không còn có thể gọi tệ nạn xã hội là do “tàn dư Mỹ Ngụy”, cũng không thể nói VN nghèo đói vì chiến tranh. Họ chạy trốn trách nhiệm, tội ác bằng cụm từ “thằng nhỏ không vâng lời thằng lớn” hay cá nhân không có lỗi vì làm theo lệnh trên, và vì là sự lãnh đạo tập thể – tập thể lãnh đạo nên cuối cùng đất nước nghèo đói là chẳng tại ai cả.
Nhân phẩm người phụ nữ trong chế độ cộng sản càng tồi tệ hơn so với thời trước 1975, họ trở thành công cụ giải quyết tình dục được bao bọc bằng danh từ hoa mỹ “lấy chồng ngoại” hoặc trở thành nô lệ lao động được cộng sản gán cho danh từ “xuất khẩu” mà thực chất chỉ là hành đồng buôn người có bào kê từ những kẻ có quyền lực.
Suy cho cùng những cô gái mãi dâm đáng thương hơn đáng trách, mỗi người mỗi cảnh nhưng có cùng điểm chung đó là cảnh nghèo (trừ số ít vì lười biếng, chỉ muốn hưởng thụ) vì nghèo và ít học, kiến thức hạn hẹp, họ phải bán thân để tồn tại, dù rằng nơi đâu trên đất nước này cũng đều có hội Phụ nữ, hội bảo vệ bà mẹ & trẻ em. Nạn mại dâm ngày càng trầm trọng hơn, có cả những cô bé chưa đến tuổi trưởng thành đã bị chính cha mẹ bán đi để lấy tiền trang trải cho cuộc sống, để “đổi đời” từ người xuống vật. Vì sao nên nỗi? Câu trả lời nằm trong túi các nhà chính trị – xã hội học.
Gái mại dâm có phải là nạn nhân chế độ? xã hội lên án họ bán dâm nhưng ai sẽ là người lên án những kẻ dụ dỗ gái để mua dâm? Chủ tịch tỉnh Hà giang Nguyễn trường Tô là ví dụ điển hình. Mĩa mai thay bà Tiến sĩ Nguyễn thị mai Hoa, chủ tịch hội phụ nữ HCM lại dùng lời lẻ miệt thị, mạt sát họ không tiếc lời, cho rằng chính họ làm xấu đi bộ mặt của nhà nước.
Bà chủ tịch quên rằng chính ông Nguyễn minh Triết cựu chủ tịch nước đã từng dùng gái đẹp VN để mời chào doanh nhân nước ngoài đó sao, bà cũng là một phụ nữ, hơn nữa bà còn là một trí thức với học vị Tiến sĩ lẽ ra bà phải bao dung hơn với tầng lớp bần cùng này, thay vì kết án họ. Lời nói của bà với những cô gái mại dâm buộc phải nghĩ đến nhân cách cá nhân bà.
Học hàm học vị Tiến sĩ của bà chủ tịch Nguyễn thị mai Hoa cùng thẻ đảng viên cộng sản chỉ đủ để chứng minh bà đang đứng đâu trong nấc thang xã hội, xác định chuyên môn cá nhân bà, gộp lại những thứ bằng cấp mà bà đạt được trong quá trình học tập dù là bên Tây, bên Mỹ, những thứ đó cũng chẳng phải là mảnh bằng chứng nhận cho nhân cách của bà, đừng bao giờ quên điều đó, thưa bà Tiến sĩ.
Tệ nạn nạo phá thai ở VN ngày nay thuộc hàng nhất nhì Châu Á, họ là những phụ nữ nhưng không phải tất cả đều là gái mại dâm, chính sách giáo dục nhồi sọ đường lối đảng cộng sản thay cho môn giáo dục công dân chính là kẻ góp phần lớn vào bộ mặt xã hội hôm nay, Vậy ai là kẻ làm xấu bộ mặt đất nước, nếu không phải đảng cộng sản, mà bà chủ tịch, tiến sĩ là một đảng viên cộng sản.
Có thâm nhập vào đời sống của gái mại dâm đường phố, có tiếp xúc với các cô sinh viên làm gái bao cho các giám đốc hay quan chức cộng sản mới thấy hết nỗi nhục nhằn của kiếp người , đa số họ đều muốn bỏ “nghề” dù được xã hội công nhận hay không, nhưng nhà trường không cho các em học miễn phí, nhà trọ đâu cho các em ở không, tiền điện, tiền nước, cơm áo hàng ngày, thuốc thang khi đau ốm bệnh tật, ai sẽ là người lo cho họ, chưa nói tới những rủi ro chết người vì căn bệnh thế kỷ. Bởi thế họ đáng thương hơn đáng trách.
Điều đáng nói là không ít trong số họ luôn nghĩ về gia đình, họ gởi tiền về giúp đỡ ba mẹ, tất nhiên là với công việc mang tên khác, có người còn trích một phần tiền “đi khách” để giúp kẻ khôn nạn hơn mình. Ở khía cạnh này họ sạch sẻ hơn một số quan chức cộng sản, dù rằng họ bán trôn nuôi miệng thì vẫn có tình người hơn những kẻ bán miệng nuôi trôn. chẳng có chút lòng nhân ái. Họ luôn muốn tước đoạt của người khác mọi thứ khi có thể, với loại người này “cho đi” là điều không thể.
Nếu so sánh sự công bằng giữa Đĩ và đảng cộng sản, rõ ràng Đĩ chơi đẹp hơn Đảng.
- Người mua dâm có quyền lựa chọn, trả giá, đồng ý thì được phục vụ để thỏa mãn thú tính, sau đó đường ai nấy đi, không ràng buộc gì nhau.
- Đảng cộng sản không cho dân được quyền chọn lựa người thích hợp, tất cả đều do đảng lựa giùm và miễn trả giá, không thể kéo đảng lên giường nhưng vẫn phải trả tiền (thuế) để nuôi đảng dài dài, chưa kể đảng lén lút đi “vay giùm”, đồng bọn chia nhau xài giùm, và nợ thì dân cũng trả giùm và trả dài dài như Vinashin chẳng hạn.
- Người mua dâm nếu là khách quen và có tình cảm, có thể một chiều đẹp trời nào đó “Đĩ gọi” Alo! Anh đó hả? sau đó đồng nghĩa với việc, Tình cho không biếu không.
- Đảng cộng sản thì không cho không thứ gì, tất cả đều phải trả giá, ngay cả quyền được nói, hay bày tỏ điều gì không bằng lòng đều phải xin phép nếu không muốn đi tù. Tài sản lớn nhất của đời người đó là tự do, dân chủ nhân quyền bị đảng cướp sạch. Muốn lấy lại hả? phải trả bằng máu và nước mắt, đừng ảo tưởng bởi kiến nghị hay kêu gọi vô ích.
Đĩ có nhiều loại : đĩ lừa, đĩ chó và đĩ ngựa, thượng vàng hạ cám,sang hèn có đủ, từ đứng đường (dựa gốc cây…) đến giường nệm với tiêu chuẩn có…sao, từ xế điếc (xe đạp) đến xế nổ SH, người mua dâm tha hồ lựa chọn, thậm chí có khi đĩ còn bị tiếm danh, khi quý bà chửi nhau “đồ con đĩ…chó…” mà không phải trả tiền bản quyền. Cứ vô tư mà tặng nhau, tất cả đều miễn phí.
- Đảng cộng sản thì chỉ có một loại, CNCS = Người rao bán thì muốn bán, người mua không ai muốn mua, nhưng rồi cũng phải mua, mà người mua thì không dám xài, người xài thì không biết = CNCS chính là chiếc quan tài. Nghe tới quan tài đã muốn đỗ lệ thì làm gì có chuyện tiếm danh, ăn cắp quan tài , trừ Hồ chí Minh ăn cắp quan tài hợp chủng Nga – Tàu, đóng mộc CNCS mang về VN làm dân chúng xanh mặt đến tận giờ.
Đĩ công bằng hơn Đảng là vậy, thứ duy nhất để Đĩ phải thua Đảng, đó là khi đảng ĐĨ MỒM.
Xin mượn chữ Thi sĩ Omar-Khayam để đáp trả lời miệt thị gái bán dâm của bà Tiến sĩ Nguyễn thị mai Hoa , chủ tịch hội phụ nữ HCM, đảng viên đảng cộng sản.
Mày là Đĩ rất đáng khinh – Vua nói
Con Đĩ đáp : Thưa vâng, tôi không chối
Nhưng Vua hãy làm ơn ngắm lại chính mình
Xem có đúng như bắt tôi phải gọi.
——–
nguoithathoc1959
0 comments:
Post a Comment