Monday, March 12, 2018

Nếu tất cả cúi đầu, thờ ơ... thì đất nước và dân tộc sẽ về đâu?

Nguyên Thạch (Danlambao) - Hẳn trong tận thâm sâu của ý thức, chúng ta không ai là không có sự bực tức, tự ái khi làm một thứ dân nô lệ. Thế thì tạo sao trong thực tế chúng ta không thể hiện sự bực tức ấy? Có phải chăng chúng ta nhu nhược, yếm thế? Có phải chăng chúng ta tự lừa dối chính mình? Một xã hội gian dối là một xã hội đầy nhức nhối, trong bối cảnh như vậy, mọi thành viên thật khó biết đâu mà lần, khó biết đâu để thể hiện và đặt niềm tin đấu tranh. Trong hỗn độn bát nháo ấy, chúng ta phải đối mặt với bao khó khăn ập đến mà mỗi thành viên không trước thì sau, không chóng thì chày đều phải gánh chịu.

*

Đất nước cùng dân tộc về đâu thì mọi người đã biết nhưng thái độ cúi đầu, thờ ơ, ích kỷ cho bản thân và gia đình mình thì có thể nhiều người chưa biết hoặc cố tình không biết.

Để biện minh cho sự hẹp hòi và sợ hãi ấy, người ta lấy đủ thứ lý do để biện minh và bào chữa. Nhưng sự bào chữa ấy dẫu có hợp lý như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào khỏa lấp cái bổn phận cùng trách nhiệm của một công dân.

Chúng ta bị liệt não hết rồi sao? ĐCSVN cùng chế độ hung tàn bạo ngược của nó sau hơn 70 năm cho miền Bắc và 43 năm cho miền Nam cùng cả nước đã khiến đa số chúng ta bại liệt thật ư?

Những gì đã xảy ra dưới chế độ này, thiết nghĩ là không ai trong xã hội Việt Nam không nhìn thấy: Từ độc tài toàn trị đến hủy hoại đạo lý và con người. Từ kinh tế tụt hậu so với lân bang đến nợ công chồng chất vì số tiền vay đã vào túi tham quan. Từ rừng vàng biển bạc để nay phải mất cả Biển Đảo, tài nguyên bị khai thác cạn kiệt, môi sinh bị hủy hoại tàn khốc. Từ Formosa cho đến các căn cứ quân sự trá hình với lượng đặc công Tàu Cộng khắp các tỉnh miền Bắc, Hà Tĩnh, Khánh Hòa, Bình Dương, miền Tây Nam Bộ...

Gót giầy giặc đỏ đã hằn sâu cả trên các sân trường đại học, chữ viết, ngôn ngữ sẽ bị thay đổi, sử tích Việt tộc sẽ dần dà bị xóa để thay vào là những tư tưởng, lịch sử cái gọi là mẫu quốc thiên triều.

Cả một thế hệ trẻ đã bị Hồ Chí Minh cùng đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) trồng lên như những loài cây cỏ vô tri. Họ đua đòi, chạy theo những ham mê vật chất tầm thường mà quên đi cả bổn phận cùng trách nhiệm của những con dân, giẫm lên nhau mà sống như lớp giòi bọ ăn phân để chóng biến thành ruồi!.

Gã thấy đám giòi mà kinh tởm 
Lúc nhúc chen nhau giữa vũng lầy 
Cố dẫm lên nhau tranh giành sống 
Ăn phân, để chóng biến thành ruồi! 

Vô Thường

Quí vị hãy hỏi người Mỹ, người Canada, người Úc... rằng khi họ bị mất nước, cho dẫu là những đất nước này nguyên thủy không phải là của họ như người Việt Nam đã có mặt trên dải đất này hơn 4.000 năm.

Quí vị hãy hỏi người Đài Loan, Nam Hàn nghĩ thế nào khi họ phải mất đi thể chế Dân Chủ Tự Do và phải sống dưới cơ chế cộng sản? Và quí vị hãy nhìn vào Nội Mông, Tân Cương và Tây Tạng để thấu được vô vàn nỗi đau của những thứ dân nô lệ, bị mất nước là gì.

Hẳn trong tận thâm sâu của ý thức, chúng ta không ai là không có sự bực tức, tự ái khi làm một thứ dân nô lệ. Thế thì tạo sao trong thực tế chúng ta không thể hiện sự bực tức ấy? Có phải chăng chúng ta nhu nhược, yếm thế? Có phải chăng chúng ta tự gian dối chính mình? 

Một xã hội gian dối là một xã hội đầy nhức nhối, trong bối cảnh như vậy, mọi thành viên thật khó biết đâu mà lần, khó biết đâu để thể hiện và đặt niềm tin đấu tranh. Trong hỗn độn bát nháo ấy, chúng ta phải đối mặt với bao khó khăn ập đến mà mỗi thành viên không trước thì sau, không chóng thì chày đều phải gánh chịu.

Đất đai, biển đảo mất dần, nhà nước tham nhũng bất trị, dân oan lê lết khắp hai miền Nam Bắc, môi trường bị phá hoại tàn khốc, đồ ăn thức uống đầy chất độc hại, nhà thương chật hẹp do bẩn, thuốc giả tràn lan, bệnh tật, ung thư lên đếm mức báo động...

Người dân công dân trơ lưng trên nắng dưới nóng, nông dân nhọc nhằn cằn cỗi lao công, thầy cô giáo, sinh viên học sinh ra trường còng lưng đi làm để đóng thuế cho một đảng phái chính trị chỉ biết "còn đảng còn mình", trả lương cho hàng triệu người đông hơn quân Nguyên để đàn áp dân, bỏ tù dân, đánh đập dân. Một guồng máy gồm những tay phi lao động nhưng ăn trên ngồi tróc. Còn nghịch lý nào hơn hỡi dân tôi?

Người viết lên tâm trạng này, với những mong bạn đọc và còm sĩ hãy xem như những tiếng kêu thống thiết từ nỗi lòng se thắt quặn đau của một con dân nhìn đất nước tàn hoang, dân tộc ly tán trước hiểm họa Bắc triều trong sự nối giáo, rước voi dày mả tổ.

*

Lỗ Thông Hơi

Gã mượn vần thơ để chửi đời 
Chửi thằng gian dối, kẻ dở hơi 
Lòng gã cứ như là ruột ngựa 
Chân để đạp đất… đầu đội trời. 

Đã trót sinh ra ở thế gian 
Mà gã sống như kẻ ngang tàng 
Thằng nào láu cá là nghe chửi 
Mặc cho chúng gọi... một tên gàn. 

Lắm lúc chán đời, mò lên núi 
Một mình một cõi với khỉ rừng 
Đêm có chị hằng, không đơn độc 
Hai kẻ ôm nhau siết quá chừng. 

Khi buồn gã lại mò ra biển 
Đùa sóng thùy dương, uống nước dừa 
Đêm gã gác tai, nghe biển hát 
Một cõi êm đềm, gã say sưa. 

Việt nam không khí đầy ngột ngạt 
Đảng biến đám dân, một lũ lừa 
Bao trùm gian dối và sợ hãi... 
Cuộc sống nơi đây…cuộc sống thừa… 

Ra phố, cái quần jean rách đít 
Một bầy lố nhố chỉ trỏ xem
Mặc kệ chúng bây, tao cần "thở" 
Bởi đời không đủ lỗ thông hơi!. 

Cuộc sống không Tự Do, vắng Dân Chủ là cuộc sống thừa. Nhắm mắt nai lưng cho bọn chủ ĐCSVN thì khác chi lê đời trâu ngựa? Tại sao và tại sao? Dân ta còn lê mãi cuộc sống vô nghĩa đầy oan nghiệt, tức tưởi như vậy đến bao giờ?.


0 comments:

Powered By Blogger