Qua điện thoại nghe giọng nói và hơi thở gấp gáp của bà ngoại, ba và mẹ quyết định dắt hai con về Việt Nam vào một ngày cuối tháng tư năm 2016. Vì mang quốc tịch New Zealand và về gấp nên mẹ phải xin visa trên mạng cho ba Justin và hai con để khi về lấy tại cửa khẩu. Visa của mẹ thì vẫn còn hạn cho đến hết tháng 2 năm 2017.
Sáng sớm ông bà nội và cô đến đưa cả nhà mình ra sân bay. Đến quầy làm thủ tục xuất cảnh, vé đã kiểm tra, tất cả hành lý đã cân, 3 tờ đơn xác nhận xin visa của ba và hai con đã có nhưng đến phần visa của mẹ thì bị trục trặc. Cô nhân viên nói với mẹ: " Xin bạn vui lòng chờ đợi vì visa của bạn có vấn đề". Mẹ hỏi visa vấn đề gì? Cô ấy trả lời. Visa của bạn quá đặc biệt đến lạ. Mà lạ thật lịch thế giới làm gì có ngày 30-2 -2017. Thế mà trong visa của mẹ được cấp bởi đại sứ quán Việt Nam, một cơ quan đại diện cho một quốc gia.
Chính vì cái visa quá đặc biệt đến lạ ấy của mẹ mà 2 con và ba con đã chờ đợi gần 2 tiếng đồng hồ. Nhìn đôi mắt đỏ còn ngái ngủ của em Maria và sự mệt mỏi của con bên cạnh mẹ. Mẹ quay sang nhìn con nói lời xin lỗi vì đã để hai con chờ đợi quá lâu. Con ôm chầm lấy mẹ và nói: Mẹ không phải xin lỗi con vì đó không phải lỗi của mẹ. Người đáng xin lỗi chúng ta đó là cơ quan cấp visa cho mẹ, sau chuyến đi về mẹ hãy viết thư cho họ biết để đừng có trường hợp này tái diễn đến những người khác hoặc gia đình có con nhỏ như chúng ta. Ôi! Con gái 10 tuổi của mẹ, con đã được đào tạo trong môi trường nhân văn, con đã biết trách nhiệm kia thuộc về ai.
Mẹ bồn chồn lo lắng mình sẽ bị trễ chuyến bay nhưng với sự nhiệt tình, nhã nhặn và sự hỗ trợ của cô nhân viên gia đình mình đã hoàn thành thủ tục trước khi máy bay cất cánh. Trong suốt 13 tiếng đến Singapore, mẹ quên hết chuyện sáng nay, mẹ hồi hộp mong mau về Việt Nam để gia đình mình gặp ông bà ngoại, với con và ba con sau 8 năm về lại và là lần đầu tiên cho em Maria.
Gia đình mình quá cảnh một đêm tại Singapore. Sáng hôm sau hai con lại dậy sớm ra tiếp sân bay để chuẩn bị về Việt Nam. Rồi máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, ba con tay xách tay mang hành lý cho cả nhà, con trông coi em trên chiếc xe đẩy, mẹ cầm trên tay tập hồ sơ và chúng ta đứng xếp hàng trong dòng người đông đúc cộng với cái nóng oai bức giữa trưa hè để đợi lấy visa tại cửa khẩu nhập cảnh. Bỗng dưng có tiếng hét giận dữ, bức xúc của một nữ hành khác nước ngoài la lớn bằng tiếng anh "Someone stole my phone" (ai đó đã ăn trộm điện thoại của tôi). Tiếng kêu thất thanh của người phụ ấy khiến nhiều người bất giác thò tay kiểm tra lại túi, hành lý của mình. Sự gian lận ở ngay cái nơi được cho là an ninh nhất đã khiến con gái hoang mang quay sang hỏi mẹ. Mẹ ơi! Mẹ có nghe cô ấy nói gì không? Chúng ta có thể giúp gì cho cô ấy?
Có, mẹ có nghe con gái! Nhưng mẹ hy vọng cô sẽ tìm ra hoặc sẽ có nhân viên giúp đỡ cô ấy như cô nhân viên bên New Zealand đã giúp đỡ gia đình mình khi visa của mẹ bị trục trặc sáng hôm qua. Có vài nhân viên mặc đồng phục ở quanh đó cũng nghe nhưng thái độ thờ ơ và không có bất cứ động thái nào để giúp đỡ khách hoặc hổ trợ giải quyết sự việc.
Mẹ nhìn con gái lòng quặn đau: Một lần nữa xin lỗi con, đất nước mẹ đặc biệt đến lạ phải không con?
Con lại ôm mẹ nói: không phải lỗi của mẹ bởi mẹ đâu có quyền lựa chọn nơi mẹ sinh ra. Người xin lỗi cô du khách kia chính là những người vận hành đất nước này, phần mẹ không có lỗi. Đúng, con nói đúng. Và chúng ta, chúng ta thật sự có lỗi khi phải cuối đầu chấp nhận mà không biết đấu tranh để giành lấy cái quyền làm người đúng nghĩa.
Hien Bushell
0 comments:
Post a Comment