Tôi không thể ngồi yên,
Dân tôi khổ triền miên
Đói cơm và thiếu áo
Đời tràn ngập ưu phiền.
Tôi không thể ngồi yên,
Dân tôi thiếu nhân quyền
Bị xử như súc vật
Trong tù ngục đêm đen.
Tôi không thể ngồi yên,
Khi Việt Cộng bạo quyền
Bán dân làm nô lệ
Vùi dập tuổi thanh niên.
Tôi không thể ngồi yên,
Nhìn em bé ngoan hiền
Làm thân gái nhà thổ
Trên đất của người Miên.
Tôi không thể ngồi yên,
Thấy trên khắp mọi miền
Đầy bóng quân Tàu phỉ
Lập “tô giới” ngang nhiên.
Tôi không thể ngồi yên,
Khi Việt Cộng ngu hèn
Bán rừng xanh, biển bạc
Bán đất nước tổ tiên.
Tôi không thể ngồi yên,
Thấy ngư dân chăm, hiền
Bị Tầu Cộng bắn giết
Mà Việt Cộng thản nhiên.
Tôi không thể ngồi yên,
Thấy Việt Cộng ngang nhiên,
Đuổi dân và cướp đất,
Bán đi chia chác tiền.
Tôi không thể ngồi yên,
Khi dân tôi vùng lên
Chống Tầu Cộng xâm lược
Chống Việt Cộng ngu hèn.
Tôi không thể ngồi yên,
Khi tuổi trẻ thanh niên
Quyết đáp lời sông núi
Quyết đối mặt bạo quyền.
Tôi không thể ngồi yên,
Khi Việt Cộng ngang nhiên
Đạp mặt người yêu nước
Giữa bạch nhật, thanh thiên.
Tôi không thể ngồi yên,
Thấy Việt Cộng bạo quyền
Trả thù người yêu nước
Bằng đủ ngón đòn hèn.
Tôi không thể ngồi yên,
Việt Nam sắp mất tên
Rồi chẳng bao lâu nữa
Nhân loại sẽ lãng quên.
Tôi không thể ngồi yên,
Tôi quyết phải nói lên
Dù những lời mộc mạc
Khi vận nước tối đen!
Boston, ngày 17 tháng 2 năm 2012
Vũ Linh Huy, Hội Diên Hồng, Massachusetts, Hoa Kỳ
0 comments:
Post a Comment