Wednesday, February 29, 2012

PHẢI TÌM RA MỌI PHƯƠNG THUỐC ĐỂ CỨU ĐẤT NƯỚC, DÙ LÀ THUỐC NỔ!

“Đọc tin Tunisia mà nhớ tới đất nước Việt Nam cũng đang trong tình trạng khốn khó tương tự: đại đa số người dân thất nghiệp, bị bóc lột, và giá thực phẩm cao, trong khi một thiểu số người thì sống sung túc, xa hoa trong sự hối lộ, tham nhũng. Bao nhiêu công nhân Việt Nam nghèo khổ bị tư bản ngoại quốc bóc lột ngay chính trên đất nước mình với sự thông đồng của chính quyền bản xứ. Bao nhiêu nông dân Việt Nam phải mất nhà cửa, ruộng vườn, gia đình tan nát. Những người cộng sản vô cảm chỉ biết có mình và đảng mà không đoái hoài đến quyền lợi của dân tộc. Người dân Việt Nam xét ra cũng không đến nỗi nào hèn kém lắm so với Tunisia và các nước Bắc Phi khác. Cho nên chế độ này rõ ràng không thể tồn tại, mà sớm muộn gì cũng phải chấm dứt, để người dân Việt Nam trong và ngoài nước cùng nhau xây dựng đất nước.”

Nhận xét của nhà bình luận thời sự Tuệ Vân vẽ ra toàn cảnh đất nước Việt Nam trong thời điểm của năm 2011 mà chúng tôi trích dẫn trên đây chỉ diễn tả tổng quát, chung chung.

Thực ra đất nước Việt Nam đã thê thảm về mọi mặt từ 20 năm về trước khi “những đỉnh cao trí tuệ” cai trị đất nước này.

-Về chuyện văn chương chữ nghĩa:

Xin mời độc giả nghe “Nhật ký 1989-1990” của cố Linh mục Nguyễn Ngọc Lan kể về chuyện “nhà văn phản kháng” Trần Mạnh Hảo:

“… Mấy năm trước, sau một vài bài nói chuyện nào đó của Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh với giới văn nghệ báo chí, ông về quê thăm ông bố làm tiệc rượu đãi con và bạn bè. Ngà ngà say, ông đứng lên ôm con vừa cười vừa khóc: ‘Mày là nhà văn phải không con? Tao mừng cho mày vừa được ‘cởi trói’”. Mấy tháng trước đây, Trần Mạnh Hảo lại về quê thăm ông bố. Lại một bữa rượu tưng bừng. Ông bố lại ngà ngà say rồi cũng lại đứng lên ôm con vừa khóc vừa cười: Mày là nhà văn phải không con? Tao buồn cho mày bây giờ lại bị cột lại! Mà mừng hay buồn để làm gì? Tao phải hỏi mày trước đã: Nhà văn chúng mày là con người hay con mèo, con chó mà khi được ‘cởi trói’ khi bị ‘cột lại’ như vậy hở con?’”

-Về chuyện xã hội:

Năm ngoái, người Việt tỵ nạn tại hải ngoại ai nghe chuyện ở Hà Nội có một tiệm phở giá mỗi tô phở 35 Mỹ kim nhưng lại được rất nhiều “đại gia” chiếu cố thì cũng phải lắc đầu. Xin thưa ngay đó chỉ là… chuyện nhỏ! Cách đây 21 năm, năm 1991, tại Hà Nội đã có chuyện đám tang của một con chó với ba ô tô đi đưa đám, trên mười mâm cỗ thịnh soạn và nhân viên được cho nghỉ việc để đi đưa đám con chó.

Xin thưa đây là chuyện thật 100% được đăng trên báo Quân Đội Nhân Dân ra ngày 4 tháng 4 năm 1991 làm xôn xao dư luận lúc đó. Sau đó tờ Tuổi Trẻ cũng sao chép lại nguyên văn trên số 40-91 mà không dám bình luận gì. Nhiều người đọc giận quá xé bỏ, nhiều người chạy lại tòa soạn đặt ở đường Yên Đỗ cũ, Lý Chính Thắng bây giờ la ó, chửi thề. Cho nên số kế tiếp là số 41-91, ký giả Bút Bi làm gan viết chỉ vài dòng, nhưng là tiếng nổ long trời lở đất vào lương tâm con người, nên số báo đó đã được “nhân dân” chiếu cố tận tình: 150.000 số báo Tuổi Trẻ bán sạch chỉ nội trong buổi sáng ngày 11 tháng 4 năm 1991.

Ông ký giả Bút Bi viết chuyện gì mà hấp dẫn, lôi cuốn độc giả tới như vậy? Xin thưa đây là nội dung bài báo:

“Tuần qua, các báo trung ương đưa ra hai vụ nhức nhối: ông Minh, trưởng phòng vật tư công ty Vesco I (Hà Nội) tổ chức đám ma cho con chó của mình với ba ô tô đi đưa đám, trên mười mâm cỗ thịnh soạn và cho nhân viên nghỉ việc để đi đưa đám, v.v… (báo QĐND 4-9-91); vụ thứ hai, bà Ơn ở Hải Hưng đã đánh chết mẹ ruột của mình… khi hỏi lý do, thị trả lời tỉnh bơ “già và bẩn thỉu, không giúp ích được cho con cái thì cần phải đánh chết” (báo Đại Đoàn Kết 2-4-91). Bút Bi vốn ưa cười cợt, dẫu có lúc cười ra nước mắt, nhưng đọc hai bài báo kể trên, bỗng thấy trái tim đau nhói, từng dòng chữ gai gai ớn lạnh…

Đất nước nghèo đói rồi sẽ có ngày khá hơn; pháp luật lỏng lẻo rồi ra sẽ chỉnh đốn quy củ, nhưng luân lý, đạo đức là cái giềng mối của dân tộc, mà hư hỏng thì phải cần nhiều thế hệ mới khôi phục… và trong lịch sử loài người đã từng có dân tộc bị xóa sổ vì đạo lý suy đồi.

Một trưởng phòng đã tốt nghiệp đại học là cán bộ nhà nước, khi tổ chức đám ma cho con chó, như vậy là đã xem xã hội như bốn bức vách phòng ngủ nhà mình. Một phụ nữ 40 tuổi, thần kinh bình thường đã tự tay đánh mẹ chết mà không một giọt nước mắt, khi phóng viên đưa máy ảnh lên chụp còn biết sửa cổ áo, nhoẻn miệng cười tươi… Trời ơi, nụ cười báo động về một nền đạo đức xã hội suy thoái cùng cực đến độ mất tính người!”

*

Đó là tình trạng thê thảm của đất nước Việt Nam về mặt văn hóa, xã hội từ 21 năm trước mà những người làm báo can đảm ở trong nước đã lên tiếng. Nhưng xem ra tình trạng suy đồi về văn hóa, xã hội và về mọi mặt ở Việt Nam ngày càng thê thảm hơn như bức tranh ảm đạm mà nhà bình luận thời sự Tuệ Vân đã vẽ ra mà chúng tôi đã trích dẫn từ đầu bài viết này.

Hai mươi năm trước, một trưởng phòng vật tư “làm đám ma cho con chó” của mình. Hai mươi năm sau, “cái ngông nghênh của bọn đại gia ngày nay còn trơ trẽn hơn nữa là đã làm tiệc sinh nhật cho con chó của “Sếp”, ấy thế mà cũng đã có gần 60 thực khách tham dự với những bao thư kính cẩn.

Những tràng pháo tay chúc mừng cùng giai điệu bài hát “Happy Birthday” vang lên. Sau đó từng thực khách đến vỗ về (chú chó) LeVy bằng những động tác, cử chỉ trìu mến và không quên tặng quà cho chính chú chó này với những phong bì cầm sẵn trên tay. Thắng (một thực khách) bật mí: “trong phong bì mà mình tặng có 200 USD mới cứng” (VNNet online ngày 26-7-2011).

Chưa hết, cũng báo chí trong nước kể chuyện Trung Tướng Công An Nguyễn Đức Nhanh, người đã giở trò “lăng ba vi bộ” trong vụ đàn áp biểu tình tại Hà Nội khi cưới vợ cho con đã ra lệnh đàn em báo tin và “đề nghị” bọn xã hội đen “gửi phong bì” chúc mừng nhưng không được tham dự tiệc cưới!

Và, chuyện “nhà thờ” của Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng được xây dựng rất ư là “hoành tráng” cứ như là cung Vua, phủ Chúa ngày xưa!

Sau 37 năm cai trị đất nước của “những đỉnh cao trí tuệ” đất nước ngày càng lụn bại, tang thương. Phụ nữ được “xuất cảng” ra các nước ngoài để làm nô lệ tình dục. Đàn ông thì được xuất khẩu để đi làm lao công. Đất đai, sông, biển thì được sang nhượng cho ngoại quốc. Dân chúng lên tiếng phản đối thì bị trù dập, tù đày. Các nhà tranh đấu cho tự do, dân chủ cho đất nước thì bị bắt bớ, tù đày. Các nhà tu Phật giáo lên tiếng thì bị quản thúc tại chùa, các nhà tu Thiên Chúa giáo lên tiếng bị trục xuất đi nước ngoài chữa bệnh.

Vậy phải làm sao bây giờ?

*

Ba mươi bảy năm trước, nhà thơ VC Nguyễn Đình Thi kêu gọi trong bài thơ “Cách Mạng” của ông ta và “những Biến Khúc” của tác giả Nguyễn Trọng Nghĩa như sau:

“Cái ác của kẻ mạnh

Cái hèn của kẻ yếu

Cái tham của kẻ thừa

Cái thèm của kẻ thiếu

Dân Tộc thù Dân Tộc

Con người sợ con người.

Biến khúc I:

Cái mạnh của kẻ ác

Cái yếu của kẻ hèn

Cái thừa của kẻ tham

Cái thiếu của kẻ thèm

Dân Tộc sợ Dân Tộc

Con người thù con người.

Biến khúc II:

Cái lý của kẻ mạnh

Cái nhục của kẻ hèn

Cái thiếu của kẻ tham

Cái đau của kẻ thiếu

Dân Tộc khinh Dân Tộc

Con người hại con người.

Biến khúc III:

Cái nhục của kẻ nghèo

Cái khổ của kẻ yếu

Cái hèn của kẻ tham

Cái thiếu của kẻ thừa

Dân Tộc hại Dân Tộc

Con người khinh con người

v.v…

KHÔNG SAO CHỊU NỔI

LẬT HẾT ĐI!”

Đây là lời của phe “Cách Mạng” tức phe Cộng sản trong thời kỳ hoạt động để lật đổ phe Cộng Hoà.

Ba mươi bảy năm sau khi nền Cộng Hòa bị Đổ Lật, NHỮNG CÁI THAM, CÁI HÈN, CÁI NHỤC, CÁI THIẾU, CÁI THỪA, CÁI KHỔ, CÁI ĐAU của dân tộc Việt Nam tràn ngập như nước đại dương, nó chất ngất tận trời xanh… thì người Cộng sản kêu gọi ĐỪNG LẬT ĐỔ, làm vậy là cực đoan, là quá khích, hãy từ từ HOÀ HỢP, HÒA GIẢI!

Bọn bạc đầu, đen óc, bọn trí thức cục phân, bọn tay sai nằm vùng, nằm vũng cũng vâng theo lời chủ mà kêu gọi “HÃY TÌM MỘT ĐỒNG THUẬN CHO DÂN TỘC.”

Có thằng “trí thức chó đẻ” nó còn khốn nạn kêu gọi TỔ QUỐC ĂN NĂN!

Có những thằng “tiến sĩ Bác Hồ” nó còn mất dạy ngạo mạn thách thức cả cộng đồng khi viết bài khoe là đã xúc động khi đi dự Đại hội Việt kiều và đã VÔ CÙNG XÚC ĐỘNG khi hát bài “Tiến quân ca”, khi hát bài “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” trong ngày khai mạc “Đại hội Việt kiều yêu nước”!

Có tới mấy chục ông, bà tự xưng trí thức ở hải ngoại viết “Thỉnh Nguyện Thư” dâng lên Đảng CSVN hy vọng được trở thành “trí thức Bác Hồ”; trong khi đó thì mấy ông “trí thức Bác Hồ” ở trong nước than vãn là bị bọn lãnh đạo VC coi còn thua con bò!

Không sao chịu nổi. Lật hết đi!

Phải tìm ra mọi phương thuốc để cứu đất nước, dù là thuốc nổ!

Đọc tới đây thế nào cũng có người cho là Lão Móc kêu gọi bạo động. Xin thưa hai chữ “thuốc nổ” mà Lão Móc dùng ở đây là để nói đến những biến cố “dậy sóc Băm Bo” vừa xảy ra ở trong nước và ở hải ngoại.

-Đó là tiếng súng hoa cải của anh “kỹ sư nông dân” Đoàn Văn Vươn vào ngày 5-1-2012 đã bắn vỡ mặt “bọn cướp ngày” là bọn Chủ tịch xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng. Những tiếng súng hoa cải đã bắn vỡ bức tường “sợ chế độ”, “sợ quyền lực”, làm loang lỗ bộ mặt nham nhỡ của bọn lãnh đạo đảng CSVN qua việc làm “đánh trống bỏ dùi” của Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng. Qua việc Nguyễn Văn Thành, Bí thư kiêm Chủ Tịch UBND tỉnh Hải Phòng công khai ỉa vào mặt Nguyễn Tấn Dũng., Lê Đức Anh, Nguyễn Quốc Thước… khi tuyên bố tại cuộc họp mặt với 500 cựu cán cộng sản tại câu lạc bộ Bạch Đằng những điều hoàn toàn trái với những gì Nguyễn Tấn Dũng đã tuyên bố. Và Nguyễn Tấn Dũng đã phải im thin thít. Điều này cho thấy căn bệnh tham nhũng đã hết thuốc chữa đã dẫn đến tình trạng “trên bảo dưới không nghe”.

-Tiếp theo tiếng súng Đoàn Văn Vươn, tại Sàigòn, cựu bộ đội Nguyễn Xuân Ngữ đã lớn tiếng tố cáo: “Nay, tôi là Việt Cộng đã bị cácđảng viên cộng sản thành phố HCM/Quận 9 cướp hết”. Và mới đây, trên http://doanvanvuon.wordpress.com, ông cựu bộ đội này đã kêu gọi mọi người trong nước biểu tình nhân ngày giổ tổ Hùng Vương.

-Tiếp theo “thuốc nổ” Đoàn Văn Vươn, hàng ngàn “dân oan” bị cướp đất khắp đất nước vì sợ hãi bởi sự đàn áp của CSVN nay qua vụ việc Đoàn Văn Vươn đã kéo nhau đến các cơ sở Tiếp Dân của VC để tiếp tục khiếu kiện đòi lại những đất đai đã bị bọn cường hào, ác bá tân thời chiếm đoạt.

-Hai bài hát “Việt Nam Tôi Đâu” và “Anh Là Ai?” của nhạc sĩ Việt Khangkhối thuốc nổ… vượt biên; nay, lại dội về trong nước một cách mãnh liệt không thua kém gì tiếng súng hoa cải của cựu bộ đội Đoàn Văn Vươn, kẻ đã bị các đồng chí cũ của mình công khai cướp đi đầm nuôi thủy sản và nhà cửa của mình.

Theo nhạc sĩ Nam Lộc thì “Phong trào này chúng tôi sử dụng phương tiện dân chủ ở Hoa Kỳ. Toà Bạch Ốc đã chính thức liên lạc với những người thực hiện Thỉnh Nguyện Thư. Theo dự trình, đích thân TT Obama ngày 5-3 sẽ tiếp xúc khoảng 100 người Việt đã ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư này”.

Khi tôi viết bài viết này, số người ký thỉnh nguyện thư là 97.871. Chuyện đạt tới con số 100.000 bây giờ chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!

Dù có thù nhơ, oán chạ gì với nhạc sĩ Trúc Hồ thì mấy ông, bà làm chuyện “thọc gậy bánh xe” cũng không thể cản được vòng quay của lịch sử! Bọn này chỉ làm chuyện đánh với cối xay gió! Phải nói đây là một biến cố lịch sử của người Việt tỵ nạn cộng sản sau 37 năm. Điều này càng chứng tỏ nhận xét của cựu Phó Thủ Tướng VC Nguyễn Dy Niên là không sai một chút nào: “Bọn Việt kiều bình thường chúng chống nhau; nhưng khi có chuyện phải chống lại chúng ta thì chúng lại đoàn kết hơn bao giờ hết!”

*

Phải tìm mọi phương thuốc để cứu đất nước, dù là thuốc nổ!

Có ai đó viết câu thơ kêu gọi:

“Bạn bè anh giờ đây đang góp lửa

Anh đợi gì mà không góp chút củi khô?”

Bài viết này xin được coi như một chút củi khô để làm bùng lên ngọn lửa.

Và hy vọng những “thuốc nổ” từ trong nước lẫn hải ngoại sẽ nổ tung giật sập chế độ cộng sản bạo tàn đã và đang thống trị đất nước Việt Nam trong 82 năm qua!

LÃO MÓC

0 comments:

Powered By Blogger