Nguyễn Tường Thuỵ (Danlambao) - Hình như đang phấn khởi vì cái lò nhóm mãi nó mới nóng và đang cháy, ông Nguyễn Phú Trọng tiện tay sờ luôn đến Nguyễn Xuân Anh, bí thư Tp Đà Nẵng. Ủy ban kiểm tra trung ương kết luận “ông Nguyễn Xuân Anh đã sử dụng bằng cấp không đúng quy định, thiếu trung thực; thiếu gương mẫu trong việc nhận, sử dụng ôtô và 2 nhà do doanh nghiệp biếu” (báo Tuổi trẻ).
Khi công luận đang hồi hộp theo dõi vụ đại án Ngân hàng Đại Dương với đề nghị cả án tử hình hoặc đang “quan ngại” một số vụ gần đây có vẻ như chìm xuống thì việc đột ngột công bố kết luận của UBKTTW về Nguyễn Xuân Anh khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng. Tuy nhiên, đây lại là biểu hiện đáng mừng.
Về tuổi tác thì Nguyễn Xuân Anh chỉ là hàng cháu gọi ông Trọng bằng bác theo nghĩa thân tình, vì trước khi nghỉ, ông Nguyễn Văn Chi (bố đẻ Nguyễn Xuân Anh) cùng là ủy viên Bộ Chính trị với ông Trọng và còn kém tuổi ông. Không biết khi UBKTTW đưa ra kết luận về “tội trạng” của Nguyễn Xuân Anh, anh có thảng thốt nhắc tên ông Trọng mà kêu: Bác ơi, bác nỡ lòng nào?
Vậy là chẳng có bác cháu gì cả. Chẳng những thế, ông Trọng còn phớt lờ ngay cả quan điểm lạ của bà Nguyễn Thị Quyết Tâm khen rằng con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc của dân tộc.
Tuy nhiên, dư luận cho rằng, trong hệ thái tử đảng, Nguyễn Xuân Anh không phải là mục tiêu chính. Người ta nghĩ đến Nguyễn Xuân Anh thì ít mà nghĩ đến Nguyễn Thanh Nghị thì nhiều hơn. Nguyễn Thanh Nghị đang làm bí thư Tỉnh ủy Kiên Giang, là con trai cả của ông Nguyễn Tấn Dũng. Anh cũng từng được nhắc đến trong mấy vụ lùm xùm như vụ mượn xe biển xanh hay sai phạm về đất đai tại huyện đảo Phú Quốc. Rồi người ta quay trở lại “lo” cho em trai của Nguyễn Xuân Anh là Nguyễn Xuân Ảnh, được bổ nhiệm làm Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Đường bộ Việt Nam khi mới 33 tuổi. Chức to, tuổi bé như vậy, liệu có vấn đề gì về qui trình bổ nhiệm không.
Hệ thái tử đảng thì nhiều lắm. Các cậu ấm, cô chiêu này được bổ nhiệm vào những chức vụ cao hơn nhiều so với tuổi còn khá non, nhưng không phải thuộc diện “tuổi trẻ tài cao” mà đi lên dưới cái bóng của phụ mẫu. Việc bổ nhiệm cũng từ thấp lên cao nhưng nhanh đến chóng mặt. Điều này làm cho nhân dân bức xúc. Người ta bất lực nhắc lại câu ca dao từ thời phong kiến “Con vua thì lại làm vua”.
Phải công nhận một điều, không thấy ông Nguyễn Phú Trọng mang con cái mình ra làm “hạt giống đỏ”. Không có thông tin con ông làm gì, ở đâu, đang được ươm ở vườn nào, mà nếu có thì đã không tránh khỏi con mắt của công luận. Đến Wikipedia cũng phải bỏ mục gia đình trong trang viết về ông. Vì vậy, ông chẳng ngại gì mà không dám sờ đến các thái tử đảng, chẳng nể nang gì các ông thái thượng hoàng. Nhưng cũng nhiều người nghi ngờ, cho rằng ông đốt lò chỉ là để thanh trừng phe phái chứ không chống tham nhũng triệt để.
*
Cái lò của ông Trọng đang cháy. Việc làm của ông tuy không đồng ý về phương pháp nhưng được nhiều người trong đó có cả phe dân chủ hoan nghênh, vì bất kể chế độ nào cũng cần chống tham nhũng.
Tuy nhiên xét về lâu dài cần phải tính đến chuyện khi ông nghỉ rồi, người kế nhiệm ông có hăng say cho củi tiếp vào lò hay không, hay để nó nguội lạnh? Cứ cho là điều đó được tiếp tục đi thì để đốt đến triệu thanh củi (trong số 4,5 triệu đảng viên) thì phải mất bao nhiêu thời gian? Lại còn phải tính cả những cây xanh sẽ bị “củi hóa” nữa. Vì với thể chế này, một cây lành lặn cũng sẽ nhanh chóng bị “sâu hóa” khi hòa vào guồng máy vận hành đất nước, nếu không, lập tức bị bật văng ra ngoài.
Có ý kiến rất hay cho rằng thành tích của ngành công an không phải là phá được bao nhiêu vụ án, mà là làm sao không để xảy ra tội phạm hoặc để số vụ án ngày một ít đi. Việc đốt lò cũng tương tự như thế, nó chỉ là biện pháp tình thế. Điều quan trọng là đừng để cây xanh biến thành củi vì sâu bệnh. Một chế độ dân chủ sẽ hạn chế tối đa tham nhũng. Tiếc rằng, những người đang đấu tranh cho dân chủ đang bị ông Trọng và đồng chí của ông bố ráp và nhiều người đã vào tù. Nhốt dân chủ vào tù và diệt tham nhũng là một mâu thuẫn mà nhiều người cố tình không nhận ra. Hay là họ muốn giữ cái nơi sinh ra nhiều củi để đốt, để có việc làm cho… vui.
23/9/2017
Nguyễn Tường Thuỵ (Danlambao) - Hình như đang phấn khởi vì cái lò nhóm mãi nó mới nóng và đang cháy, ông Nguyễn Phú Trọng tiện tay sờ luôn đến Nguyễn Xuân Anh, bí thư Tp Đà Nẵng. Ủy ban kiểm tra trung ương kết luận “ông Nguyễn Xuân Anh đã sử dụng bằng cấp không đúng quy định, thiếu trung thực; thiếu gương mẫu trong việc nhận, sử dụng ôtô và 2 nhà do doanh nghiệp biếu” (báo Tuổi trẻ).
Khi công luận đang hồi hộp theo dõi vụ đại án Ngân hàng Đại Dương với đề nghị cả án tử hình hoặc đang “quan ngại” một số vụ gần đây có vẻ như chìm xuống thì việc đột ngột công bố kết luận của UBKTTW về Nguyễn Xuân Anh khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng. Tuy nhiên, đây lại là biểu hiện đáng mừng.
Về tuổi tác thì Nguyễn Xuân Anh chỉ là hàng cháu gọi ông Trọng bằng bác theo nghĩa thân tình, vì trước khi nghỉ, ông Nguyễn Văn Chi (bố đẻ Nguyễn Xuân Anh) cùng là ủy viên Bộ Chính trị với ông Trọng và còn kém tuổi ông. Không biết khi UBKTTW đưa ra kết luận về “tội trạng” của Nguyễn Xuân Anh, anh có thảng thốt nhắc tên ông Trọng mà kêu: Bác ơi, bác nỡ lòng nào?
Vậy là chẳng có bác cháu gì cả. Chẳng những thế, ông Trọng còn phớt lờ ngay cả quan điểm lạ của bà Nguyễn Thị Quyết Tâm khen rằng con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc của dân tộc.
Tuy nhiên, dư luận cho rằng, trong hệ thái tử đảng, Nguyễn Xuân Anh không phải là mục tiêu chính. Người ta nghĩ đến Nguyễn Xuân Anh thì ít mà nghĩ đến Nguyễn Thanh Nghị thì nhiều hơn. Nguyễn Thanh Nghị đang làm bí thư Tỉnh ủy Kiên Giang, là con trai cả của ông Nguyễn Tấn Dũng. Anh cũng từng được nhắc đến trong mấy vụ lùm xùm như vụ mượn xe biển xanh hay sai phạm về đất đai tại huyện đảo Phú Quốc. Rồi người ta quay trở lại “lo” cho em trai của Nguyễn Xuân Anh là Nguyễn Xuân Ảnh, được bổ nhiệm làm Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Đường bộ Việt Nam khi mới 33 tuổi. Chức to, tuổi bé như vậy, liệu có vấn đề gì về qui trình bổ nhiệm không.
Hệ thái tử đảng thì nhiều lắm. Các cậu ấm, cô chiêu này được bổ nhiệm vào những chức vụ cao hơn nhiều so với tuổi còn khá non, nhưng không phải thuộc diện “tuổi trẻ tài cao” mà đi lên dưới cái bóng của phụ mẫu. Việc bổ nhiệm cũng từ thấp lên cao nhưng nhanh đến chóng mặt. Điều này làm cho nhân dân bức xúc. Người ta bất lực nhắc lại câu ca dao từ thời phong kiến “Con vua thì lại làm vua”.
Phải công nhận một điều, không thấy ông Nguyễn Phú Trọng mang con cái mình ra làm “hạt giống đỏ”. Không có thông tin con ông làm gì, ở đâu, đang được ươm ở vườn nào, mà nếu có thì đã không tránh khỏi con mắt của công luận. Đến Wikipedia cũng phải bỏ mục gia đình trong trang viết về ông. Vì vậy, ông chẳng ngại gì mà không dám sờ đến các thái tử đảng, chẳng nể nang gì các ông thái thượng hoàng. Nhưng cũng nhiều người nghi ngờ, cho rằng ông đốt lò chỉ là để thanh trừng phe phái chứ không chống tham nhũng triệt để.
*
Cái lò của ông Trọng đang cháy. Việc làm của ông tuy không đồng ý về phương pháp nhưng được nhiều người trong đó có cả phe dân chủ hoan nghênh, vì bất kể chế độ nào cũng cần chống tham nhũng.
Tuy nhiên xét về lâu dài cần phải tính đến chuyện khi ông nghỉ rồi, người kế nhiệm ông có hăng say cho củi tiếp vào lò hay không, hay để nó nguội lạnh? Cứ cho là điều đó được tiếp tục đi thì để đốt đến triệu thanh củi (trong số 4,5 triệu đảng viên) thì phải mất bao nhiêu thời gian? Lại còn phải tính cả những cây xanh sẽ bị “củi hóa” nữa. Vì với thể chế này, một cây lành lặn cũng sẽ nhanh chóng bị “sâu hóa” khi hòa vào guồng máy vận hành đất nước, nếu không, lập tức bị bật văng ra ngoài.
Có ý kiến rất hay cho rằng thành tích của ngành công an không phải là phá được bao nhiêu vụ án, mà là làm sao không để xảy ra tội phạm hoặc để số vụ án ngày một ít đi. Việc đốt lò cũng tương tự như thế, nó chỉ là biện pháp tình thế. Điều quan trọng là đừng để cây xanh biến thành củi vì sâu bệnh. Một chế độ dân chủ sẽ hạn chế tối đa tham nhũng. Tiếc rằng, những người đang đấu tranh cho dân chủ đang bị ông Trọng và đồng chí của ông bố ráp và nhiều người đã vào tù. Nhốt dân chủ vào tù và diệt tham nhũng là một mâu thuẫn mà nhiều người cố tình không nhận ra. Hay là họ muốn giữ cái nơi sinh ra nhiều củi để đốt, để có việc làm cho… vui.
23/9/2017
0 comments:
Post a Comment