Thưa Quý Vị, Qúy NT và CH...
Sau khi chuyển đến Quý Vị, video clip:
Tôi nhận được thêm một số video clips ngắn, của một Mũ Đỏ, ghi nhận những công việc liên quan đến chuyến đi, Lễ Chiêu Hồn Tử Sĩ....
Và bài viết chi tiết: Chiêu Hồn Tử Sĩ - Nhảy Dù Ở Khánh Dương... của "nổ lực chính" trong chuyến đi này: Mũ Đỏ Bùi Văn Thái...
Xin mời Qúy Vị dành ít thì giờ để xem video clips và bài viết....
Để tường và tưởng nhớ, ghi ơn sự hy sinh, của Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Anh Hùng...
Vì Dân Chiến Đấu - Vì Tổ Quốc Hy Sinh....
BMH
Washington, D.C
Subject: CHIÊU HỒN TỬ SĨ - HUYNH ĐỆ CHI BINH BẤT DIỆT - HÃY ĐƯA HỌ TRỞ VỀ
Kính anh,
Rất vui nhận được lời yêu thương anh ưu ái ban tăng. chúng em. Xin gởi
đến anh vài đoạn clip ngắn ngày Đại lể Chiêu hồn chiến sĩ trận vong
sau khi chúng em rước linh vị tử sĩ mặt trận Khánh dương về mái ấm Chùa
Bửu Hưng Bình Thuận,Đặc biệt có cố Đại úy LÊ CÔNG VŨ Đại đội trưởng ĐĐ
54 Tiểu đoàn 5 ND là chi huy trưởng hành quân cùng với TỬ SĨ ,chiến
sĩ VÔ DANH theo chân chúng em về mái ấm nghèo nàn, nhưng ngập tràn thâm
tình Mũ Đỏ trong tinh thần Huynh đệ chi binh....
Ngày Đại lễ Chiêu hồn Chiến sĩ trận vong chúng em tổ chức đúng vào ngày 19/08/2012.
Gởi đến anh các clip này để bổ sung thêm cho bài viết, hình ảnh bài viết của chiến hửu Bùi Văn Thái.
Xuân về Kính chúc anh VUI KHỎE, AN BÌNH HẠNH PHÚC.
CaiBang 4709
** Thêm những video clips cho tìm hài cốt Mũ Đỏ để về làm Lễ Chiêu Hồn và an vị trong Chùa...
(Xin click vào những links dưới đây...)
(Nhẩy Dù ở Khánh Dương)
MĐ. Bùi văn Thái
Trong chiến tranh danh từ "TỬ SĨ" là mẫu số chung của nhân loại, nó là một đề tài, một mẫu chuyện mà ta kể hoài không hết, câu chuyện của mạng số, câu chuyện của sự mất mát nổi đau của người mất cha, mất chồng, mất con bởi chiến tranh mà không tìm được xác người thân. Nếu ta tính từ hiệp định Geneve 1954 đến ngày 30-04-1975 thì người dân miền Nam đã trải qua 21 năm gian khổ chiến đấu hy sinh, 21 năm ấy có biết bao nhiêu người lính trong QLVNCH, trong đó có lính Nhảy Dù kiên cường cầm súng đánh giặc quên mình, đã có biết bao con người cống hiến tuổi hoa niên của mình cho "Chính Nghĩa Tự Do" họ đã không tiếc máu xương của mình cho cái giá trị vĩnh cửu ấy. Theo quy luật..! Cuộc
chiến càng khốc liệt thì lại phải có biết bao thanh niên đi theo tiếng
gọi của núi sông, lên đường nhập ngũ để bảo vệ một hậu phương yên bình. Những người lính trong QLVNCH, họ đã hy sinh cả cuộc đời cho tổ quốc. Sau cuộc đổi đời đầy bi thảm, nhiều Tử Sĩ đã mãi mãi còn nằm sâu trong tận cùng của rừng núi âm u.
Chiến tranh VN chấm dứt. Nhưng lúc đó đất nước VN bị rơi vào hoàn cảnh khốn khó, một đất nước được xếp vào loại nghèo nhất thế giới, VN đã thật sự bị rơi vào đồng lầy của sự nghèo nàn và khốn khổ, một đất nước đói nghèo và lạc hậu, nghèo và khổ khủng khiếp, nghèo chạm đáy, để mong có được sự thương hại và viện trợ từ bên ngoài. Để cứu đói, cứu nghèo và cứu khổ, nhà nước CSVN đã nhân danh lòng nhân đạo của những con người chiến thắng. Họ giúp chính phủ mà trước đây họ cho đó là kẻ thù truyền kiếp. Đó là Hoa Kỳ và đồng minh của Hoa Kỳ. Giúp họ đi tìm hài cốt binh lính đã mất tích hoặc chết trong chiến tranh. "Tử Sĩ" của Hoa Kỳ và "Liệt Sĩ" của CSMB (cộng sản miền Bắc), đã được họ tuyên dương vinh danh, hài
cốt của họ được cải táng và được để ở những nơi trang nghiêm nhất, được
đặt ở những nơi cao quí nhất cho người dân đến thờ phụng và chiêm bái. Nghĩa trang "liệt sĩ" ở khắp mọi nơi, tỉnh nào cũng có, huyện nào cũng có. Nhưng thật bất công đối với người lính VNCH, họ là những người con anh hùng, nhưng họ vô tình lại có một đồng minh vô nhân đạo, bỏ rơi họ, khi mà hài cốt của họ, hài cốt của người lính VNCH chịu quá nhiều nỗi đớn đau và hờn tủi. Họ đã bị bỏ nằm lại giữa rừng già suốt 37 năm qua. Thân xác của họ đã phải chịu đựng những cơn nóng ngột ngạt của núi rừng âm u cùng với những trận mưa mùa như thác lũ. Chúng
ta không thể nào quên những năm tháng thanh xuân của cuộc đời người
lính trong lửa đỏ, và cũng không thể nào quên sự hy sinh của các chiến
hữu đã nằm xuống trên giải đất sương mù và gió núi ở Khánh Dương. Những năm tháng trôi qua, khi mà hằng năm người ta tưng bừng kỷ niệm ngày chiến thắng 30 tháng 4. Thì
trong lúc đó chúng tôi những MĐ (mũ đỏ) quê nhà lại nhớ về nhửng đồng
đội ở Khánh Dương. Họ dù đã chết nhưng họ đã viết nên một trang sử vẻ
vang về lòng dũng cảm của họ trong quân sử. Mặc dầu cũng có người muốn
quên đi và quay lưng lại với họ, nhưng rồi cũng còn có những con người
không bao giờ quên họ đâu..! Những ký ức về chiến tranh VN đang bị phai mờ dần đối với nhiều người và chiến tranh giờ đây chỉ còn là chuyện trong quá khứ. Nhưng
thật ra nó vẫn còn âm ỉ và âm thầm nằm trong lòng những con người yêu
màu mũ đỏ và hôm nay nó đã bật dậy trở lại với những người còn đang sống. Hòa Bình, Hạnh Phúc sẽ trọn vẹn biết bao khi người lính trở về đoàn tụ với gia đình khi tiếng súng không còn nữa. Cũng đã có rất nhiều người lính trở về, nhưng những hạnh phúc mà họ mơ ước lại không trọn vẹn. Bởi vì cuộc đổi đời không như mong muốn, chiến hữu của họ vẫn còn đang nằm lại giữa rừng già cô đơn và hiu quạnh. Nhưng dầu sao, với nhưng người được trở về họ vẫn còn nhớ "mình là ai", bổn phận của người trở về lo cho người đã không may nằm xuống.
Hiện
tại dù biết rằng tất cả đã trôi vào dĩ vãng nhưng nó đã để lại trong
lòng người những cơn đau giằng xé trong đầu và thỉnh thoảng ký ức chiến
tranh lại hiện về : "táp pi… xung phong... tiến lên… bắn….". Rồi
những hình ảnh của các chiến hữu nằm chết đủ mọi tư thế, xác cùa nhửng
con người ấy, những "Thiên Thần" đã bảo vệ lý tưởng tự do cho nhân loại ... Còn thân nhân của những "Tử Sĩ" ở
mặt trận Khánh Dương họ âm thầm thắp nén hương thơm tưởng nhớ. Không ai
dam hé răng dù chỉ nửa lời vì họ sợ. Nghĩ đến mà xót xa, họ đã chết tức
tưởi mà mãi đến nay họ vẩn còn u uất nơi bờ cao bụi rậm, không sao siêu
thoát được. Nhưng họ không thể ngờ rằng 37 năm sau người đời và chiến
hữu của họ vẫn còn nhớ thương và thương nhớ họ. Thành thật xin nói ra để chúng ta thông cảm cùng nhau. Cái vũng lầy mà chúng ta đang mắc cạn ở đây không có gì là khó khăn lắm ... Nếu
như chúng ta hãy bắt đầu từ một chiếc xe bị kẹt cứng trong bùn dĩ nhiên
là có rất nhiều giải pháp để kéo chiếc xe đó ra khỏi cái vũng lầy nầy.
Chúng ta đừng thờ ơ vô cảm với những "Tử Sĩ" của mình nửa, đừng tử thủ với lý tưởng an phận của mình nữa đừng sống trên xe và chơi vơi với đầm lầy nữa. Đất nước VN luôn luôn có ngã rẽ làm cho cuộc sống mất đi sự an toàn, không phải cứ muốn gì là được.
Nhưng đối với người lính Nhẩy Dù: "Nhẩy Dù là Cố Gắng"… MĐ quê nhà thà chịu một hình phạt của một thượng đế bất công còn hơn là có một đồng minh vô nhân đạo, "phớt tỉnh ăng lê" trước vong linh của các Tử Sĩ thực ra còn nguy hiểm hơn là thù hận và hận thù. Vì thế sự "phớt tỉnh" đó nó là bạn hữu của kẻ thù. Khi ta khước từ những Tử Sĩ của ta, là ta đã tự phản bội lại chính ta rồi..! Ở đây tôi muốn nói về những "Tử Si", những người lính Nhẩy Dù ở trận chiến đèo Phượng Hoàng, Khánh Dương... Buôn Mê Thuột .... Những Thiên Thần Sát Địch đã âm thầm chấp nhận cho đi mọi thứ trong chiến tranh và không may hôm nay họ đã ngã xuống ... Một
giả thuyết ta đặt ra : nếu VNCH chiến thắng thì những Thiên Thần Sát
Địch nằm lại tại Khánh Dương chắc chắn họ sẽ được tôn vinh là những anh
hùng lưu danh muôn thuở. Nhưng đất nước đã đi quẹo sang một hướng khác. Họ đành phải nằm lại và chấp nhận đi vào cõi hư vô ...
Chiến
tranh thường mang đến những điều không may tột cùng trong sự đau đớn mà
chúng ta không thể lường trước được. Và hôm nay chúng ta là những người
may mắn hơn họ … Từ đó chúng ta phải cảm nhận được chiều sâu sự hy sinh của các chiến hữu ta. Những người còn sống như chúng ta phải nối tiếp và tiếp tục làm tròn nghĩa vụ của người đang sống với những "Tử Sỉ" đã ra đi. Trong những chương đau đớn nhất trong lịch sử chiến tranh VN, đó là hình ảnh của những "Tử Sỉ".
Khi mà sự hy sinh của họ lẽ ra phải dược tuyên dương, phải được tôn
vinh, thì họ lại bị sỉ nhục ... một sự sỉ nhục người đã chết. Vì thế ... chúng ta phải có một sự công bằng và sòng phẳng. Những người còn sống phải có nhiệm vụ lo cho người đã chết. Về sau lịch sử sẽ vinh danh họ, tên của họ sẻ được đính vào quân sử, vì họ đã làm xong nhiệm vụ của mình. Họ là những người đã hy sinh trong chiến tranh và đã bị mất đi tất cả. Cát của biển Thái Bình Dương cũng không đủ để mà khoả lấp với những giọt nước mắt đã đổ ra cho những người thân còn ở lại. Mặt
trận Khánh Dương là một chiến trường sôi động với những địa danh như
đèo M’Drak, đèo Phượng Hoàng mãi mãi là dấu ấn kinh hoàng với những trận
đánh kinh hoàng. Chiến tranh nói tóm gọn lại là sự chết chóc và hủy
diệt và cho dù người trở về sau chiến tranh không hề bị thương tích gì
cả, nhưng vết thương trong lòng họ lại vô cùng đau đớn và luôn luôn rỉ
máu ... Vì đồng đội của họ vẫn còn đang nằm lại giữa rừng già. Còn bây giờ chúng ta phải làm một cái gì đó ..! Hãy điểm phấn tô son lại cho những chiến hữu của ta đã hy sinh vì thời cuộc , và xin với nhân gian một nụ cười rằng: "tình huynh đệ chi binh của người lính VNCH muôn đời bất diệt"
... mong muốn của chúng ta là cầu nguyện cho các chiến hữu được an giấc
ngàn thu, họ đã hoàn tất nhiệm vụ và bổn phận. Họ đã chiến đấu trong
danh dự, và khi mà môt người lính không may đã không bao giờ trở về nữa
thì những người còn sống như chúng ta phải quyết tâm đem họ trở về ….
bằng đủ mọi cách trong khả năng sẵn có của mình … "Họ Phải Trở Về". Hiện tại và bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Con đường duy nhất đó phải là "Chiêu Hồn Tử Sĩ" … mục
đích của chúng ta là đưa linh hồn của đồng đội về nơi mái ấm. Dưới bàn
thờ PHẬT họ có một nơi, để rồi đồng đội có cơ hội về thăm. Xem như đây
là sự thay thế cho lời "Truy Điệu" của những chiến hữu còn sống sót trở về sau chiến tranh. Tiễn đưa những chiến hữu bất hạnh về "Chùa" về nơi cõi bình yên, ở nơi đó chỉ có nhang khói và tình thương mà không có hận thù ... phần
đông cũng do cơm áo gạo tiền đòi hỏi con người phải bận rộn, mà bỏ quên
đi cái thời gian để trao cho nhau hơi ấm của tình thương, để ươm mầm cảm xúc. Không có một nỗi buồn nào hơn khi ta thấy những "Tử Sĩ" phải
chết trong hiu quạnh, đau buồn trong suốt thời gian qua. Họ đã chết rồi
nhưng đối với xã hội mới họ lại bị những lời dèm pha, khinh khi và đầy
thù hận. Chiến tranh đã qua đi 37 năm, nhưng sự hận thù ấy mãi đến nay
vẫn chưa được xóa bỏ. Những người bị trả thù thô bạo lại là "Tử Sĩ" chứ không phải là người chủ mưu trong cuộc chiến nầy. Tại đèo M’Drack, Khánh Dương (Buôn Mê Thuột) lính Nhảy Dù bắt buộc phải nổ súng vào người CSMB. Bởi một lý do rất là đơn giản … Vì ai ai cũng muốn giành lấy sự sống, cuộc sống mà chế độ của họ và chính họ muốn bảo vệ …. "tôi không bắn anh thì chắc chắn rằng anh cũng bắn tôi", trong những lần như vậy thì đương nhiên phải có người chết, và họ đã trở thành "Tử Sĩ", "Liệt Sĩ".
Ai ai cũng biết chiến tranh là một sự đau thương nhất của nhân loại,
nhưng cũng lại chính do con người tạo ra, cuối cùng kẻ thắng đã quay
lưng lại những gì mà trong quá khứ họ đã tuyên truyền vẽ ra một xã hội
công bằng và văn minh. Và rồi một sự trả thù người chết cũng nằm trong
kế hoạch được đưa ra, cấm đoán không cho vào những nơi có Tử Sỉ VNCH
nằm xuống, cấm đoán một thời gian dài thì mọi người cũng sẽ quên đi,
thời gian sẽ làm mờ đi tất cả. Nhưng họ quên rằng, cái gì mà họ cố tình
muốn mọi người quên đi, thì trái lại người ta càng nhớ rõ hơn lên..! Cái
gì mà họ muốn khai tử nó đi hoặc cố tình bức tử nó, thì trái lại nó sẽ
trở thành bất tử. Trong xã hội cái gì càng dấu diếm bao nhiêu thì nó
càng được bùng nổ và thêu dệt lên bấy nhiêu. Ví dụ như sau năm 1975 có
một thời gian dài người ta "Cố Tình Khai Tử" cái gọi là
nhạc sến, nhạc ngụy …. Vậy mà những loại nhạc đó vẫn trường cửu trong
lòng mọi người, trong đó có cả những người của phía bên kia (CSMB) ... Những
"liệt sĩ" của người miền Bắc được tìm kiếm đưa về nơi an nghỉ. Về mặt
đạo đức thì đó là việc làm có tình có lý của nhân loại loài người ... Nhưng không biết tại sao những "Tử Sĩ" của
VNCH, họ đã chết rồi ("chết là hết tội" đó là luật pháp của cả thế giới
công nhận). Nhưng khi mà những người còn sống khi xin đề xuất ra vấn đề
nầy, thì sẽ bị dẹp bỏ ngay tức khắc..! Và có thể bị kết tội..! Thay
đổi một chế độ, thay đổi một chính quyền không có nghĩa là ta tự đào
thải bản chất của con người. Trách nhiệm của người còn sống đối với
nhửng "Tử Sĩ" đã nằm xuống nhưng chưa tìm thấy xác, chúng ta
không thể thờ ơ trước vong linh của các chiến hữu. Thờ ơ là con đường
trực tiếp dẫn đến cái xấu. Nó là một căn bệnh lâm sàng mà trong đó não
của người thờ ơ vẫn hoạt động bình thường. Nhưng trái tim của họ lại
hoàn toàn băng giá, vô cảm..! Bên cạnh những "Tử Sĩ" anh hùng có tên tuổi, còn có hằng trăm hằng ngàn nhửng "Tử Sĩ" anh hùng vô danh khác đã nắm xuống trong cuộc chiến vừa qua. Những
chiến hữu còn sống sót sau trận Khánh Dương trong thâm tâm họ vẩn còn
ray rức một nỗi buồn, vì chính mắt họ thấy và chứng kiến những cảnh đau
lòng mà họ là một chứng nhân trong cuộc chiến ngày đó. Trong đó có những
người còn sống và còn đang ở quê nhà.
*** Tr/sĩ nhất Tấn -
súng cối 81 - ĐĐ50, ngày đó khi CSMB tràn ngập tấn công lên phòng
tuyến, MĐ Tấn cùng đơn vị chống trả quyết liệt và qua ngày hôm sau thì
bị bắt làm tù binh, trên đường đưa đi về nơi giam giữ, MĐ Tấn là người
được chứng kiến và đối mặt với "Những gương mặt của người đả chết" xác
một chiến hữu banh thây vì đạn pháo, khuôn mặt một chiến hữu bị mảnh
đạn pháo tạt ngang đầu vỡ sọ, xác những chiến hữu ruột gan lòng thòng
nằm vất vưởng bên bờ suối, có những chiến hữu miệng còn đang đầy máu,
bàn tay thì giơ lên cao vẫy gọi cầu cứu, có những chiến hữu chết rồi mà
tay vẫn còn đang cầm bịch gạo sấy. Rồi trong thời gian bị giam giữ, là
tù binh, MĐ Tấn bị giam giữ chung với Tr/tá Thành TĐ6ND. Con người ta
sống trên cõi đời nầy, không có cảnh nào độc ác, đau đớn và tàn nhẫn
bằng cảnh phải chứng kiến người ta tập trung tất cả lại, lăng mạ và sỉ
nhục rồi sau đó bắn bỏ. Xác của những chiến hữu được dồn chung lại dưới
một cái hố. Nhưng không biết tại sao lại có một sự huyền bí, nhiều
lần bị tập trung như vậy mà họ không bắn MĐ Tấn để rồi bây giờ đây anh
là một chứng nhân trong lịch sử. Ấn tượng đó ám ảnh MĐ Tấn dai dẳng đến
nổi khi anh đã thật sự trở về nhà mà hình ảnh những chiến hữu đã chết
vẩn ám ảnh anh. Những chiến hữu nằm chết đủ mọi kiểu, đủ mọi tư thế.
Những hình ảnh đó MĐ Tấn đã chứng kiến và giờ đây nó luôn luôn hằn sâu
trong tư tưởng của MĐ Tấn.
*** H/sĩ nhất Chánh
- ĐĐ52 - Khi chạy lạc trong rừng cùng với 3 MĐ. Khi đang đi trên quốc
lộ, MĐ Chánh không định hướng được đường nào về Khánh Dương, đường nào
về Nha Trang. Đang đi trên quốc lộ, vô tình đối diện với CSMB, họ bắn
xối xả ... MĐ Chánh may mắn chạy thoát, 3 người kia thì bị chết ngay tại
chỗ.
*** Tr/úy Bang
chạy lạc, sau cùng gặp được TĐ6ND, trong đó có tôi. Và tôi cũng đã nói
trong bài "những cánh hoa chùm gởi". Trên đường đi, chúng tôi cũng đã
chứng kiến biết bao là cảnh những người lính Nhẩy Dù còn nằm lại giữa
rừng sâu.
*** Th/úy Định
- Tr/đội trưởng súng cối 81 - ĐĐ50 - Khi chạy lạc đã bị bắt làm tù binh
chung với MĐ Tấn, và cũng đã chứng kiến cảnh người chết bị bỏ lại.
Sự
hy sinh của các anh hùng Tử Sĩ không là vô nghĩa. Những người còn đang
sống và các thế hệ sau nầy sẽ không bao giờ quên ơn các anh, những người
đã không may ngã xuống. Chúng tôi quyết tâm chiêu hồn họ về chùa.
Và đây cũng là một điều đặc biệt ngồ ngộ khi mà cả "hai chế độ" đối
kháng nhau lại cùng chung qui tụ về một mối … Họ sẽ được cùng "chung" ở
trong mái nhà ấm cúng đó là "CHÙA". Với tinh thần và truyền thống cao thượng của người lính Nhẩy Dù, họ không bao giờ ăn hiếp người của phía bên kia nơi chín suối.
Trận Khánh Dương, dù "Tử Sĩ" hay "Liệt Sĩ", dù họ bên nầy hay bên kia
chiến tuyến họ đều là con người VN. Có biết bao oan hồn chưa siêu thoát,
còn lang thang trong rừng núi mênh mông. Với những tấm lòng tri ân các
Tử Sĩ, chúng tôi quyết quay lại đó để thắp nén hương lòng, nói lời tạ
tội cùng các chiến hữu đã anh dũng kiên cường, và không may đã nằm xuống
nơi đây ...!
Trong bài viết nầy xin chân thành cám ơn:
*** Xin chân thành cám ơn đích thân Tr/tá Bùi Quyền,
đích thân đả bỏ ra thời gian quí báu ôn lại quá khứ và truy tìm trong
tài liệu quân sử, đã chỉ cho MĐ quê nhà biết và định hướng được từng con
suối, cây cầu, ngọn đồi vòng cua con dốc …. của khu vực đèo M’Drack,
Phượng Hoàng, Khánh Dương để từ đó MĐ quê nhà định hướng và tìm ra được
những địa điểm cần đến. xin cám ơn đích thân.
*** Xin chân thành cám ơn sư trụ trì chùa Bửu Hưng. Sư đã bỏ thời gian quí báu đi đến tận nơi Khánh Dương làm lễ truy điệu và chiêu hồn các oan hồn Tử Sĩ về Chùa.
*** Xin chân thành cám ơn cô Nguyễn thị Bích Ngọc,
ngụ tại thành phố Toronto – Canada, em gái MĐ Tấn, người đã có tâm
huyết với GĐMĐ (gia đình Mũ Đỏ), đã giúp cho MĐ quê nhà một số tiền để
MĐ quê nhà thực hiện ước mơ đưa linh hồn các Tử Sĩ về Chùa, một ước mơ
mà MĐ quê nhà hằng ao ước.
*** Xin chân thành cám ơn nhà văn kiêm phóng viên "Thanh Sài Gòn" và chủ nhiệm tuần báo Văn Nghệ ở Australia : Nguyễn vi Túy, cùng chiến hữu ở Mỹ đi cùng với đoàn. (tôi sẽ nói rõ hơn trong phần sau).
*** Xin chân thành cảm ơn hội Lion ở Australia đã giúp đỡ và ủy lạo đồng bào nghèo sống trong khu vực chùa Bửu Hưng. (tôi sẻ nói trong phần sau).
*** Xin chân thành cám ơn đích thân Đ/úy Hà mạnh Hùng,
người đã chiến đấu nơi TĐ5ND. Khi thành lập tiểu đoàn mới TĐ14, đích
thân là ĐĐT - 144 - dù rằng trận Khánh Dương, đích thân không tham dự.
Nhưng khi nghe nói MĐ quê nhà đi "Chiêu Hồn Tử Sĩ", đích thân đã tích
cực tham gia hưởng ứng, nghiên cứu trong tài liệu để xác định rõ điểm
đứng ở những nơi cần tìm và nơi muốn đến. Xin cám ơn đích thân Hà mạnh
Hùng.
*** Xin chân thành cám ơn đích thân Th/tá Nguyễn thanh Thu,
tác giả bức tượng đồng đen "Thương Tiếc" đặt tại Nghĩa Trang Quân Đội
(Biên Hòa) năm xưa. Khi từ Mỹ về, đích thân đã tháp tùng MĐ quê nhà đi
Chiêu Hồn Tử Sĩ ở Khánh Dương, vì theo chính lời của tác giả nói đích
thân có một sự lưu luyến với GĐMĐ, người ngồi làm mẫu bức tượng "Thương
Tiếc" đó là hạ sỹ Võ văn Hai - TĐ3ND, người ở cùng xóm với đích thân, đã
chết năm Mậu Thân 1968. Hôm nay, trong số những MĐ còn ở tại quê nhà,
có người tương đối thành đạt trong cuộc sống, cuộc sống của họ đã hạnh
phúc và an bình. Tuy nhiên cũng có người lại khó khăn mưu sinh trong
cuộc sống hằng ngày. Họ nghèo khổ, đói rách, nghèo thê thảm, nghèo "rớt
mồng tơi". Đó là qui luật của một xã hội. Có người thành công thì cũng
có người thất bại. Có người giàu thì cũng phải có người nghèo. Nhưng cái
quan trọng là : Ai là người còn nhớ mình đã có một thời đội màu mủ đỏ ?
Còn ai là người cố tình muốn quên đi một thời hoàng kim trong quá khứ ?
Sau cùng Moshe Dayan Bang, MĐ Tấn, MĐ Chánh và tôi, quyết định trở lại
chiến trường xưa, nơi mà ngày xưa ai cũng đã trải qua và trở về trong
cái chết. Trên nguyên tắc mỗi người hùn 500.000 ngàn = 25USA (giá trị
vào thời điểm đó), ai có khả năng thì cho nhiều để bù lỗ cho người đang
khó khăn. Số người khó khăn thì chiếm tỷ lệ quá cao, người có lòng tâm
huyết muốn đi mà lại không có khả năng về tài chánh. Để cho chuyến đi
được trọn vẹn, MĐ Moshe Dayan Bang bù lỗ hết và bao chót. Nhưng cái mà
làm cho mọi người xúc động nhiều nhất là nhà Moshe Dayan Bang có nuôi 2
con heo để dành khi Tết đến nhưng anh đã quyết định làm nguyên một con
heo để có một buổi tiệc đến đãi các Tử Sĩ ở Khánh Dương. Việc làm cao cả
đó khiến cho mọi người khâm phục và tinh thần càng dâng lên cao độ.
Ngày xưa trong chiến tranh, MĐ Bang cũng đã từng nói rằng một người chỉ
huy không nên nói : "ta phải chiếm được đỉnh cao nầy bằng bất cứ giá nào
...", mà người chỉ huy phải nói: "ta phải chiếm bằng được đỉnh cao nầy,
nhưng làm sao cho bớt đổ máu nhất…". Rồi hôm nay trong đời thường, MĐ
Bang làm lớn thì phải hy sinh tất cả thôi ...! Đó là qui luật. Người nào
làm trọn vẹn vai trò của mình khi còn sống, thì đến lúc qui tiên cũng
là lúc chắc chắn được đi vào một chỗ nào đó trong bảng giá trị của con
người. Còn đối với tôi việc viết về cuộc hành trình đi "Chiêu Hồn Tử Sĩ" ở Khánh Dương là một món nợ Ân Tình cần phải trả, một hành động biểu lộ sự "Tri Ân Quá Khứ",
thời gian nó cứ lặng lẽ trôi qua, ngày ở Khánh Dương chúng tôi là những
người lính còn trẻ măng, thật hồn nhiên, vô tư ... còn bây giờ chúng
tôi ai ai cũng đã trở thành những ông già đầu đã hoa râm đốm bạc. Hành
trình của chúng tôi bất đầu từ sáng sớm. Nhưng vì phải ghé nhiều nơi đón
những chiến hữu khác, và phải tới lúc 7h mới thật sự rời khỏi Sài Gòn.
Mọi người trên xe lòng bồi hồi nao nức, những kỷ niệm xưa của 37 năm về
trước lần lượt hiện về trong tâm trí mọi người …. họ cười nói huyên
thuyên, họ sắp được trở lại chiến trường xưa, nơi đã cho họ có quá nhiều
kỷ niệm buồn, vui, đau thương, hờn, tủi ...
Xe đến ngã ba Ninh Hòa chạy vào địa phận NhaTrang, dừng lại nghỉ đêm
trên đường quốc lộ hoang vắng, không vào thành phố vì trên xe lúc đó là
45 người. Giả dạng xe hư để đánh lừa người đi đường và chính quyền địa
phương nơi đó, áp dụng bài học những yếu tố ngụy trang của người lính
Nhẩy Dù năm xưa … Trong hơi lạnh của sương đêm, phụ nữ thì được ưu tiên ngủ ngồi trên xe, tất cả còn lại nằm bụi đời rải rác dài theo quốc lộ. Một đêm ngủ bụi đời đầy
kỷ niệm. 4h30’ sáng, chúng tôi tiếp tục tiến về đèo Phượng Hoàng. Trong
lúc sương xuống mờ mờ vào một buổi sáng, xe lên tới giữa đèo là 6h
sáng, dừng lại đốt nhang bày đồ cúng cho các Tử Sĩ thuộc TĐ2ND. Sau khi
làm thủ tục tưởng nhớ và cúng xong, xe lên đỉnh đèo từ từ đổ dốc đến khu
vực TĐ6ND. Và tiếp tục làm những thủ tục cần thiết tiếp theo cho các Từ
Sĩ. Khi xe xuống hết đèo Phương Hoàng và bất đầu vào khu vực của đèo
M’Drack nơi TĐ5ND chốt chặn tuyến đầu ... ngăn chận bước tiến quân ồ ạt
như thác lũ của CSMB lúc đó. đến nơi MĐ Moshe Dayan Bang, đích thân MĐ
Hùng lấy bản đồ ra phối hợp cùng lời chỉ dẫn của đích thân Tố Quyên ở
Mỹ. Xác định đúng những nơi cần tìm để làm lễ cúng vái các Tử Sĩ TĐ5ND.
Khi mọi người xuống xe tiến sâu vào rừng, tiếp tục thêm một hình thức
ngụy trang nữa, xe chạy đi cách đó 5 km tìm chỗ đậu, để không ai biết
rằng trong rừng sâu đó đang có 45 con người đang cúng vái quì lạy những
anh hùng đã nằm xuống nơi đây...! Nếu điều tồi tệ xấu nhất có thể xảy ra
thì tôi sẽ nói rằng: "đây là việc chúng tôi đi cúng những người đã
chết, trong đó có cả người của mấy ông (CSMB)….". Họ đã nằm rải rác khắp
nơi đây. Chúng tôi cúng cho tất cả … cúng xong chúng tôi ra về. Họ đã
chết rồi thì có sống lại được đâu ..! May mắn thay điều tồi tệ nhất
không xảy ra … (chắc có lẽ vong linh của các chiến hữu phù hộ). Chuyến
đi hoàn toàn như ý muốn của mọi người.
Sau 37 năm chúng tôi được đến nơi nầy, đến nơi linh thiêng mà mọi
người mơ ước, chúng tôi đã được bước chân lên vách núi, sờ vào nó, chạm
tay vào những thân cây mà ngày xưa mình từng ngồi dưới nó. Được ngắm
nhìn những ngọn núi sừng sững mà ngày xưa mình đã ném tuổi thanh xuân
của mình vào cuộc chiến ...! Niềm mơ ước được đến nơi đây …. Nơi những anh hùng ngày xưa mà lịch sử đã bỏ quên họ.
Sau cuộc hành trình đó mọi người về
nhà sáng hôm sau. Điện thoại gọi liên tục, người nầy báo cho người kia:
"Trong đêm qua mầy thấy gì không? Tao thấy họ kéo nhau lũ lượt ra tới
tận quốc lộ tiễn
đưa mình ..!" - Rồi có người nói : "tao thấy họ bê bết máu van xin hãy
đưa họ về chùa đi…" - Tất cả mọi người trong đêm đó ai cũng thấy … mỗi
người thấy một trạng thái khác nhau. Rồi ý tưởng đi "Chiêu Hồn Tử Sỉ" lại
thắp sáng lên trong lòng mọi người. Nhưng trong hoàn cảnh khó khăn về
tài chánh, mọi người phải đành chịu thôi, cuối cùng MĐ Tấn nói với người
em gái là cô Nguyễn thị Bích Ngọc đang ở thành phố Toronto, Canada. Tấn
nói với em gái rằng: "Nguyện vọng của MĐ quê nhà là muốn đưa những linh
hồn các chiến hữu ở mặt trận Khánh Dương về Chùa". Bởi vì những người
lính VNCH chết mà không có mộ, họ sẽ mãi mãi tha hương, lang thang khắp
núi rừng. Họ là những người con thân yêu của Tổ Quốc đã bỏ mình trên
những vùng rừng thiêng nước độc. Còn cha mẹ vợ con của họ chắc suốt đời
phải khóc thầm thương nhớ người thân trong bóng tối cô đơn... và rồi cô
Bích Ngọc đồng ý tài trợ chi phí cho một chuyến đi "Chiêu Hồn Tử Sĩ", lo
chi phí cho sư trụ trì cùng tăng ni đi đến Khánh Dương. Được tin trên,
tất cả ai cũng khóc mừng cho chuyến đi đầy ý nghĩa sắp tới. Nhưng cái
quan trọng trong sự "Chiêu Hồn"
nầy, không có chùa nào đồng ý và chấp nhận, và Sư trụ trì thì từ chối
khéo. Họ sợ chùa bị liên lụy và bị làm khó đến từ nhà nước VN hiện tại.
Vì đây được xem như là một nghĩa trang quân đội của VNCH, một nghĩa
tranh được thu nhỏ, dù rằng không có mồ mả, không mộ bia. Nhưng với một
tập thể quá lớn qui tụ về một chỗ, rồi đây sẽ có nhiều người, nhiều hội
đoàn đến tham quan, đến cúng vái. Vì không riêng về người lính Nhẩy Dù,
mà mặt trận Khánh Dương còn có cả binh chủng BĐQ, binh chủng Thiết Giáp,
sư đoàn 22 & 23, ĐPQ & NQ …. đối với thân nhân của họ cũng mang
một tâm trạng tức tưởi căm hờn vì không tìm được xác người thân. Vì
người thân của họ đã bỏ xác đó đây khắp vùng rừng núi hoang vu của Khánh
Dương, họ đã không được chôn cất đàng hoàng tử tế và được tưởng niệm.
Vì sau 37 năm kể từ lúc "người chiến thắng"
thôn tính miền Nam, nhưng sự chia rẽ giữa hai ý thức hệ vẫn còn tồn tại
mãi đến bây giờ. Vì thế Sư trụ trì và Chùa nào cũng sợ, họ không dám đi
chiêu hồn và không đồng ý cho bài vị một tập thể như vậy được vào Chùa.
Sau cùng chỉ có một cái chùa nghèo nằm
xa xôi thuộc vùng đất Ninh Thuận. Nhà Sư có người thân là lính Nhẩy Dù
cũng đã chết trước đó. Vì thế sư trụ trì chùa Bửu Hưng và phật tử đã
đồng ý đi. Trong bài viết nầy, tôi cố gắng viết với những dòng chữ vô tư
và bình thản, vì chúng tôi vẫn còn ở quê nhà, nhưng bên trong sôi sục,
thậm chí có chỗ nghèn nghẹn đi vì thấy những cảnh đau đớn mà chính mình
chứng kiến. Thật sự mà nói không có ai muốn hứng lấy những điều không may đến với bản thân mình. Nhưng nếu ta cứ trốn né trong sự sợ hãi thì sự thật biết đến bao giờ mới được nói ra. Vậy thì ta phải vượt qua sự sợ hãi của chính mình để nói lên một sự thật của lịch sử. Sau đây là một số hình ảnh ngày đi "Chiêu Hồn Tử Sĩ".
Hình trên là trong tư liệu, khi chiếc chinook vào bốc toán quân đi lạc
của TĐ5ND về phi trường Phan Rang, họ đả chụp ảnh từ trên không ...
Hình dưới đang làm lễ cúng vái những Tử Sĩ đã chết nơi của hình ở trên ...
(nơi xe tank và GMC bị cháy)
Khu vực ĐĐ51 bị phục kích và rồi ĐĐ51 phản công quyết liệt.
Sau cùng cả 2 phía "ĐỐI KHÁNG NHAU" nằm lại đây rất nhiều...
Khu vực đèo M’Drack chân đèo Phượng Hoàng, Khánh Dương giáp ranh với Buôn Mê Thuột nơi TĐ5ND chốt chận tuyến đầu trong mặt trận Khánh Dương
Sư trụ trì chùa Bửu Hưng đang cử hành lễ Chiêu Hồn các Tử Sĩ
ở mặt trận Khánh Dương về chùa
Bài vị của Tử SĨ được chiêu hồn từ mặt trận Khánh Dương về Chùa, đã
được đặt trang nghiêm trong chùa Bửu Hưng. Trong 3 câu đối được đặt ra
kèm theo bài vị đó là:
1/- Khánh Dương chiến địa anh hùng tử. Mũ Đỏ muôn đời vẫn xứng danh.
2/- Khánh Dương chiến địa oai hùng tử. Mủ Đỏ muôn đời vẫn xứng danh.
3/- Khánh Dương chiến địa hờn sinh tử. Mủ đỏ muôn đời vẫn xứng danh.
Sau cùng MĐ quê nhà quyết định lấy câu thứ 3, và gắn trên nó một biểu
tượng của người lính Nhẩy Dù. Câu thứ 3 có ý nghĩa hơn hai câu trên.
Người chết thì tức tưởi, người sống thì vẫn còn căm hờn ...! Xin tạm
dừng nơi đây câu chuyện còn rất dài xin được nói tiếp trong bài sau, còn
nơi đây tôi xin dẫn người đọc đến trước một phần của cánh cửa bí ẩn.
Xin các chiến hữu thông cảm rằng: trên quê nhà ít ai dám thố lộ ra vì họ
sợ ...! Tôi không phải là một nhà văn như đích thân Phan nhật Nam.
Nhưng mức độ chính xác và khả tín của bài Chiêu Hồn Tử Sĩ nầy có thể làm
cho các chiến hữu yên tâm.
Vì nhân chứng hầu hết đều là người còn sống và họ vẫn còn đang hiện
diện cùng chúng ta. Tôi muốn quậy lên một chút của sự trầm lắng mà nhiều
người muốn quên nó đi sau hơn 37 năm nhọc nhằn, thao thức vì sợ…. tôi
muốn đốt lên ngọn lửa trong những năm tháng dài để soi rọi những mất mát
của những Tử Sĩ ở Khánh Dương. Việc Chiêu Hồn Tử Sĩ nầy đây, người khen
thì cũng có, mà người chê thì cũng không phải là không có. Họ nói làm
chuyện tào lao…. Nhưng dù họ có yêu thương hay ghét bỏ, đúng hay sai,
thương hay ghét, chính đáng hay sai lầm...! Thì xin mọi người cùng đồng ý
một điều : MĐ quê nhà làm
với một tấm lòng chân thành và ngưỡng mộ. MĐ quê nhà đã vượt được thác,
né được bão. Con đường dài khập khểnh có nhiều ổ gà, ổ chuột, ổ voi,
cộng với nắng nôi bụi bậm, cuối cùng đã vượt qua được. Vậy là thành công
rồi.
Trong năm mới xin chúc các con cháu hậu duệ của người lính VNCH hãy
đóng góp thật nhiều hơn nữa trong công cuộc "Chiêu Hồn Tử Sĩ" ở những
nơi khác trên toàn lãnh thổ quê hương Việt Nam nầy…! Một lần nữa xin
nghiêng mình trước các anh linh Tử Sĩ trong trận chiến Khánh Dương.
- Kính chúc nơi suối vàng các chiến hữu vẫn đồng hành trong sự nghiệp.
- Kính chúc: Gia Đình Mũ Đỏ trong và ngoài nước một năm mới an khang và thịnh vượng.
Trong bài sau sẽ có những chuyện thuộc về "thâm cung bí sử" đã
xảy ra với TĐ5ND ở quê nhà mà chưa từng được tiết lộ. Xin quí chiến hữu
bỏ một ít thời gian quí báu của mình để xem qua. Khi bài nầy chuẩn bị
gửi đi thì nhận được từ đích thân Tố Quyên số tiền là 500 mỹ kim để MĐ
quê nhà vui tất niên trong năm mới. MĐ số 5 thành kính cám ơn đích thân.
Nếu đợi tới bài sau mới cám ơn thì nó nguội ngắt rồi. Sẵn đây cám ơn
luôn. MĐ số 5 cũng xin cám ơn chiến hữu Nguyễn vi Túy, chủ nhiệm tờ Tuần
Báo Văn Nghệ ở Australia số tiền 500 Úc kim để MĐ quê nhà vui xuân. Xin
cám ơn chiến hữu Nguyễn vi Túy.
Kính chúc các gia đình Tử Sĩ của VNCH khắp nơi trên toàn thế giới
một năm mới an khang, ấm cúng, an lành trong một năm mới vạn sự như ý.
Sài Gòn Jan 3rd 2013
Nhẩy Dù cố gắng
MĐ. Bùi văn Thái