Người chuyển bài: Đức Hà | Tác giả: Ký giả Nguyễn Xuyên | Này 2015.11.30 |
Lần
đầu tiên sau 14 năm lặng thinh, tổ chức thường được gọi tắt là "Mặt
Trận - Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh" đã chính thức xác nhận cái
chếtcủa các chiến hữu hàng đầu của họ cho dù từ năm 1987 đã có nhiều
hình ảnh vàtin tức loan tải về những nhân vật này bị tử thương trong các
trận đánh tạimiền nam nước Lào.
Tuy nhiên đối với ông Hoàng Xuân Yên thì "chuyện này tôi biết chínhxác từ lâu rồi."
Ông
Yên cho biết như vậy trong cuộc phỏng vấn đặc biệt dành cho Việt
Mercury,một ngày trước khi có cuộc họp báo tại khách sạn Double Tree thứ
Bảy vừa qua.
Ông
là một trong hai phóng viên nhiếp ảnh và truyền hình được vào xem
tậnmắt điều được Mặt Trận gọi là "chiến khu giải phóng" năm 1981.
Thiênphóng sự "Tôi Về Thăm Chiến Khu Vùng Giải Phóng" ký tên Hoàng Xuyên
đăng trên báo Văn Nghệ TiềnPhong đã gây được tiếng vang lớn khi từ
1,000 số báo hàng tuần đã tăng vọt lên15,000 số phát hành dạo đó.
Ảnh viettan.org
Tuy
nhiên khi tiết lộ thêm những chi tiết mới với Việt Mercury, 20 năm
saukhi bài phóng sự được đăng tải thì câu hỏi được đặt ra là tại sao đến
bây giờ ông mới lên tiếng.
"Trong
giới bạn bè thân hữu, tôi đều có nói hết những điều tôi biết về Mặt
Trận và hồi nào giờ báo chí không hỏi thì tôi nói cho ai," ông Xuyên trả
lời vắn tắt.
Lên Đường Vào Chiến Khu
Là
một trong những người Việt tỵ nạn đầu tiên đến Mỹ khi được hãng truyền
hình NBC - mà ông cộng tác trong 11 năm liền đưa ông và gia đình di tản
thẳng từ Sài Gòn đến đảo Guam vào tháng Tư năm 1975, ông Hoàng Xuyên
không muốn gì hơn là có một cuộc sống ổn định tại quê hương mới. Tuy
nhiên vốn là một chuyên viên quay phim chuyên nghiệp và là bạn với ông
Phạm Văn Liễu, từng là người đứng đầu ngành cảnh sát Sài Gòn và là nhân
vật số hai của Mặt Trận nên hai yếu tố này đã khiến ông trở thành nhà
báo duy nhứt được vào thăm "chiến khu giải phóng," nhiều năm sau đó.
Định cư tại bang Maryland trong vài năm, ông và gia đình dọn về San
Jose.Ông dạy học tại trường Overfelt cho đến khi hưu trí năm 1995.
Chính
tại San Jose, thành phố sau này được mệnh danh "thủ phũ đấutranh" của
người Việt tỵ nạn, ông Hoàng Xuyên đã được ông Liễu mời vào chiến khu để
tường trình về các hoạt động kháng chiến giải phóng Việt Nam.
"Tính
hiếu kỳ của một nhà báo đã làm cho tôi rất mong được đi cho biết sự thể
ra sao khi mà phong trào Mặt Trận đang ngày càng dâng cao tại khắp nơi
có người Việt tỵ nạn."
Hướng dẫn đã có tổ chức lo, còn chi phí thì báo Văn Nghệ Tiền Phong bao hết vậy "tội gì không đi."
Ngày
22 tháng Hai, 1982 ông Hoàng Xuyên lúc đó đã 65 tuổi cùng với Nguyễn
Ngọc Ấn làm cho hãng CBS, ông Trương Bổn Tài, một sinh viên và ông Phạm
Văn Liễu cùng đáp chuyến bay từ San Francisco đến Bangkok, Thái Lan.
Ông
Hoàng Xuyên cho biết đoàn người phải nằm chờ cả tuần lễ để đợi giấy
phép của một viên tướng Thái Lan mới được vào khu rừng thuộc tỉnh Ubon,
nơi có đặt bản doanh của "Kháng Chiến."
"Vào
thời đó, mỗi tướng lãnh Thái có toàn quyền trong một lãnh vực kinh
doanh; người thì nắm các nhà tắm hơi, người thì nắm sòng bài và người
thì nắm một khu rừng để khai thác gỗ và bất cứ ai muốn đặt chiến khu chỉ
cần đóng 10,000 đô la lệ phí và mỗi tháng thêm 2,000 đô la nữa cho viên
tướng này là được cấp giấy phép hoạt động kháng chiến."
Sau
cùng thì mọi việc cũng xong, đoàn người tiến vào rừng và được khoảng 10
người của Mặt Trận đón tiếp và hướng dẫn đường đi. "Phải mất hai ngày
một đêm đường rừng mới đến được nơi đặt chiến lũy của ông Hoàng Cơ
Minh."
Sau
một đêm nghỉ ngơi là buổi trình diện các chiến hữu trong lực lượng
kháng chiến và đọc bản cương lĩnh chính trị của Mặt Trận. "Vào hôm đó có
khoảng 40 thanh niên lấy từ các trại tỵ nạn ra.
Trong
khi len lỏi vào hàng quân để chụp hình, ông Xuyên cho biết đã hỏi
chuyện những người đứng phía sau thì ông rất ngạc nhiên thấy rằng chẳng
ai trả lời.
Sau đó có một người nói được tiếng Việt cho ông biết những người Lào được thuê để đứng phía sau cho đông.
Ông
còn hỏi thêm mấy nhân vật quan trọng trong tổ chức về lực lượng kháng
chiến quân thì người trả lời là 400, người trả lời là 500, có người còn
cho biết tổ chức có nhiều chiến khu khác nhau. "Họ nói lung tung không
sao kiểm chứng được."
Điều
gây ngạc nhiên hơn nữa cho ông Xuyên là khi vừa xong buổi lễ tuyên bố
bản cương lĩnh vào khoảng 12 giờ trưa thì tất cả được yêu cầu ra về ngay
lập tức "vì lý do an ninh."
Ông
Xuyên nói tiếp rằng ông lại càng thêm bất ngờ khi đi vô chiến khu thì
mất hai ngày một đêm khi đi ra thì không đầy ba tiếng đồng hồ đã về đến
khách sạn.
"Họ dắt đi vòng vòng trong rừng để gây ấn tượng, thực ra thì trại cũng đâu đó sát bìa rừng," ông Xuyên nói.
Mất Niềm Tin
Sau
khi nhìn thấy những cảnh tượng như một màn kịch được bày ra để quay
phim chụp hình thì ông Hoàng Xuyên cho biết ông không còn tin tưởng gì
vào thực tâm "kháng chiến giải phóng chế độ cầm quyền tại Việt Nam" như
được nghe nói trước khi lên đường qua Thái Lan. Tuy vậy ông chỉ để bụng
và không phê bình.
"Tôi
nghĩ bước đầu tổ chức nào cũng có những khó khăn, ngay cả tổ chức của
Việt Minh khi còn sơ khai cũng vậy thôi. Vì thế tôi quyết định không
viết bài phóng sự như đã hứa với Văn Nghệ Tiền Phong."
"Viết
hết sự thật thì mang tiếng không ủng hộ một mục tiêu cao quý, màviết
sai thì mang tiếng với lương tâm một phóng viên." Cuối cùng thì bài
phóng sự đăng chín kỳ liên tiếp trên báo Văn Nghệ Tiền Phong cũng thành
hình.
"Quả
thật hình ảnh và bài viết của tôi đã giúp Mặt Trận vận động thêmđược
rất nhiều niềm tin và sự ủng hộ trong quần chúng." Đó là thời kỳ đâu đâu
người ta cũng thấy hộp gây quỹ yểm trợ kháng chiến.
"Chính tôi cũng đã đóng góp mỗi tháng 30 đô la trong hai năm liền chotổ chức."
"Khí
thế dâng trào, lòng người đều có chung một quyết tâm: giải phóngquê
hương, tôi cũng có ước nguyện đó," tác giả Hoàng Xuyên cho biết.
Cho đến nay không ai biết Mặt Trận đã thu được tổng số bao nhiêu tiền.
Chia Tay
Năm
1983 trong cuộc họp báo tại miền Nam California, lãnh tụ Hoàng cơ Minh
cho biết "Mặt Trận có 10,000 quân với đầy đủ vũ khí đang hoạt động tại
vùng biên giới," và đó là câu nói làm ông Hoàng Xuyên dứt khoát chia tay
với tổ chức mà ông cho rằng đã "bịa đặt quá sức."
Sự
chia tay đó có thể ảnh hưởng đến tính mạng, nên ông cho biết đã "xin
giấy phép và mua súng phòng thân sau khi có nhiều người liên hệ đến nhóm
này bị giết chết."
Người
ta tin rằng Mặt Trận đã nhúng tay vào vụ giết hại năm nhà báo ViệtNam
trong thời gian từ 1981 đến 1990 nhưng cho đến nay chưa có ai bị đưa ra
trước pháp luật và Mặt Trận vẫn bác bỏ những lời cáo buộc này.
Trong
cùng lúc ông Phạm Văn Liễu người bạn thân đã đưa ông Hoàng Xuyên đến
gần với tổ chức chống cộng gây nhiều tiếng vang nhứt, cũng rút lui sau
khi muốn biết rõ những khoản chi thu của tổ chức, theo lời ông Xuyên.
"Tuy
là nhân vật đứng hàng số hai sau Hoàng Cơ Minh nhưng ông Liễu không hề
biết gì về các khoản tiền quyên góp nên tôi khuyên ông ta rút lui để
khỏi mang tiếng."
Ông Phạm Văn Liễu còn có bí danh Trần Trung Sơn hiện đang ở Texas và không muốn trả lời phỏng vấn của Việt Mercury.
Cái Chết Của Hoàng CơMinh
Theo những người Việt sống tại Thái Lan cho biết thì chi tiết về cái chết của ông Hoàng Cơ Minh không như báo chí đăng tải.
Họ
nói rằng trong khi di chuyển từ Thái Lan đến Hạ Lào (vì Thái Lan không
cho đặt chiến khu nữa do lời phản kháng của Hà Nội) ông Hoàng Cơ Minh và
nhóm của ông đã bị quân Pathet Lào và quân Việt cộng phục kích vì bị
nội phản. Một số người sống sót chạy sang Việt Nam cũng bị bắt luôn.
Cái
chết của nhân vật đứng đầu tổ chức, sự rạn nứt trong nội bộ cùng các
cuộc điều tra của cơ quan liên bang Mỹ đã đưa đến sự suy sụp dần dần của
tổ chức mà những người còn lại cho rằng "lui vào bóng tối để củng cố
hàng ngũ."
Ông
Hoàng Xuyên cho rằng có thể lúc đầu ông Minh có lòng thật sự muốn
khángchiến lật đổ chế độ trong nước nhưng sau đó thấy khó khăn quá nên
buông xuôi.
"Tôi
rất phục tinh thần yêu nước của tổ chức này, nhưng muốn làm nên chuyện
đòi hỏi nhiều yếu tố khác chứ không phải chỉ lập chiến khu, quyên góp
tiền bạc và ra quân là đủ," ông nói.
Ông
còn cho biết thêm rằng vì Mặt Trận đã để quá lâu mới xác nhận cái chết
của các thủ lãnh nên chỉ chuốc thêm sự nghi ngờ vào lòng quần chúng.
“Bây giờ có nói gì thì người ta cũng đặt câu hỏi.”
http://myoneviet.blogspot.com/2015/11/tiet-lo-moi-ve-mat-tran.html
0 comments:
Post a Comment