Kông Kông (Danlambao) - Góp ý thêm với 3 bài viết có cùng nội dung nêu trên.
Theo bình luận của ông Trần Trung Đạo thì giải thể chế độ CS là ưu tiên. Hậu CS đương nhiên là dân chủ tự do và khi có dân chủ tự do thì tự nó sẽ giải quyết những nan đề còn lại. [1]
Luật sư Ngô Ngọc Trai phản biện, cho rằng Việt cộng (VC) đã đổi thay (hoàn toàn khác trước) như “đang cố công thúc đẩy phát triển kinh tế đất nước và xử lý chấn chỉnh bộ máy” nên “thay vì tìm cách giải thể chế độ thì hãy tìm cách thúc giục ban lãnh đạo đảng CS làm tốt hơn những việc họ đang làm”. [2]
Ông Đỗ Thái Nhiên phân tích thêm thì có 4 giai đoạn trong tiến trình đưa đến “đột biến” giải thể chế độ CS nhưng không đề cập đến yếu tố thời gian! Thời gian bao lâu sẽ có “đột biến”? [3]
Theo dõi thời sự cho thấy Tàu cộng (TC) đã và đang ráo riết hành động để tạo nên “chuyện đã rồi” ở biển Đông, trong đó có việc Tập Cận Bình vừa được giữ chức chủ tịch nước vô hạn định. Như thế là chiến lược đường lưỡi bò của TC sẽ không thay đổi. Chiến lược nầy nếu thuận tiện thì phát triển nhanh, như dưới thời của Tổng Thống Obama, còn gặp khó khăn, như đang gay cấn, thì chống đỡ và ẩn nhẫn chờ đợi Mỹ có tổng thống mới. Vì tổng thống mới sẽ có đường lối mới.
Một bên chiến lược bất biến còn một bên thì thay đổi theo từng nhiệm kỳ nên CS mới có chủ trương “trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi” như thời VC đánh chiếm miền Nam. Do đó TC phải tiếp tục khống chế toàn diện đảng CSVN. Chiếm VN là ưu tiên (dù không thể theo kiểu Putin ở Cremina của Ukraina) vì nếu không nắm được VN thì kế hoạch biển Đông sẽ gãy đổ. Trong lúc đó người Việt chống cộng thì không thể thống nhất phương thức hành động. Vì dân chủ tự do nên có rất nhiều khác biệt chính kiến và vì bị VC nằm vùng thọc gậy bánh xe, gây xáo trộn triền miên.
Về vấn đề LS Ngô Ngọc Trai có nhận xét CSVN "đang thay đổi”, điều nầy có thể phản ảnh quan điểm chung chung, đặc biệt phía Bắc, tin rằng “VC hiện tại đã không còn là cộng sản”. Đấy chỉ là sự lặp lại những sai lầm mà người yêu nước trước kia từng mắc phải. Không nghĩ đến tính cách bất di bất dịch của CS là thống trị toàn diện. Hoặc theo ta, hoặc là kẻ thù ta! Đây là lý do VC gọi người khác chính kiến là phản động.
Ví dụ những sai lầm khủng khiếp đã xảy ra từ thời Cải cách ruộng đất (CCRĐ) đến gây chiến tranh Giải phóng miền Nam rồi thực hiện Tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên CNXH... hỏi có bao nhiêu chục triệu người Việt đã là nạn nhân? Có thể nói mà không sợ sai là VC coi dân chỉ như những con vật trong phòng thí nghiệm để họ tìm cách đạt mục tiêu, cho dù mục tiêu đó “có thể đến cuối thế kỷ nầy vẫn chưa thấy” như đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng từng nói!
Lịch sử thế giới đã chứng minh con đường đi của CS là con đường ngập xác người. Chẳng những thế, đó còn là con đường hoang tưởng mê muội!
Khi gặp khó khăn họ “thỏa hiệp” như giai đoạn 1945. Thỏa hiệp để có thời gian tiêu diệt đối phương và chờ thời cơ mới. Ông Hồ lấy khăn thấm nước mắt xác nhận “có sai lầm trong CCRĐ” nhưng cho đến bây giờ vẫn “đất đai là sở hữu của toàn dân nhưng do nhà nước quản lý”! Hoặc theo dõi cách họ đàm phán các hiêp định. Ký kết rồi họ tự tay xé bỏ nếu có cơ hội, bất kể hậu quả. Mới và điển hình như vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ngay tại thủ đô Đức chỉ vì họ cần giải quyết vấn đề nội bộ đảng hơn là quyền lợi của đất nước.
Do đó việc “thúc giục ban lãnh đạo đảng CS làm tốt hơn những việc họ đang làm” là tiếp tay để họ thực hiện âm mưu của họ!
Nhưng theo Trần Trung Đạo thì hậu CS ai sẽ lãnh đạo đất nước cho dẫu tạm thời? Vì VC đang độc quyền mọi mặt nên hiện tại không có bất cứ tổ chức nào có thể hình thành.
Vậy thì bối cảnh chính trị VN (có thể) phải xảy ra một trong 2 trường hợp:
1) Ngã hẳn theo phương Tây, đặc biệt là Mỹ, vừa thoát khỏi họa TC, vừa phát triển đất nước như Nhật, Hàn, Đài Loan... nhưng như thế là đảng sẽ mất độc quyền lãnh đạo.
Theo phương Tây là đúng mong ước của người dân, vì chính người VN đã công khai bày tỏ cảm tình trong mấy dịp Tổng thống Mỹ thăm viếng hay sự chào mừng hàng không mẩu hạm Carl Vinson vừa ghé Đà Nẵng làm công tác dân sự vụ tháng trước.
Chọn đi theo lối nầy thì có 2 trường hợp xảy ra:
- Hơn ai hết VC thừa biết “giải phóng miền Nam” chỉ là tên gọi nhưng thực chất là cướp. Vì làm gì có chuyện độc tài đói nghèo lạc hậu lại đi “giải phóng” tự do giàu có văn minh? Cụ thể là sau “giải phóng” thì miền Nam đang giàu bỗng nhà tan cửa nát còn VC và phe cánh thì tha hồ cướp bóc làm giàu. Vì thế VC e rằng khi mất quyền cai trị họ sẽ bị trả thù.
- Mỹ đang bảo vệ quyền lợi của Mỹ tại biển Đông. Vì VN là yết hầu đường biển của TC và cũng đang là nạn nhân lớn nhất bị TC xâm chiếm về mọi mặt nên Mỹ tìm cách ve vãn. Câu hỏi có đồng minh nào với Mỹ mạnh hơn thời VNCH? Nhưng đại họa của miền Nam vẫn còn đó. Bây giờ liên minh với Mỹ đến khi Mỹ phân chia quyền lợi với TC xong thì thân phận của VC không ai có thể hình dung được sẽ ra sao!
2) Ngã hẳn theo TC để bảo vệ đảng. Nhưng nếu TC có biến cố nào đó thì sẽ trở cờ ngay vì VC thuộc loại “sớm đầu tối đánh”. “Trở cờ” để “lập công! Báo chí lúc đó sẽ ca ngợi đảng “biết lắng nghe nguyện vọng của người dân”... nhưng thực tế vì họ cùng đường! Rồi “bài ca” chống bọn bành trướng Bắc Kinh sẽ lập lại như thời 1979.
Nhưng bám theo TC cũng có 2 trường hợp:
- VC sẽ bị người dân cô lập, càng bị cô lập thì càng phải bám chặc TC hơn nữa. Càng bám chặc TC càng bị dân căm thù. Dân với đảng trở thành kẻ thù. Một mất một còn. Dân là nước sẽ dâng cao và dậy sóng. VC là thuyền sẽ bị vỡ từng mảnh.
- TC đang mạnh và trên đà bành trướng, lại ở sát nách nên phải “mua làng giềng gần”! Câu nói “dạy cho VN một bài học” của Đặng Tiểu Bình không phải chỉ cho cuộc chiến tranh biên giới năm 1979 mà phải hiểu đó là lời cảnh báo lâu dài! Từ đó đã có Hội nghị Thành Đô năm 1990. Nhưng bản chất CS là tráo trở nên giữa VC và TC chẳng ai tin ai, vì cả hai đã biết nhau quá rõ.
Như vậy thì dù chọn bất cứ chiến lược nào, theo Mỹ hay theo TC, thì vấn đề mâu thuẫn nội tại giữa TC và VC, cũng như giữa VC với người dân càng ngày sẽ càng lớn hơn.
Trong khi đó nội bộ đảng CSVN đang bất ổn trầm trọng. Đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng đã phải cảnh báo “bọn tự diễn biến”. Lúc thắng lợi thì đoàn kết nhưng khi suy thoái thì chia rẽ là chuyện bình thường. Nhưng có phong trào “tự diễn biến” thì tự nó đã xác nhận đảng đang suy thoái nghiêm trọng. “Củi và lò” là minh chứng. Cụ thể hơn nữa là chuyện các tướng công an lãnh đạo cao cấp về high-tech, thay vì hoạt động để bảo vệ đảng, “còn đảng còn minh”, lại tổ chức đánh bạc, rửa tiền cả ngàn tỉ đang bị bắt để điều tra!
Những mâu thuẫn nêu trên đều cốt lõi và tất yếu. Vì thế sự cáo chung của đảng là không thể tránh khỏi.
Cùng lúc đảng đang rối loạn thì xã hội lại phát triển rất nhanh. Sự hiểu biết về dân chủ tự do ngày càng sâu rộng trong quần chúng nhờ hệ thống internet. Thế dân càng lớn mạnh thì chế độ càng thoái hóa nhanh. Cán bộ thuộc loại đầu não chắc chắn đã hiểu rất rõ. Vì đấy là xu thế tất yếu của lịch sử, không thể đảo ngược. Đây là lý do có phong trào “tự diễn biến” trong im lặng. Một ngày nào đó khi thế dân đủ mạnh thì thành phần nầy sẽ công khai. VN sẽ là Xô Viết của những năm 1989, 1990. Vì chỉ có CS mới có thể thanh toán CS hiệu quả!
Nhưng cuộc cách mạng nầy chắc chắn phải khác hơn thời Xô Viết vì người VN đã có thêm gần 1/3 thế kỷ học hỏi từ internet để trưởng thành.
(30/3/2018)
______________________________________
Chú thích:
0 comments:
Post a Comment