Nhạc sĩ Tô Hải
- Mình cũng chẳng xấu hổ gì khi đã hơn một lần bị “ném đá” vì cái “tia
hy vọng nhỏ nhoi” này khi tự bạch nó trên blog của mình cách đây 7, 8
năm là: Không thể có một sự thay đổi về thể chế chính trị nào ở cái
đất Việt Nam này trong 5-10 năm tới nêu không cố sự xuất hiện của vài
Eltsine hay Goocbachev Việt Nam... Lý do - Ở VN:
a-/ Không có nổi được một đảng phái, một hội đoàn độc lập (chứ chưa nói
đến đối lập), một “ngôi sao phản biện-đối kháng nào thoát khỏi sự đán áp
thẳng tay của nhà cầm quyền toàn trị đi dần tới phát xít hóa này
(totalitaire fascisant)
b-/ Không có một lực lượng nòng cốt trong trí thức, sinh viên để làm
“ngòi nổ” cho một cuộc xuống đường, như trên 60 trường đại học ở bên Tầu
đã 5 ngày liền xuống đường đòi dân chủ nhân quyền, mặc dù sau đó có bị
đàn áp dã man, máu đã đỏ trên quảng trường Thiên An Môn, nhưng, cho đến
nay vẫn làm ngọn đuốc cháy ngùn ngụt trong tim hàng tỷ con người, chờ
một ngày sẽ sớm đến, một trận bão lửa lớn sẽ bùng lên thiêu cháy tất cả
những vương triều bạo chúa!
Ở ta thì, tuyệt nhiên không một ngọn đuốc một ngọn cờ nào! (xin nhắc lại: Đây là những ý nghĩ cách đây 7, 8 năm như trên mình đã bộc lộ).
c-/ Toàn xã hội bị khống chế bởi một lực lượng “còn đảng còn mình” hung
bạo, mù quáng, được ưu đãi đặc biệt về vật chất cũng như tinh thần, rải
đều khắp từ thành thị đến nông thôn, từ các đoàn thể nhân dân đến lực
lượng cầm súng, từ các nhà máy, trường học đến các học viện khoa học, tự
nhiên, xã hội, nhân văn hay tôn giáo…Bọn này sẵn sàng ra tay bóp chết
tất cả những ai muốn thay đổi chế độ này.
d-/ Các cơ cấu xã hội đều bị dìm vào cõi ngu muội u mê một cách cố ý bởi
một bộ máy “an ninh tư tưởng” khổng lồ, với nhiệm vụ nhồi nhét tất cả
những gì là cũ kỹ, phản khoa học, vô văn hóa vào đầu của người dân bị
trị với xác quyết: Yêu
nước là yêu xã hội chủ nghĩa, yêu đảng cộng sản, là nghe và làm theo những gì
đảng dạy. Tư duy khác đi, làm ngược lại là. phản động, phản đảng, phản tổ quốc!
Tóm lại là: chỉ cần một nhóm đảng viên nào đó, độ hơn chục anh là có thể
qua một bộ máy độ 200 tên nữa (gọi là “Ban chấp hành TW”) là có thể giơ
tay thông qua một nghị quyết số gì... gì... đó... Lập tức cả “một bộ
máy người” khổng lồ gồm cả hơn 3 triệu đảng viên và quần chúng tin yêu
Đ, nhắm mắt gật đầu “đưa nó vào cuộc sống”, bất kể sẽ gây hậu quả gì!
(như thông qua điều 4 hiến pháp, là “Đảng lãnh đạo toàn diện và tuyệt
đối”, như “đất đai là sở hữu toàn dân”, như “kinh tế nhà nước là chủ
đạo”?...) Thế là hơn 100 cái đài Phát Thanh và Truyền hình, hơn 100 tờ
báo “cho không cũng chẳng ai lấy” đồng thanh hoan hô: “Đảng ta vô cùng
sáng suốt!” “Nhân dân ta tuyệt đối tin tưởng!” Mặc kệ hơn 80 triệu dân
chúng mày! Kêu ca, ông cho đi tù!
Bởi vậy, sau một vài lần đi tham gia biểu tình, viết blog, viết bliếc
khá hăng hái (khi chưa phải đi xe lăn), mình càng ngày càng... buồn vì:
- Số lượng người tham gia càng ngày càng ít, thậm chí có những gương mặt
mà mình xếp vào loại “Không thể bắt, không thể bắn” cũng chỉ ra cho có
mặt rồi... lặn mất tiêu... Quần chúng đường phố thì hững hờ, thậm chí
còn rủa ”Rách việc! Làm chó gì được họ mà cứ bày trò... Mất cả buôn bán,
làm ăn”! Còn những người viết bài trên mạng có lý lẽ, có uy tín cũng
không ít người.. gác máy...! Đếm lại không còn quá được 10 đầu ngón
tay!...
Thế là mình đành quay về ôm ấp niềm hy vọng cuối cùng mà tướng Charles de Gaulle đã khuyên J. F. Kennedy: “Không cần gây sự với cộng sản! Không ai lật đổ nổi họ bằng chính họ lật đổ nhau đâu!”
Niềm hy vọng đó lại càng tăng khi được thực tế chứng minh thật hùng hồn
bằng: sự sụp đổ của cả một hệ thống cộng sản Đông Âu do Liên Xô với 70
năm cầm quyền đứng đầu! Sau đó là các tuyên bố “phản tỉnh” của Eltsine,
Gorbachev, Djilas.... Không phải không có ảnh hưởng lớn tới các vụ “phản
(tỉnh) đảng lớn của những tên tuổi đáng kính, hầu hết đều là đảng
viên-trí thức lão thành như Hoàng Minh Chính, Đặng Quốc Bảo, Trần Độ,
Trần Xuân Bách...
Đây, 4 gương mặt cộng sản lão thành,
vào tù ra tội, vào đảng những năm 30-40, chiến tích đầy mình, nhưng cuối
cùng phủ nhận chủ nghĩa Mác-Le và đều bị lũ đàn em đuổi cổ khỏi đảng,
cho đi tù hoặc... ngồi chơi xơi nước...
Tuy bị đàn áp, thậm chí đi tù, khai trừ, tước quân hàm, cho ngồi chơi
xơi nước, nhưng chính họ đã là những cảm xúc cho mấy tướng nói hay
nhưng… chưa dám hoặc không dám làm được trò trống gì, hoặc nói một đằng,
làm một nẻo như Nguyễn văn An, Võ văn Kiệt, Nguyễn văn Linh…để rồi đến
nay năm bè, bẩy mối, cá mè một lứa, “ông chằng bà chuộc”, chẳng ai phục
ai….
Sau Hội Đàm bí mật Thành Đô, đại hội Đảng lần thứ XI, ngày 19/1/2011, đã bầu một gương mặt đặc biệt làm Tổng Bí Thư: Nguyễn Phú Trọng!
Đây là một con người mà mình đã từng giới thiệu tỉ mỉ trên blog của mình
(*) một thứ “của quí- hiếm” của Đảng họ, một đảng viên “hiền lành như
đất Đông Hội, quê anh ta”, một tổng bí thư vượt lên trên tất cả các tổng
bí thư cộng sản từ trước đến nay: Giáo sư-tiến sĩ bảo vệ luận án tại
Viện Hàn Lâm Khoa Học Liên Xô (1981-1982) nghĩa là cái thời Liên Xô đang
đại loạn về... tư tưởng! Anh ta còn tốt nghiệp chính quy cử nhân Văn
Khoa Đại Học Tổng hợp Hà-Nội (1963-1967) và ra trường với cái mác đảng
viên để được về thẳng tạp chí “Học Tập”, đầu não lý luận của đảng lúc
bấy giờ. Và từ đó Trọng ta chỉ có... “đi lên” và... “đi học”! Tuy nhiên,
dù có con đường thăng tiến nhanh chóng và thẳng tắp, nhưng anh Trọng
rất ít bị vạch ra những hành động “ma bùn”, bẩn thỉu về “đớp”, “chén”
của công hay “nhi nhô em út”... (như mấy anh Mạnh, Phiêu), ngoại trừ một
lần bị bêu danh là... “LÚ” ngay từ lúc còn làm bí thư thành ủy Hà Nội
trong câu vè: “Giàu như Phú/Lú như Trọng/ Lật lọng như Nghiên/ Tiêu tiền như Triệu...”
Nói tóm lại, với mình, thì đây là một tổng bí thư SẠCH SẼ... (có thể mình chưa đọc được những thông tin khác chiều?)
Một
tổng bí thư có văn hóa cao nhát các đời tổng bí thư lại có một cuộc sống riêng
tư không tì vết.
Còn tìm đâu ra một người “hay” hơn để có thể trở thành một Gorbachev Việt?
Vì theo mình:
- Không thể có một tay nào có cái đầu vô học, có cái tầm muốn giữ vững
ngai vàng rồi truyền lại cho muôn đời con cháu, có cái tâm “kiếm chác”,
bòn rút tiền của dân, “ăn không từ một thứ gì” mà lại có cái gan dám
thay đổi cái cơ chế đầy ung nhọt của một chế độ “vua tập thể” (chữ của
Nguyễn Văn An) này cả!
- Đặc biệt, năm 2012, khi sang Cuba, ngay cửa ngõ nước Mỹ, ngay lúc chính Fidel vừa tuyên bố “Chủ nghĩa xã hội không phù hợp với Cuba”...
thì phải tự tin đến thế nào anh ta mới dám cao giọng rao giảng về chủ
nghĩa Mác Lê “khát vọng muôn đời của loài người” và “đạo đức cách mạng”
của người cộng sản chứ?
Cho nên, khi bị Brazil đóng sập cửa không tiếp để phải trở về nước, anh
ta bị mọi người cho là LÚ LẪN nên đã không thức thời, rao giảng những
bài kinh đã lạc điệu, đã bị cho vô sọt rác từ lâu, thì mình vẫn có một
bài “Anh Trọng đâu có lú”? Bởi vì mình vẫn cho là anh Trọng rất tỉnh
táo, vẫn biết mình cần phải nói gì, làm gì để tồn tại chí ít... chết
trên cương vị một “người Mohican cuối cùng” của chủ nghĩa cộng sản” đã
diệt vong!
Thậm chí mình còn cố bám lấy một chút xíu hy vọng: “Biết đâu đấy chẳng
qua chỉ là những lời “che chắn” như Gorbachev: “Perestroika và Glasnost
là để có nhiều chủ nghĩa xã hội hơn”!!! Rồi chỉ sau đó ít ngày, ông ta
lại đổi giọng chửi không tiếc lời cái chủ nghĩa nói dối, lừa bịp xhcn mà
ông ta đã theo đuổi cả nửa cuộc đời!
Gorbachev, trùm cộng sản lại chửi cộng sản hơn ai hết.
NHƯNG KHÔNG! Anh Trọng không có nổi cái đầu, cái tâm, cái tầm và cái gan
làm như thế! Nhất là sau cái nghị quyết TW 4, và sau thất bại trong
việc bố trí vài ba tay sẽ cùng anh hốt tất, bắt tất những tên nội xâm cỡ
bự, thì anh giở mặt liền tù tì đến mức có người còn cho là anh hơn cả
lú mà là điên, là khùng, là dại khờ ngay trong lời ăn tiếng nói! Thật
vậy: Nào ai ngờ một nhà lý luận số 1 của đảng lại phát biểu về chống
tham nhũng mà cứ như... đùa chứ:
“Cái gì cũng phải tiền, không tiền không trôi, như ngứa ghẻ phải gãi rất khó chịu”...
Hoặc cứ như muốn “biện hộ” cho mấy thằng ăn cắp giống như loại Trần văn
Truyền, bỗng dưng anh ta lại phát ra một ví dụ chẳng đâu vào đâu, cứ làm
như ta đây “thông kim bác cổ" lắm vậy!: Đến Đường Tăng đi lấy
kinh cũng phải hối lộ. Bước chân sang nước Phật đã phải hối lộ... Cho
nên chúng ta phải xem xét, bĩnh tĩnh, tỉnh táo, sáng suốt...
Liền sau đó lại giảng dạy: “...Bản thân mỗi đồng chí và vợ, con
phải giữ gìn sự trong sạch, rồi mới chống tham nhũng được, nếu không nói
chẳng ai nghe, tay đã nhúng chàm thì không thể làm gì khác được!...”
Đó là chuyện trò nội bộ với các đảng viên, các cán bộ đặc biệt được triệu tập về quán triệt Nghị quyết TƯ4. Nhưng...
Ngày 6 tháng 10 2014, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu về vấn
đề chống tham nhũng trong cuộc tiếp xúc với cử tri các quận Ba Đình lại
giải thích nhẹ nhàng nhằm giảm tội bớt cho các “đồng chí bị lộ” Rằng thì
là:
“Phải bình tĩnh, tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược.
Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm
sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa. Tức là phải giữ cho được
cái ổn định.”
Đặc biệt ngu là: để bào chữa cho những sự suy thoái trong nội bộ đảng,
anh ta đã mang cái thủ đoạn “chủ nghĩa xã hội đang trong quá trình hoàn
thiện” ra để lý giải một cách vô chính trị và dại dột nhưng gì đầy bê
bối trong mọi mặt đời sống xã hội mà đảng-chính phủ anh ta đang không
hoàn thành hoặc vướng nhiều khuyết điểm bằng một câu hết sức vu vơ, vô
trách nhiệm như sau: “...Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”???
Những ngày gần đây, khi Đại Hội Đảng của các anh ấy càng đến gần thì...
hình như sự lầm lẫn, lúng túng của anh Trọng ngày càng nặng có lần họp
cử tri (dù có chọn lựa và danh sách có lẽ hầu hết là đảng viên già trung
thành) nhưng anh vẫn tưởng nhầm đang họp nội bộ đảng cộng sản đã nói
như mơ ngủ...
Và đây lãnh tụ CSVN cuối cùng thề chết không rời các ông tổ Mác-Lê,
không bỏ Hán Đế "mọi thư đều... tốt".
“Các bác thấy vấn đề Biển Đông chúng ta giải quyết như thế có đúng
không? Chuyện Biển Đông, càng ngày càng thấy tính đúng đắn của hướng
giải quyết, vẫn đảm bảo được môi trường ổn định, hòa bình để phát triển.
Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta
có ngồi đây mà bàn việc tổ chức đại hội Đảng được không?
‘Ta xử lý mối quan hệ với Trung Quốc, Mỹ, Nhật... vừa qua như thế hợp
lý không? Để đảm bảo độc lập tự chủ, chơi với mọi nước nhưng không phụ
thuộc vào ai mà các nước ta quan hệ, hợp tác đều phải nể trọng như vậy”.
Chẳng những thế, anh ta còn bắt chước phó tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden
lôi cả Nguyễn Du ra để bảo vệ bằng được tiêu chuẩn nhân sự Đại Hội XII
lần này của anh ta là: Chữ tâm kia mới bằng ba chữ Tài!!!
Anh ta nói: “Trong Truyện Kiều mà ta vừa kỷ niệm 250 năm, Nguyễn
Du đã viết: Thiện căn ở tại lòng ta, Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
Phải chọn người có đầy đủ phẩm chất, năng lực, trình độ bản lĩnh. Nhất
là đạo đức, phải trung thành tuyệt đối, với dân, với chế độ, với Đảng,
giữ cho được chế độ này, Đảng này, giữ cho được hòa bình ổn định để phát
triển đất nước.”
Riêng về mặt đối ngoại thì anh Trọng, trên cương vị Bí Thư Tổng Quân Ủy,
quân đội ta chắc chắn sẽ không lo oánh nhau với ai nữa, đặc biệt với
các đồng chí 4 tốt Tầu rồi, dù cho chúng có xây thêm sân bay, xây thêm
hải đăng, bến đỗ, dù chúng có chiếm thêm ít đảo lặt vặt ở Trường Sa...
thì cứ “kiên trì đường lối hòa bình”, “cộng đồng tồn dị”, “tôn trọng
nguyên trạng” (mà thủ tướng Phạm văn Đồng đã ký năm 1958). “Nếu
không để xảy ra đụng độ thì tình hình sẽ bất ổn đến thế nào? Liệu chúng
ta có còn ngồi đây mà bàn chuyện đại hội được nữa hay không?”
Để kết luận về cái anh “trí thức-lãnh tụ cộng sản” hiếm có Nguyễn Phú
Trọng này, xin mượn một câu khá lịch sự của giáo sư Tương Lai. Ông
viết: “...Về ông Trọng, có lẽ đã hết thuốc chữa. Cho tới bây giờ
vẫn là giọng điệu từ giáo trình của Đảng cách nay mấy chục năm bây giờ
vẫn nói như thế mà không thấy rằng cái điều đó nó đang kềm hãm cả dân
tộc này”.
Vậy mà nghe đồn có tin anh ta, cùng một số “cánh hẩu”, đang cố xoay
chuyển tình hình, vượt mọi điều lệ để được... “đặc biệt” ở lại thêm ít
nhất nửa khóa nữa dù đã quá tuổi. Nếu anh ta thực hiện được ý đồ này
thì... CÓ LẼ MÌNH KHÓ SỐNG HẾT NĂM 90 TUỔI SẮP TỚI MẤT vì cứ mỗi lần
nghe hoặc đọc phải cái gì anh ta viết và nói là mình tăng-xông lên cao
vút muốn “đi ngay” tại chỗ tức thì!...
Thôi thì, viết một entry cuối cùng về con người đã làm mình từ hy vọng
đến thất vọng, đến kinh tởm ghê hồn này.. Xin khép lại tấm ván cuối cùng
của cỗ quan tài Nguyễn Phú Trọng như sau:
Cho đến hôm nay, tia hy vọng cỏn con cuối cùng về một GoocbaViệt
của mình đã tắt ngủm vì mình đã… “ngây thơ cụ” mà đặt hy vọng vào một kẻ
vừa ngu, vừa hãnh tiến, vừa lú lẫn, coi thường thiên hạ, nói năng lung
tung, tùy tiện bừa bãi như một thằng điên, một thằng vua cởi truồng mà
vẫn tưởng mình đang khoác cái long bào vương giả!
Thôi thì... tất cả chỉ còn chờ vào sức dân và thời cơ vàng của
cuộc thanh toán nội bộ dứt khoát phải đến mà bất cứ dưới chính thể nào,
nhân vật Phú Trọng và bè lũ, cần trước tiên quẳng ngay vào đống rác lịch
sử.
0 comments:
Post a Comment