Thursday, April 28, 2011

Tiễn Bà Lên Đường

Mấy ngày nay lênh đênh trên biễn. Không biết có cái gì xẩy ra mà trong tim tôi cảm thấy bồi hồi, nhịp loạn.

Con tôi bảo ” Mẹ phải đi lấy stress test”. Trong khi thằng con rễ âu lo “hay là tại vì mẹ say sóng”. Còn thằng cháu tôi thì bảo: ” Cô Hoa are you boat people?”

Tôi cười trên sự quan tâm của con cháu. Đêm hôm nay không có trăng. Trong căn phòng của chiếc du thuyền nhỏ tôi nhìn ra cửa mênh mông là biển. Một vầng sao nhỏ trên cao. Ánh sáng loãng nhạt vừa đủ cho con người nhìn từ xa, từ một thế giới đang có sự sống và sự chết.

Sáng hôm sau trở về nhà. Tôi vào internet đọc email của anh Khánh thông báo bà Cố Vấn Ngô Đình Nhu đã qua đời.

Một sự chết đã đi qua và có rất nhiều ngưồi còn đang sống. Đương nhiên là sự sống bao giờ cũng quyến rũ hơn sự chết. Nhưng con người nếu đôi lần có vượt qua sự sống thì cũng không tránh khỏi sự chết. Nhưng quan trọng hơn cả là phải sống ra sao cho đúng với sự sống và phải chết ra sao cho trọn vẹn sự chết.

Bà Ngô Đình Nhu đã ra người Thiên cổ. Trong buổi tiễn đưa bà có người thân, có bè bạn, có con dân của Đệ Nhất VNCH và cũng có bọn Việt Cộng nằm vùng đâm thuê chém mướn bôi nhọ bà Ngô Đình Nhu để phỉ báng chính nghĩa VNCH. Cho dù chính thể VNCH đã ra đi nhưng bọn VC vẫn sợ hãi, vẫn tranh thủ mọi thủ đoạn như cái thủ đoạn mà chúng đã đem về cho dân tộc VN từ năm 1930. Đó là sự “Tẫy Não”.

Chúng càng vung vít qua văn phong thiếu đạo đức, cốt để hạ nhục đối phương, chúng bịa đặt đủ mọi sự như gọi Bà Cố Vấn Ngô Đình Nhu là bà Tổng Thống Ngô Đình Diệm với ác tâm bôi nhọ bà. Người ta không giận cho những bản chất đó nhưng bất cứ con dân VN nào muốn cho VN tiến nhanh hơn trong tương lai, chắc chắn sẽ cúi đầu ngậm ngùi thưong xót cho một thế hệ đã bị chủ nghĩa phi nhân cộng sản tẩy não để trở thành những xác chết biết thở vả trí óc đã bị đẩy vào bản năng tư vệ để vồ mồi chiếm đoạt hơn là có lòng trắc ẩn với tha nhân.

Con người sống trên đời nhanh như ánh sáng từ tâm khởi đến tâm thành. Từ đi cho tới khi đến chỉ là một chớp mắt. Trong cái chớp mắt đó nếu con người có công dân giáo dục, có lòng trắc ẩn thì trong cái chớp mắt ấy sẽ toả sáng hương hoa, và cuộc đời sẽ dâng hương ngào ngạt. Nhưng nếu con người được huấn luyện để làm công cụ thì cho dù chỉ có một chớp mắt dâng hương cũng không có mà chỉ có một con đường đi đến tha nhân bàng rắn rít bọ cạp nọc độc hung tàn.

Ngày tôi còn rất nhỏ, tôi nghe về bà Ngô Đình Nhu rất nhiều điều qua sự thảo luận trong gia đình. Những người theo Tây học họ cho bà Ngô Đình Nhu là một phụ nữ thông minh có kế hoạch để đối phó với bất cứ một áp bức nào từ Mỹ đưa đến cho VNCH dưới thời Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm

Bằng chứng là trong cuốn “Ông Cố Vấn” của văn nô Hữu Mai viết do VC xuất bản để đề cao tên phản gián VC Vũ Ngọc Nhạ, cũng phải công nhận bà Ngô Đình Nhu là một người linh hoạt rất thông minh, ngay thẳng. Nhân vật tình báo phản gián VC Vũ Ngọc Nhạ qua nhân vật Hai Long đã cho biết bà Ngô Đình Nhu sau khi tiếp xúc với Vũ Ngọc Nhạ qua tên Hai Long đã tỏ ý nghi ngờ tên Vũ Ngọc Nhạ ngay phút đầu gặp gở. Bà cho rằng một tên có hành động chính trị nhưng lúc nào cũng thấp thỏm dưới hình ảnh của Cha Hoàng (Tên trong truyện tức là Linh Mục Hoàng Quỳnh) và thích nói chuyện đạo.

Trích : ” - Em muốn nói Hai Long là đạo đức giả ư? – Nhu hỏi lại vợ.

- Không hẳn thế. Em đã nói y là một anh chàng toqué… Làm chính trị là để đạt được một cái gì.., địa vị danh vọng, tiền tài, chứ đây lại không vì cái gì cả! Chỉ vì Chúa! Vì thế nên em bảo đầu óc anh ta lộn xộn, anh thấy đúng không?
- Một nhận xét hay!


( Hết trich) ( Ông Cố Vấn)

Chính sự nghi ngờ của bà Cố Vấn Ngô Đình Nhu cũng đã làm cản trở con đường lặn sâu để trèo cao của tên tình báo VC Vũ Ngọc Nhạ từ Dinh Độc Lập qua Dinh Gia Long.

Trong chương 11 tên văn nô VC Hữu Mai viết về Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm:

Trích: “ Diệm không lấy vợ, quen sống cô độc, khắc khổ. Diệm ăn, ngủ và làm việc đều trong một căn buồng. Một ông bõ già, người cùng quê, tóc bạc lưng còng, chuyên phục dịch cơm nước theo kiểu miền Trung. Diệm ngại đi ra ngoài, ngại tiếp xúc với đám đông, đặc biệt ngại tiếp xúc với phụ nữ. Lệ Xuân là người trong nhà, nhưng khi vào phòng của Diệm bao giờ cũng phải có mặt một người thứ ba.”
( Hết trich) ( Ông Cố Vấn)

Chính tên văn nô VC đã viết ra như vậy mà bọn cán ngố vẫn tiếp tục bôi nhọ bà.

Xin trích một đoạn trong bài viết ” Nén Hương Tưởng Niệm” của ông Lê văn Ẩn để quí vị hiẻu rõ hơn những gì về bà Cố Vấn Ngô Đình Nhu:

Trích: “ Góa chồng lúc mới 41 tuổi, với vẽ đẹp Á Ðông quyến rủ, thế mà bà vẫn sống độc thân trong 48 năm, thờ chồng nuôi con, không có bất cứ một tiếng thị phi nào. Các con của bà đều thành danh và cũng là những con người có tư cách đáng trọng. Những người ngày xưa được ân ban “Tiết Hạnh Khả Phong” cũng không thể “tiết hạnh” hơn bà Ngô Ðình Nhu. Những ai chê trách bà, trả thù bà hãy nhìn lại gia đình mình có mấy người được như bà? Người ta trách bà “theo đạo chồng”, nhưng sau khi chồng qua đời bà vẫn giữ đạo Công Giáo một cách sốt sắng. Yêu chồng mà giữ đạo chồng trọn đời dù góa bụa, hay tìm được chân lý trong đạo của chồng mà theo cho đến chết, cả 2 đều đáng ca ngợi.

Những đức tính và những trí tuệ của bà Ngô Ðình Nhu chứng tỏ bà là một mẫu người Á Ðông với tất cả những nét đặc thù phương Ðông, đáng cho người đời ca ngợi. Lúc chế độ Ðệ Nhất Cộng Hòa sụp đổ tôi chỉ là một công chức trung cấp ngoại ngạch, nghĩa là chẳng có ân huệ gì, nhưng cái ân huệ mà tôi mang: đó là một chế độ đã biết phục vụ dân tộc và tổ quốc của tôi mà bà Ngô Ðình Nhu nhủ danh Trần Lệ Xuân đã đóng góp rất nhiều.

Xin thắp một nén hương tưởng niệm một phụ nữ Việt Nam kiên cường, đoan chính và đạo đức. Xin Chúa cho linh hồn Maria sớm hưởng Nhan Thánh Chúa. ” Hết trich ( Lê Văn Ẩn)

Thì ra bọn VC cho mãi đến hôm nay vẫn khiếp sợ chính nghĩa của chính thể VNCH

Hôm nay sự chết đã đưa bà Cố Vấn Ngô Đình Nhu về nước Chúa nhưng sự sống đã đưa bà trở về trên những cảm xúc hồi tưởng của con dân VNCH.

Sư sống ấy là những hình dáng màu sắc hôm nay, qua những lời tiễn đưa lung linh màu nhang khói. Con người chắc chắn sẽ không nhìn ngắm thấy khi đối tượng đã tan dần trong chủ thể của sự chết ra đi, nhưng những bồi hồi, thương tiếc là những nguy nga của đền thiêng sống lại giữa những tiếng tiễn đưa bùi ngùi trong im lặng.

Trời đã đổ xuống và chiều đã đến với vài tiếng chim kêu về tổ trong khi đó , phía thấp hơn những tiếng chó suả không phân biết bạn hay thù, bóng tối hay ánh nắng ban mai, tiếng chân người đi không biết người tốt hay xấu, chúng vẫn sủa. Không lẽ trời sinh ra chỉ để sủa nên hở một tiếng động nào cũng chu mõ sủa oang oang… Trong khoảnh khắc giao thoa, bóng tối sẽ trở về và con người sẽ đi vào giấc ngủ để sửa soạn cho một ngày tời. trong khi đó từ xa tiếng chuông nhà thờ đổ canh khuya. Cho dù tiếng chuông nhà thờ có ngân nga hay tiếng chuông chùa có lan dần trong buổi tinh sương của trời đất ban mai thì cũng khó để mà thức dậy những con người đang say ngủ.

Nhưng tất cả điều đó đã không còn quan trọng khi thực tế là một cuộc tiễn đưa một nhân vật cuối cùng của một nền chính thể đệ nhất VNCH chưa được hồi sinh mà đã bị chết vì bức tử

Cũng trong bồi hồi ấy tôi xin tiễn đưa bà Cố Vấn Ngô Đình Nhu lên đường về nơi xa xôi của miền Viên Mãn. Giờ thì không còn sự chết và cũng sẽ tan dần sự sống qua ngày tháng trôi xuôi. Trong tiếng chuông nhà thờ đổ như những linh hồn đang mơ màng gọi Chúa. Tôi kính cẩn tiễn đưa Bà lên đường về nơi cõi Phúc với đầy đủ tình thương bao la của Chúa và xin nguyện cầu bà yên nghĩ bình an trong cõi Vĩnh Hằng……

Tôn Nữ Hoàng Hoa
4/27/2011

0 comments:

Powered By Blogger