Friday, October 7, 2011

DCVOnline phỏng vấn blogger Nguyễn Hoàng Vi: Thêm một vụ tai nạn giao thông “khó hiểu”




DCVOnline - phỏng vấn Cô Nguyễn Hoàng Vi kể lại với DCVOnline một tai nạn giao thông vừa xảy ra cho bản thân gây nhiều thương tích và nhận định rằng đây là một vụ dàn cảnh của công an Việt Nam.
DCVOnline: Một vụ tai nạn giao thông “khó hiểu” nữa lại xảy ra ở Việt Nam. Nạn nhân lần này là cô Nguyễn Hoàng Vi chỉ vì “có quan hệ rộng và phức tạp” và bị gọi là “thành phần nguy hiểm” theo tiêu chuẩn xếp loại của cơ quan công an Việt Nam. Cô Nguyễn Hoàng Vi, có nick name trên facebook là An Đổ Nguyễn hiện đang sinh sống tại quận Tân Phú, Sài Gòn và làm việc trong một công ty truyền thông. Những vụ “tai nạn giao thông” kiểu này không hiếm dưới chế độ cộng sản Việt Nam, mà gần đây nhất có lẽ là vụ “tai nạn” của anh Nguyễn Ngọc Quang mà DCVOnline đã từng đưa tin và phỏng vấn. Ngay khi từ bệnh viện trở về nhà, tuy đang rất đau nhức nhưng Nguyễn Hoàng Vi cũng cố gắng trả lời phỏng vấn của DCVOnline…
DCVOnline: Trong hồ sơ bệnh án, bác sĩ đã ghi thương tích của bạn như thế nào?

Nguyễn Hoàng Vi: Bác sĩ ko lập hồ sơ bệnh án.

DCVOnline: Bạn có được bác sĩ giải thích tại sao không lập hồ sơ bệnh án ko?

Nguyễn Hoàng Vi: Vì bệnh viện Chợ Rẫy hôm qua đông người, bác sĩ có hỏi là bị sao, rồi có thấy buồn nôn hay chóng mặt gì không, em trả lời không, chỉ đau nhức tay chân và bị thương tích vùng mặt. Bác sĩ xem, sờ nắn tay chân rồi bảo là xương không có bị gãy đâu, đừng lo, bị trầy nhiều nên đau nhức. Lúc ấy những vết thương của em cũng đã được mẹ rửa trước khi đến bệnh viện rồi, nên bác sĩ chỉ kê toa thuốc bảo là về nhà uống, khi nào các vết thương hết sưng và bớt đau thì đi nha sĩ làm răng lại.

DCVOnline: Tức là bác sĩ điều trị hoàn toàn không có đề nghị bạn làm những xét nghiệm cũng như chụp ảnh xương vùng bị chấn thương?

Nguyễn Hoàng Vi: Dạ đúng vậy.

DCVOnline: Trong toa thuốc của bạn bác sĩ ghi phần “định bệnh” như thế nào, và họ cho bạn uống bao nhiêu ngày thuốc, có hẹn tái khám không?

Nguyễn Hoàng Vi: Toa thuốc ghi phần “định bệnh” chữ xấu quá, em đọc không ra. Toa thuốc này uống 1 tuần và ko thấy ghi tái khám mà bác sĩ chỉ có dặn em là khi nào bớt sưng, bớt đau rồi đi làm lại răng mặt là được. DCVOnline: Hiện tại, ngay trong lúc này bạn thấy trong người ra sao?

Nguyễn Hoàng Vi: Em đang rất đau nhức chỗ mấy vết thương.

DCVOnline: Bạn có đề nghị bác sĩ cấp giấy chứng thương cho bạn không?

Nguyễn Hoàng Vi: Thưa không.

DCVOnline: Tại sao?

Nguyễn Hoàng Vi: Vì em nghĩ quan trọng là có chữa trị được không thôi, cứ về uống thuốc theo toa bác sĩ vài ngày xem có đỡ hơn không, và vì là bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy khám, nên em nghĩ chắc cũng uy tín.

DCVOnline: Bạn vui lòng thuật lại chi tiết vụ tai nạn diễn ra trong đêm 02/10 như thế nào.

Nguyễn Hoàng Vi: Đêm ngày 2/10 trên đường đi sinh nhật bạn về, trên đường Trường Chinh đoạn gần khu công nghiệp Tân Bình, bất ngờ em bị 1 xe gắn máy đi ngược chiều đâm thẳng vào xe em làm em ngã đập mặt xuống đất, môi bị rách và gãy răng, tay chân trầy trụa. Khi em ngã lăn ra đất thì lập tức 4-5 thanh niên vây quanh, trong đó có kẻ đụng em. Thấy em không bất tỉnh, họ xốc em vào lề xem sao. Em nhận ra được 1 người trong số đó rất quen, đó là kẻ vẫn thường hay theo dõi em. Khi ấy em giả vờ bị nặng, em nói với họ em khó thở, chắc sắp chết rồi, họ liền phân công nhau 1 người lái xe em, 1 người ẵm em ngồi phía sau, chở em đi đến một phòng khám gần đấy. Trên đường đi họ có nói em cố gắng lên, sắp tới bệnh viện rồi, không sao đâu. Nhưng khi thả em xuống phòng khám, họ nói với mọi người là em đi đường tự té, họ thấy vậy chở đi giùm. Lúc đó em tức, em nói với mọi người giữ họ lại, họ là những kẻ đụng em, nhưng ngay lập tức có 2 chiếc xe máy đi tới, họ nhảy lên xe và bỏ chạy mất.

DCVOnline: Và sau đấy mẹ bạn đã đến phòng khám để lau rửa vết thương cho bạn trước khi bác sĩ khám?

Nguyễn Hoàng Vi: Không ạ, lúc em bị tai nạn là đã gần 12 giờ khuya và em cũng không mang theo tiền bạc trong người để trả cho phòng khám nên họ chỉ xem qua loa, và lau máu cho em thôi. Sau đấy em cố gắng lái xe về nhà và vì đã rất khuya rồi nên e không dám gọi cả nhà. Sáng hôm sau em mới cho cả nhà biết, khi ấy mẹ mới vệ sinh vết thương cho em và buổi chiều anh em mới chở em đến bệnh viện Chợ Rẫy.

DCVOnline: Người “rất quen” mà bạn nhận diện được là ai mà thường theo dõi bạn?

Nguyễn Hoàng Vi: Em không biết tên ạ, chỉ biết là từ đầu tháng 6 đến nay người này là một trong số những người rất hay theo dõi em.

DCVOnline: Theo bạn thì tại sao từ đầu tháng 6 đến nay bạn thường bị theo dõi, và tại sao bạn biết là đang bị theo dõi?

Nguyễn Hoàng Vi: Bắt đầu từ chủ nhật đầu tiên 05/06/2011 xảy ra cuộc biểu tình chống Trung Quốc, họ đã canh và chặn ngay trước nhà em, không cho em ra khỏi nhà. Một tuần sau đó (ngày 12/6) em và con trai em bị bắt ngay khách sạn trên đường Đỗ Quang Đẩu Q1 và bị câu lưu ở công an phường Phạm Ngũ Lão đến gần 4h chiều mới được thả. Từ đó đến nay họ vẫn theo dõi em đi đâu, làm gì, thậm chí họ canh ở nhà em, đi nói xấu với hàng xóm em là em nhận tiền từ những “thế lực đen” để làm những điều có hại cho đất nước, làm ảnh hưởng lớn đến danh dự của em…

DCVOnline: Con trai bạn bao nhiêu tuổi?

Nguyễn Hoàng Vi: Con trai em 6 tuổi. …Vào chủ nhật của ngày nào đó tháng 7 em nhớ ko rõ, khi em ra ngoài tính cafe sáng với bạn em ở quê lên chơi thì em bị họ chặn xe, không cho đi. Tên công an khu vực lấy điện thoại ra chụp hình, quay phim em, em đề nghị anh ta không được làm vậy, nhưng anh ta vẫn ngoan cố, không dừng. Lúc ấy em tức quá lấy điện thoại ra chụp hình lại nhóm công an này rồi bỏ đi vào nhà. Họ chạy theo bắt em phải đưa điện thoại xóa hình, em không chịu và yêu cầu họ phải xin lỗi em trước bà con hàng xóm, em sẽ xóa. Khi em bắt họ phải xin lỗi em thì họ bảo em về công an phường đi rồi họ xin lỗi. Em nói em đâu có ngu, họ làm em mất danh dự với hàng xóm, với nơi em cư ngụ thì phải xin lỗi tại đây. Sau một hồi họ hội ý, quyết định không xin lỗi em luôn mà xông thẳng vào nhà hòng cướp cái điện thoại, lên đến tận phòng riêng của em, nhưng bị mẹ em chặn lại. Ngay khi chụp xong hình, em gửi qua email cho bạn em giữ giùm chứ ko lưu lại máy. Ngay khi ấy bạn em có có post mấy hình đó lên blog cá nhân của bạn em và gọi họ là “những con chó săn”. Sau đó họ liên tục sách nhiễu gia đình em, nói xấu nhà em nhiều hơn nữa.

DCVOnline: Cụ thể họ “nói xấu” như thế nào?

Nguyễn Hoàng Vi: Họ nói rằng với sức em, làm gì em nuôi nổi gia đình, sắm sửa thứ này thứ nọ, nói là em nhận tiền của thế lực đen. Khoảng tháng 8 khi em nghe được những lời đó, em giận điên người, mới đi làm về, em xông xông ra chỗ tên công an khu vực đang ngồi canh em, em chửi hắn 1 trận. Khi ấy hắn đang ngồi với thành phần bất hảo và bọn kia nhào tới chửi em, còn đòi đánh em nữa. Từ đó ngày ngày cứ buổi sáng là mấy anh công an lại ngồi cafe với xã hội đen, chiều tối thì lai rai với nhau. Cuối tháng 8, công an khu vực đến nhà hăm dọa mẹ em rằng “Sau này gia đình cô có khổ hơn thì đừng có trách”, em linh cảm sẽ có chuyện gì đó không tốt lành sẽ đến và em quyết định không đi xe máy nữa để an toàn. Nhưng hôm 2/10 sinh nhật bạn buổi tối, khi về không còn xe bus, nên em mới tự lái xe đi và y như rằng linh cảm em chẳng sai chút nào. Em bị người ta phóng xe đâm thẳng vào xe em.

DCVOnline: Ngoài tham gia những cuộc biểu tình vào các ngày chủ nhật, bạn có viết lách gì không?

Nguyễn Hoàng Vi: Thật ra là em chưa từng được tham gia biểu tình ngày nào hết, em cũng ko viết lách gì, chỉ viết blog chơi thôi.

DCVOnline: Bạn chưa kịp tham gia một cuộc biểu tình nào, cũng như không viết lách gì, lại càng chưa hề tiếp xúc với các cơ quan truyền thông “không nằm trong lề phải của nhà nước”, nhưng sao tình hình lại căng thẳng đến thế?

Nguyễn Hoàng Vi: Có lẽ vì những mối quan hệ của em, vì họ có nói với hàng xóm em rằng em là thành phần nguy hiểm, có mối quan hệ rộng và phức tạp. Bạn bè em chơi đa số là những người nặng lòng với quê hương - đất nước, dám đánh đổi tất cả vì sự tự do - dân chủ, vì sự phát triển của đất nước. Em khâm phục những người sống không vì bản thân mình, cũng cảm thấy thẹn vì chẳng làm được những điều như họ.

DCVOnline: Quay lại vụ tai nạn, căn cứ vào những điều gì để bạn không nghĩ đó là một trong số rất nhiều vụ tai nạn giao thông vẫn xảy ra hàng ngày ở Việt Nam?

Nguyễn Hoàng Vi: Từ thứ 6 ngày 30/09 vừa rồi, công an canh đầu hẻm nhà em rất nhiều. Đến hôm chủ nhật ngày 02/10 em vẫn bị canh. Khi em ra khỏi nhà đi sinh nhật bạn, cũng có người đi theo phía sau. Khi em về trời khuya, đường vắng, đang đi trên đường thì một chiếc xe đi ngược chiều, ko có đèn xe đâm thẳng vào em, khiến em không kịp né luôn. Em cũng ko kịp nhìn thấy mặt kẻ đâm em, chỉ biết trong số 4-5 người bu lại xe em lúc đó, em đã nhận ra 1 người “rất quen”. Rồi khi chở em đến bệnh viện tất cả họ lại bỏ chạy.

DCVOnline: Nhưng như bạn mô tả, thì người gây tai nạn cho bạn là từ phía chiều ngược lại không đèn đâm thẳng vào xe bạn, như thế thì căn cứ vào đâu để bạn nghĩ rằng người này có liên quan đến số người vẫn lượn lờ theo bạn lâu nay?

Nguyễn Hoàng Vi: Cách xưng hô, nói chuyện của những người đó bao gồm người đã gây tai nạn cho em và người em nhận diện là vẫn thường xuyên theo dõi em cho thấy họ cùng một nhóm. Từ đó, em chắc chắn rằng người đụng em và những công an vẫn dõi em lâu nay là có mối liên hệ với nhau.

DCVOnline: Nghĩa là sau khi té xuống đường bạn nhận ra một cách rõ ràng rằng kẻ gây tai nạn cho bạn đứng chung trong nhóm những người đang đi theo bạn và tất cả họ nói chuyện với nhau với cung cách của những người quen biết nhau?

Nguyễn Hoàng Vi: Khi té xuống đường, em ko kịp thấy mặt kẻ đụng em, chỉ biết là khi nghĩ rằng em đang bất tỉnh, 4-5 người bu lại trong đó có kẻ đụng em cùng kéo em vào trong xem em thế nào, thì khi đó em nhận ra 1 người quen trong nhóm đó. Nghĩa là trong nhóm đó vừa có kẻ đụng em, vừa có người vẫn thường theo dõi em, và cách xưng hô của những người đó cho thấy họ quen biết nhau.

DCVOnline: Cụ thể thương tích của bạn ra sao?

Nguyễn Hoàng Vi: Thân thể em bị trầy xướt nhiều ở tay chân và ngực nên đau nhức nhiều, đi lại cũng khó khăn vì rất đau. Em bị rách môi và gãy ít nhất 7 cái răng cửa.

DCVOnline: Cảm ơn bạn đã dành cho DCVOnline cuộc trò chuyện này, và mong bạn sớm bình phục.

© DCVOnline

0 comments:

Powered By Blogger