Friday, September 28, 2012

GIÁO DỤC “KHÔNG NÓI CHÁNH TRỊ”

Chánh trị văn hóa Việt Cộng bị đập tan nơi hải ngoại !
Đọc bài viết tới câu rằng: “Bạn ấy trả lời là bạn ấy rất muốn được trao đổi với tôi về mọi điều, nhưng bạn ấy đã được giáo dục là không được nói chuyện chính trị,” tôi ngẫn người ra một lúc, tự hỏi: Không hiểu làm sao mà trong nước, ngày nay lại có thứ giáo dục kỳ dị như vậy?
Tôi nhớ ngày trước ở Miền Nam, học sinh bậc Tiểu học, trong giờ công dân giáo dục, học sinh được dạy về tổ chức và điều hành cơ quan chánh quyền cấp xã. Trung học Đệ nhất cấp, học về tổ chức và chức phận của Chánh phủ Trung ương. Đệ nhị cấp, học về Hiến pháp VNCH và căn bản về hệ thống kinh tế tư doanh. Tóm lại, chương  trình Công dân giáo dục bậc Trung học Phổthông, xưa gọi là Tú tài, chẳng những “nói chuyện chánh trị” mà còn phải học, hiểu rõ về quyền hạn và trách nhiệm của mọi công dân đối với quốc gia.
Kế tiếp, tác giả J.T đặt câu hỏi: “Tại sao lại phải giáo dục thế hệ trẻ để không nói chuyện chính trị? Có thực sự phải “giáo dục” thế không? Và có thực sự nên “giáo dục” thế không?
Tới đây tôi mạo muội trả lời câu hỏi của tác giả như vầy: Con người sống trong một quốc gia là sống trong bầu khí chánh trị của quốc gia ấy. Cho nên dù có nói hay không nói chuyện chánh tri thì vẫn sống trong khuôn khổ chánh trị ấy. Xin minh giải câu nói ấy như sau đây.
CHÁNH TRỊ HÍT THỞ
Ngày xưa, những khi ngẫm nghĩ sự đời Uy Viễn tướng công than:
Thọat ra đời thì đà khóc chóe
Đời có vui sao chẳng cười khì?”
(hổng bảo đảm đúng nguyên văn)
Hậu sanh cho rằng là không phải khóc, cười. Đó là hơi thở Tự do Đầu tiên khi bé thơ vừa lọt lòng mẹ, Tự do hít thở, không dựa vào hơi thở của mẹ.
Cho nên hành động đầu tiên của Con Người là “thở”.
Vì vậy mà cái chánh trị “hít thở” của một quốc gia thật là can hệ. Ngày xưa ấy, quê tôi thời nông nghiệp, hơi thở đầu đời nơi làng quê không khí trong lành. Bầu khí ấy ngày nay không còn nữa, dưới thời xã nghĩa, không khí khói bụi mịt mùng của thời công nghiệp hoang dã. Bọn cọng sản cai trị chỉ biết  “Quyền-Tiền” không ai  lo gì đến chuyện hít thở của người dân!
Ngày trước, ở Saigon, quí cô thanh nữ chạy xe “Ếch bà”(Vespa) thanh lịch, mái tóc huyền buông xỏa bờ vai, đôi bàn tay búp măng để trần, gương mặt chữ điền xinh đẹp khoe nét đẹp, bờ môi trái tim tươi tắn. Ngày nay, thời xã nghĩa, ngay trước chợ Bến Thành, một thời hoa lệ, thiếu nữ lái xe Dream, tóc quấn một đùm to sụ, lại chụp thêm cái “Mũ bảo hộ” to đùng. Đôi tay mang găng dài tận cùi  chỏ. Gương mặt chữ điền nào đâu thấy! Chỉ thấy cái khẩu trang và đôi mắt chăm bẩm lo sợ bi đụng xe vì đang chen chúc trong dòng xe cộ, khói bụi mịt mùng.
Một chế độ chánh trị tốt, có chánh sách, luật lệ bảo vệ môi sinh tốt, người dân hít thở không khí trong lành, sức khỏe tốt, học hành, làm ăn góp phần thịnh vượng cho xã hội. Trái lại, như xứ xã nghĩa ta ngày nay, dân trí, dân khí ngày càng cùn nhụt, đến nỗi chuyện không khí ô nhiểm là chuyện chết sống mà không dám hé răng thì nói làm gì đến chuyện Dân chủ, Nhân quyền!
Bây giờ xin nói về chánh trị ăn.
CHÁNH TRỊ ĂN
Ở Mỹ có cái cơ quan kêu là Food & Drug Administration tức là cơ quan quản trị về thực phẩm, thuốc men. Quý ông, quý bà làm việc ở đây phải chăm chỉ. Lớ quớ, không chịu kiểm soát kỷ để cho dân ăn thực phẩm dù tươi hay đóng hộp mà đau bụng là mệt lắm. Trước là dân rầy, sau là báo chỉ bêu riếu, chót là chánh phủ quở, có khi bị cách chức. Gần đây, cơ quan nầy bận rộn vì thực phẩm nhập cảng từ hai xứ xã nghĩa Tàu, Ta. Vài bửa thì thấy thông báo mặt hàng Tàu nầy bị cấm bán. Vài bửa thấy loan báo nông sản kia nhiểm độc và v…v…
Ngoảnh về nơi quê cũ, công nhân ăn bửa trưa do xí nghiệp cấp, bị ngộ độc cả đoàn. Đồ hộp độc hại nhập cảng từ xứ Tàu đỏ bày bán tràn lan, từ thành thị tới thôn quê. Ai mua ăn, ngộ độc, chết ráng chịu!
Có bà nhà giàu mới, loại tư bản đỏ khoe với bạn: Hàng tháng con mẻ bay sang Tân Gia Ba mua thực phẩm về trữ cho gia đình ăn cả tháng. Lại có chuyện một ông lớn, chiếm công vi tư một khoảnh vườn rộng sau nhà, sai người trồng rau để ăn riêng, khỏi ra chợ mua rau, sợ bị nhiểm độc hóa chất.
Đó là hệ quả của thứ chánh trị mạnh ai nấy ăn. Chết sống mặc bây, tiền thầy bỏ túi.
Chuyện trớ trêu như vậy mà cấm nói mới thật là ức!
CHÁNH TRỊ NGỦ
Ngày xưa, nơi đồng quê đêm về mát mẻ, yên bình, giấc ngủ êm đềm, hồn bướm mơ tiên. Về sau, đô thị hóa, xe cộ ồn ào cả ngày đêm. Riêng bên Mỹ, dầu là nhà cửa kiến, vách đệm chất cách âm, thỉnh thoảng vẫn vẳng nghe tiếng còi hú của xe cứu thương, chửa lửa.
Thời trước, đài phát thanh Saigon có câu nói đáng yêu: Hễ cứ đến 10 giờ tối là phát, “ Xin vui lòng vặn nhỏ âm thanh vừa đủ nghe để khỏi làm phiền hàng xóm đang cần yên lặng để nghỉ ngơi.”
Dẩu sao đi nữa thì với thành phố cả triệu dân, giữ cho các khu gia cư được tương đối thanh tịnh cũng đã là quí.
Nói về cái ngủ thì phải nói về cái phòng ngủ sao cho khoáng đảng, tức là nói về luật lệ xây cất nhà cửa. Ngày trước ở Miền Nam, luật lệ xây cất cũng phức tạp, chi li, nhưng để nhằm bảo đảm an toàn cho cư dân và hợp vệ sinh, xét kỷ về kỷ thuật kiến trúc và lộgiới để tránh sụp đổ gây tai nạn.
Chẳng bằng bên xứ xã nghĩa Tàu, thời hiện đại, chỉ một cơn động đất nhẹ, nhà cửa của dân ở hai bên còn nguyên, trong khi cái cao ốc làm trường học ở giữa sụpđỗ tan tành, gây thương vong cho lưu trú sinh cũng bộn.Đó là do hậu quả của kỷ thuật xây cất xã nghĩa, do nạn “rút ruột công trình”, nghĩa là xi măng “mác 75”thực tế chỉ còn 30-40, nghĩa là lấy phân nửa số lượng xi măng đem bán, lấy tiền chia nhau bỏ túi. Bê tông cốt thép thay thế  bằng cốt tre cho nên lung lay là đổ sập. Ai chết mặc ai, tiền thầy bỏ túi.
Vì luật lệ về tiếng ồn và xây cất phát xuất từ chánh sách cai trị nên mới nói chánh trị ngủ là vì thế.
Bây giờ là nói về đệ tam khoái: Chuyện gối chăn
CHÁNH TRỊ GỐI CHĂN
Chuyện chăn gối có hai thứ: Thứ chánh đáng kêu là hôn phối. Thứ tà vạy gọi là mãi dâm.
Về chuyện vợ chồng chánh đáng, thời Đệ nhất VNCH, vì quan niệm “gia đình là nền tảng của xã hội” nên chủ trương bảo vệ một cách cứng rắn: ban hành “Luật Gia Đình”, tục gọi “luật Bà Nhu”, cấm hẳn việc ly hôn.
Qua thời đệ nhị VNCH, nhận thấy việc cấm đoán như vậy là không thực tế nên bãi bỏ. Thay vào là điều luật ly hôn với những qui định chặt chẻ nhằm hạn chếviệc ly hôn. Muốn xin ly hôn phải trải qua thời gian hòa giải 6 tháng để  đôi bên suy nghĩ lại cho kỷ trước khi xách chiếu ra tòa. Điều kiện ly hôn cũng cứng rắn: Vợ chồng cải vã, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân chútđỉnh, không kể là bạo hành để xin ly dị. Vợ ươn yếu không nồng nhiệt trong việc gối chăn, không được kể là bịnh nan y để đòi chia tay, trừ phi có bác sĩnhà thương công cấp chứng nhận là vợ nhà mắc chứng“vô sinh” khiến cho chồng phạm “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” thì ông chồng mới được xin ly hôn.
Về hôn nhân cẩn trọng như vậy, về mãi dâm tính toán, thiết  đặt chánh sách còn phức tạp hơn.
Thời Quốc gia Việt Nam, dưới triều Quốc trưởng Bảo Đại, việc chị em ta hành nghề dược luật pháp cho phép nhưng có kiểm soát chặt chẻ. Nói theo tiếng nhà nghề là thể chế hóa việc mãi dâm.
Giữa đô thành Saigon, hòn ngọc Viễn Đông có khu Bình Khang trứ danh, nơi  đó chị em ta công khai hành nghề có giấy chứng nhận, chẳng cần “đưa người cửa trước, rước người cửa sau.” Nhưng chị em bị bắt buộc, hàng tháng (hay hàng ba tháng?) phải ra bệnh viện hoa liểu (BV Bình Dân)“lục xì”, nghĩa là khám bịnh hoa liểu. Nếu bị mắc bịnh phải ngưng hành nghề để điều trị cho tới khi hết bịnh mới được trả lại thẻ hành nghề.
Thời Đệ nhất VNCH, coi việc mãi dâm là “tệ đoan xã hội” nên cấm ngặt. Qua Đệ nhị Cộng hòa cũng cấm, nhưng điều luật truy tố tội mãi dâm qui định thật chặt chẻ để bảo vệ nhân phẩm con người dù là gái mãi dâm: Phải bắt được tại trận đang làm tình với 3 người khác nhau, tại 3 nơi khác nhau mới đủ yếu tố để truy tố về tội mãi dâm. Lý luận rằng: Một phụ nữ dù “giao du thân mật” với ba người tại một nơi nhất định thì có thể phỏng đoán là thuộc loại trăng hoa, chỉ xấu về hạnh kiểm, luân lý chớ không phạm tội mãi dâm.
Tôi thuật tỉ mỉ điều nầy để chỉ rõ tính cách tàn bạo, rừng rú của đám côn đồ cs đang cai trị về trường hợp cưởng bức chị Bùi Thị Minh Hằng đưa vào cái gọi là “cơ sở giáo dục phục hồi nhân phẩm” Vĩnh Phúc Yên.
Bây giờ bước qua cái khoái hoạt thứ tư.
CHÁNH TRỊ VỆ SINH
Ở trung tâm thành phố San Jose có 2 công viên: Saint James và Chavez. Công viên Saint James có một hồi là nơi tụ tập của ACE homeless, tức là kẻ không nhà. Cho nên, ở những nơi khuất vắng, thường vương vải tàn dư của “ giang san một gánh ị đồng.”
Công viên Chavez thì cư dân thường tụ tập dạo mát, đông người, cần có chỗ giải quyết vệ sinh.
Chiếu nhu cầu dân sinh, thành phố cho thiết đặt ở mỗi công viên một nhà vệ sinh tự động mới tinh. Ban đầu kế bên cửa còn có cái khe để bỏ vào 25 xu tiền lệ phí xử dụng. Về sau, thấy thu 25 xu chẳng đáng gì mà có khi còn gây trở ngại cho người cần xử dụng cần kíp mà không sẳn xu, cho nên bít lại cái khe thu tiền để khách thừa lương xử dụng free, chỉ cần nhấn nút là cửa mở. Thong thả bước vô giải quyết cái sự đời. Xong rồi, chẳng cần giựt nước gì cả, chỉ bước lại đưa hai bàn tay vào vòi nước. Xà bông thơm tự động chảy ra trước, vừa xoa tay, nước chảy ra theo, rửa tay sạch sẻ. Vậy là thong thả bước ra thơ thới dạo quanh.
Nghe nói bên thành hồ xã nghĩa, trước chợ Bến Thành cũng có cái nhà dzệ sinh. Trước cửa có đặt bàn có người ngồi thâu tiền cẩn thận. Tiền thì thâu, một cắc không lỏi mà quét dọn, rừa ráy không chịu mần. Cho nên cái nhà vệ sinh biến thành mất vệ sinh. Nghe nói bên trong dơ dáy, hôi thối không thể tả!
Tôi vừa lã lướt một hồi về chánh trị hít thở và tứ khoái. Bây giờ xin đi vào kết luận.
LỜI KẾT
Tác giả Jeffrey Thai trích dẫn Aristotle rằng: “về bản chất, con người là một động vật chính trị, và luân thường và chính trị có liên kết chặt chẽ với nhau.”
Nhân danh truyền thống Dân tộc- Nhân bản Việt Nam, tôi xin sửa lại câu nầy như sau:  “Về bản chất, con người là CON NGƯỜI chánh trị, và đời sống của con người liên kết chặt chẻ với chánh trị.” Như tôi mô tả kể trên, từ khi mở mắt chào đời, lần đầu tiên tự do hít thở là con người bắt đầu đi vào nền chánh trị của nơi sinh quán, xấu tốt gì chưa biết, chờ đến khi sống lăn lóc trong chế độ chánh trị đó rồi mới nhận biết.
Trong hiện tại, 3 câu hỏi của J.T đặt ra ở trên đã được“Mặt đồ” ba Dê trả lời như tát nước vô mặt những người phản kháng: Im mồm, nếu không muốn bị bắt bỏ tù.
Trước tình thế ấy, những ai tự nhận là nhân sĩ, trí thức, lão thành cách mạng phải làm gì?
Từ 37 năm nay, quí vị đã nhẫn nại từ kiến nghị, thỉnh nguyện, Xin-Cho đến “phản biện trong phạm vi cơ chế”,vừa rồi rấn thêm nấc nữa “Vua đã cởi truồng, dân không cần giữ lễ,” nghĩa là lớn tiến mắng mỏ…rồi thôi!
Nếu trí thức đích thật là sĩ phu, hào kiệt, đứng trước chế độ toàn trị phản nước, hại dân phải ra tay hành động chớ không nói suông: Dẹp bỏ chế độ tàn ngược hiện hành, thay thế bằng chế độ mới tốt đẹp hơn. Đó là ĐI THẲNG VÀO YẾU NGHĨA CỦA CHỮ CÁCH MẠNG.
Còn nếu như quí vị khước từ trách nhiệm, sẽ có một ngày, quí vị ăn mặc complet, cổ cồn, cà vạt, đứng sắp hàng ăn mừng ngày thành lập LIÊN BANG XHCN TRUNG HOA ( United States of Socialist China), hát quốc ca tiếng Tàu, chào cờ sáu sao gồm một sao An nam đô hộ phủ:
Qǐlái! Búyuàn zuò núlì
de rénmen! Bǎ wǒmen de xuèròu,
zhùchéng wǒmen xīn de
chángchéng!
Còn chúng tôi ở hải ngoại cũng đành ngậm ngùi:
Có ai hỏi anh từ đâu tới?
Tôi trả lời, tôi từ đất nước
Xưa là nước Việt Nam
Nay chệt Tàu gọi là
An nam đô hộ phủ,
tới đây!
Nguyễn Nhơn

0 comments:

Powered By Blogger