Như một tấm huy chương, tự thiết kế ban
thưởng cho chính mình, trong suốt gần 40 năm, Hiệp Định Paris được nhóm
“chóp bu” CSVN rất siêng năng thay phiên nhau “đánh bóng” bề mặt, nhưng
rất ít khi họ dám lật lên bề trái của nó. Vì sao vậy? Vì mặt trái của nó
xù xì, hôi hám, bẩn thỉu ít ai dám nhìn hay sờ vào! Chúng ta thử lật
mặt trái Hiệp Định này xem nó ra sao…
Hiệp định là gì? Hiệp
định thường hình thành giữa 2 quốc gia (song phương) hay nhiều quốc gia
(đa phương), là sự kết hợp các bên lại để thỏa thuận một sự việc mà các
bên tham gia cùng nhất trí đồng thuận, công nhận, coi đó là quy định,
nguyên tắc chung, không ai được phép vi phạm.
Nếu có một bên cố ý vi phạm?
Thì đó là sự “bội tín”, một hành vi trái với thông lệ phổ quát quốc tế
và nguyên tắc của hiến chương Liên Hiệp Quốc và cần lên án.
Nếu việc vi phạm bất chấp nhiều nước có liên quan? Thì đó là “hành vi tương đồng với tội phạm “lưu manh, lường gạt Quốc Tế ”.
Ngày 25-1- 2013, tại thủ đô Hà Nội,
“nhà nước, đảng” tổ chức trọng thể lễ kỷ niệm tôn vinh một hành vi không
nằm trong phạm trù “đạo đức” của con người, phỉ báng phẩm giá của quốc
gia, đó là: Vinh danh 40 năm: “Hiệp Định Paris, CSVN lưu manh, lường gạt
Quốc Tế ”.
Đây! Đồng bào nhân dân ta nhìn cho kỹ
những gương mặt bầy đàn ủng hộ viên của tội phạm “lưu manh, lường gạt
quốc tế Hiệp Định Paris”. Họ luôn đặt quyền lợi cá nhân, đảng phái, bầy
đàn, lên trên quyền lợi quốc gia dân tộc. Khi cộng sản độc tài và chủ
nghĩa xã hội đã lạc hậu, tự đào thải chỉ còn là thiểu số lẻ loi, nhỏ
nhoi, chưa tới 3% của 200 các quốc gia tự do dân chủ trên thế giới thì
họ vẫn “hài lòng” tự tại, củng cố cái ghế, để có điều kiện được “ăn”
nhiều mồ hôi nước mắt nhân dân . Họ không biết “đau lòng” khi Việt Nam
là quốc gia có nhiều người nghèo gần đứng đầu Asean (sau Campuchia –
2011) Họ chính là vật cản vô dụng là gánh nặng trên đôi vai còm cỏi của
đa số nhân dân Việt Nam suốt 67 năm qua. Họ ngồi những cái ghế là “lãnh
đạo” là “Quốc Hội” nhưng da mặt thì “dày” lên và “chai” lại, không biết
hổ thẹn khi nhìn sang Singapore, Đài Loan chỉ nhỏ như cái “móng chân”
của Việt Nam, nhưng dân ta thì phải đi xin “ở đợ cầu thực” nơi 2 nước
này…
Như chúng ta và cộng đồng nhân loại,
truyền thông quốc tế đều biết, Hiệp Định Paris là Hiệp định về chấm dứt
chiến tranh, lập lại hòa bình ở VN đã được ký kết tại Paris ngày
27-1-1973 giữa bốn bên: Hoa Kỳ - Việt Nam Cộng hòa - CS Bắc Việt và MTGPMN. Nội dung chính:
9 điều khoản của Hiệp định Paris:
1.
Hoa Kỳ và các nước khác tôn trọng độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh
thổ của Việt Nam như được công nhận bởi Hiệp Định Geneva..
2. Ngừng bắn trên toàn Việt Nam sẽ
bắt đầu từ 27 tháng 1 năm 1973: với tất cả các đơn vị quân sự ở nguyên
vị trí. Mọi tranh chấp về quyền kiểm soát lãnh thổ sẽ được giải quyết
bởi ủy ban quân sự liên hợp giữa hai lực lượng của Việt Nam Cộng hòa và
Chính Phủ Cách mạng lâm thời CHMNVN. Trong vòng 60 ngày, sẽ có cuộc rút
lui hoàn toàn của quân đội Mỹ và đồng minh cùng các nhân viên quân sự Mỹ
ra khỏi Việt Nam Cộng hòa
3. Tất cả tù binh chiến tranh của
các bên sẽ được trao trả không điều kiện trong vòng 60 ngày. Các tù nhân
chính trị sẽ được trả tự do sau đó theo thỏa thuận chi tiết của các
phía Việt Nam.
4. Miền Nam Việt Nam có hai chính
quyền, hai quân đội, hai vùng kiểm soát. Các bên tạo điều kiện cho dân
chúng sinh sống đi lại tự do giữa hai vùng. Nhân dân Nam Việt Nam sẽ
quyết định tương lai chính trị của mình qua “tổng tuyển cử tự do và dân
chủ dưới sự giám sát quốc tế”.
5. Sự tái thống nhất Việt Nam sẽ được thực hiện từng bước bằng các biện pháp hòa bình.
6. Để giám sát việc thực hiện hiệp
định, một ủy ban kiểm soát và giám sát quốc tế và phái đoàn quân sự liên
hợp bốn bên (gồm Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Hoa Kỳ, Mặt trận Dân tộc
Giải phóng Miền Nam Việt Nam và Việt Nam Cộng hòa) sẽ được thành lập.
7. Lào và Campuchia giữ vị trí
trung lập và tự chủ, không cho nước ngoài được phép giữ các căn cứ quân
sự trong lãnh thổ của hai nước này.
8. Hoa Kỳ có nghĩa vụ sẽ giúp đỡ
việc tái thiết sau chiến tranh, đặc biệt là ở miền Bắc Việt Nam và trên
toàn Đông Dương, để hàn gắn các thiệt hại do chiến tranh.
9. Tất cả các bên đồng ý thi hành
hiệp định. Và hiệp định được sự bảo trợ của quốc tế thông qua việc các
quốc gia ký nghị định thư quốc tế về chấm dứt chiến tranh lập lại hòa
bình ở Việt nam.
4 thành viên viên trong Hiệp Định và ngoại trưởng 8 quốc gia bảo trợ quốc tế đều ký xác nhận vào Hiệp Định này tại Paris.
1/Ngoại-trưởng Hoa Kỳ: William P. Rogers
2/ Ngoại-trưởng Pháp: Maurice Schumann
3/ Bà Nguyễn Thị Bình: đại diện MT/GP/MN
4/ Ngoại-trưởng Hung-ga-ri: Janos Peter
5/ Ngoại-trưởng Indonesia: Adam Malik
6/ Ngoại-trưởng Ba Lan: Stefan Olszowki
7/ Ngoại-trưởng CS Bắc Việt: – Nguyễn Duy Trinh
8/ Ngoại-trưởng Anh: Alec Douglas-Home
9/ Ngoại-trưởng VNCH: Trần Văn Lắm
10/ Ngoại-trưởng Liên Xô: Andrei A. Gromyko
11/ Ngoại-trưởng Canada: Mitchell Sharp ký nhân danh Canada –
12/ Ngoại-trưởng Trung Quốc: Chi Peng-fei (Cơ Bằng-phi)
Chữ ký của CS Bắc Việt và MTGPMN trong HĐ Paris
Nội dung Hiệp định Paris 1973 tương
đối rõ ràng (dù VNCH chịu nhiều bất lợi) để từng bước vãn hồi trật tự
lập lại hòa bình trước khi nói đến chuyện thống nhất đất nước. Tuy nhiên
cũng giống như hành vi trắng trợn vi phạm Hiệp định Geneve 1954 trước
đó, với cùng bản chất vị kỷ, cuồng tín, đặt quyền lợi đảng phái lên trên
quyền lợi quốc gia dân tộc, các “chóp bu” CSVN và MTGPMN đến tham dự
hội đàm Paris không với mục đích tốt đẹp là: “chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình”
mà là với thủ đoạn và dã tâm bằng mọi cách duy trì sự vi phạm Hiệp định
Geneve (binh lính và vũ khí đưa vào miền Nam trước đó) và cố “đẩy” quân
đội Mỹ ra khỏi miền Nam.
Không còn là “ẩn dụ” mà đúng như lời
nói “chữ ký chưa ráo mực”: trong năm 1973 Hoa Kỳ hoàn tất việc rút hết
quân về nước, thì đầu năm 1974 trên đất liền CS Bắc Việt tăng cường tối
đa quân đội và vũ khí hạng nặng mở nhiều mặt trận tấn công tổng lực vào
miền Nam. Lợi dụng không còn quân Mỹ hỗ trợ, ngoài Biển Đông CS Trung
Quốc cũng xua quân tấn công xâm lược toàn bộ quần đảo Hoàng Sa trong tay
QLVNCH – 74 chiến sĩ hải quân miền Nam VN hy sinh đền nợ nước. Tất cả
diễn ra khi Hiệp định Paris chưa tròn 1 tuổi!
Không còn được hỗ trợ tiếp liệu quân
sự QLVNCH không thể duy trì tối đa khả năng chiến đấu. Ngày 30/4/1975,
CS Bắc Việt với sự hỗ trợ về mọi mặt của Liên sô và Trung cộng đã thôn
tính toàn miền Nam.
Trong lịch sử thế giới cận đại thì CS
Bắc Việt là “nhà nước” thứ 2, sau Hitler phát xít Đức ngang nhiên đơn
phương chà đạp một Hiệp định mà mình vừa ký trước quốc tế. Trong công
pháp và tập quán đối ngoại quốc tế thì đây là hành vi “hạ đẳng” tồi tệ,
xấu xa nhất của một chính quyền. Cùng với CS Bắc Việt là CS Trung Quốc
đã vi phạm điều khoản 1 Hiệp định Paris mà chính TQ đã thò tay ký: “các
nước khác tôn trọng độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam”
khi TQ xâm lược Hoàng Sa trong tay QLVNCH. Tồi tệ hơn cả là dù chính
phủ VNCH đề nghị với CS Bắc Việt cùng lên án trước LHQ và cộng đồng thế
giới nhưng CS Bắc Việt đã từ chối.
Chúng ta nghiệm xem, có bi hài không,
nếu CSVN bây giờ đòi TQ trả lại Hoàng Sa, Trung Quốc lập luận: “Sao gần
40 năm trước, 1974 khi chúng tôi đánh chiếm, quý vị không phản đối? Nếu
Hoàng Sa là của quý vị thì hồi đó quý vị đã lên tiếng phản đối. Hơn nữa
còn cái công hàm 1958 mà Thủ tướng quý vị cũng xác nhận với chúng tôi
rồi” thì chắc CSVN phải cúi gầm mặt xấu hổ vì “khôn nhà mà dại chợ”.
Ngoài sự vi phạm thô bạo 2 điều khoản 4 và 5 tấn công VNCH, CS Bắc Việt còn dã man vi phạm công khai điều khoản 3: “Tất
cả tù binh chiến tranh của các bên sẽ được trao trả không điều kiện
trong vòng 60 ngày. Các tù nhân chính trị sẽ được trả tự do sau đó theo
thỏa thuận chi tiết của các phía Việt Nam.” Sau 30/4 CS Bắc Việt thi hành ngay sự tàn bạo:
Tập trung tù đày giết hại 1/3 trong
gần nữa triệu các sĩ quan công chức miền Nam, những người chưa hề đặt
chân ra miền Bắc gây nợ máu xương với đồng bào mình. Bắt bỏ tù tất cả mà
không đưa ra tòa án xét xử như qui định của “công ước tù binh” quốc tế,
bởi nếu đưa ra xét xử thì CS Bắc Việt sẽ khó chối cãi việc “vi phạm
Hiệp Định Paris” tấn công miền Nam.
(Hình như các chế độ CSVN “giết người” không phải do tư thù mà đó
là sách lược và thi hành có hệ thống rập khuôn đầy bạo lực của CS quốc
tế từ cái gọi là Bộ Chính Trị – một bộ phận mà bản chất là “không dị ứng
với máu người” mà đấu tố tàn sát trong CCRĐ (1953-1956) là một điển
hình)
Tóm lại, gần như CS Bắc Việt và MTGPMN
chà đạp vi phạm toàn bộ các điều khoản họ đã ký trong Hiệp định Paris,
khi tấn công miền Nam bằng vũ lực. Đó là lý do mà hơn 30 năm CSVN dấu
nhẹm, không phổ biến nội dung các điều khoản này ra toàn dân cho đến
ngày nay khi truyền thông đa phương tiện nối mạng toàn cầu, mọi việc
không còn có thể che đậy.
Và khi mà họ, CSVN, năm 1979 đã xua
đại quân qua Campuchia trong gần 10 năm, thương vong gần 50.000 quân với
mưu toan “cộng sản hóa” xứ chùa tháp, nhưng 1989 phải rút quân về nước
vì thất bại thì chúng ta cũng có thể đặt câu hỏi, nếu tại miền Nam Việt
Nam CS Bắc Việt cũng thất bại thì chuyện gì xảy ra:
NẾU VIỆT NAM KHÔNG CÓ HIỆP ĐỊNH PARIS 1973?
Nhiều lắm, vô vàn những “viễn cảnh” dự
đoán suy ra từ các quốc gia láng giềng hay đồng minh của Mỹ quanh khu
vực. Tuy nhiên “cận cảnh” chắc chắn toàn dân Việt Nam phải thấy được, vì
chiến lược toàn cầu, căn cứ hải quân tiền phương của hạm đội 7 hải quân
Mỹ vẩn bám trụ tại quân cảng “tốt nhất thế giới” Cam Ranh, để bảo vệ
hải trình cho Mỹ và đồng minh trên biển Đông kéo dài xuống eo biển “yết
hầu” trọng yếu Malacca . Điều này là cực kỳ quan trọng cho Việt Nam, nó
có ý nghĩa: Hoàng Sa, Trường Sa và toàn khu vực biển Đông vẫn yên bình
dưới sự tuần tra giám sát của hải và không quân Việt Mỹ mà Trung Quốc
chỉ có thể đứng nhìn từ đảo Hải Nam. Và đến bây giờ thì 40 triệu đồng
bào miền Nam không thể quên được, thập niên 1970 Việt Nam Cộng Hòa là
quốc gia “mở – tự do” 100%, du lịch và du học quốc tế “vô điều kiện”,
người dân ai có khả năng tài chính thì cứ mua vé bước lên máy bay xuất
cảnh du học hay du lịch tự do mà không có bất cứ một rào cản nào, đội
ngũ máy bay phản lực “hàng không Việt Nam” tốt ngang tầm châu Á mà Trung
Quốc lúc bấy giờ còn không sánh bằng nói chi tới CS Bắc Việt chưa biết
tới hàng không dân dụng là gì và toàn dân miền Bắc như trong bức màn sắt
bế quan tỏa cảng khổng lồ hàng ngày chỉ có thấy búa liềm và mơ có cái
gì cho vào bụng thôi.
Tóm lại, thay vì bảo vệ vững chắc biển
đảo trong một miền Nam Sài Gòn phú cường như Đài Loan hay Singapore với
nền kinh tế, tài chính, quốc phòng hùng mạnh thì chính cái Hiệp định
Paris từ 40 năm trước do CSVN chủ trương đã đẩy cả dân tộc vào một
nghịch cảnh mà “đất trời, ải Nam Quan Bắc biên giới, Hoàng Sa, Gạc Ma
biển đảo quê nhà” nằm trong tay kẻ thù truyền kiếp của dân tộc thì biết
đến bao giờ mới lấy lại được? Hỡi 14 con người đang “ăn” hại bằng mồ hôi
nước mắt nhân dân, đang ngồi rung đùi trong Bắc bộ phủ kia – hãy trả
lời đi: Hiệp Định Paris Vinh hay nhục? Có nhớ không lời tiền nhân: Vua
Trần từng chiếu chỉ: “kẻ nào dâng một tấc đất cho giặc ắt phải bị tru di tam tộc”?
Hoàng Thanh Trúc
0 comments:
Post a Comment