Sunday, July 16, 2017

Hồ Chí Minh - Lê Chiêu Thống, những kẻ rước voi…(3)


I. Tại sao CSVN còn sống đến hôm nay?

Có một điều mà ai cũng biết rất rõ là khi Liên bang Sô Viết sụp đổ, Đông Âu quay về với Tự Do thì CSVN nằm bên bờ vực hấp hối, chờ chết. Kết quả, chúng đã không chết, hơn thế, xem ra chúng còn tạo được chỗ đứng vững hơn xưa. Tại sao lại có chuyện như một phép lạ như thế? Câu trả lời chuẩn xác mà mọi người Việt Nam đều biết rất rõ và cần đấm ngực là: Những người bỏ nước ra đi đã là nguồn tiếp tế không bao giờ vơi cạn cho chúng, là những người đã nâng chúng đứng dậy!

1. Nguồn tiếp tế từ người bỏ nước ra đi

Nay thì không còn một người nào phải hoài nghi nữa. Chính người bỏ nước ra đi trong dịp 30-4 và những năm sau đó đã là nguồn tiếp tế cho chế độ CSVN không bao giờ vơi cạn! Họ tiến từ bước bị Phạm Văn Đồng phỉ báng là “ bọn cao bồi đĩ điếm theo chân đế quốc”, rồi lên thang mây với lời ca vọng của Võ Văn Kiệt là “ khúc ruột ngàn dặm” đã đổ về Việt Nam hàng năm không dưới 20 tỷ Mỹ kim tiền mặt. Đó là chưa kể đến hàng quà, tiền vé máy bay và tiền “tiêu vặt” khi họ về Việt Nam. Số tiền này nếu tính theo ích lợi biên tế thì phải được nhân lên gấp 3 lần so với thành phẩm viện trợ! Kết quả, nhờ số tiền tươi này, khát vọng Độc Lập, Tự Do và Công Lý cho người dân Việt Nam không thấy, nhưng bầy đoàn Ba Đình và vợ con chúng nhờ đó mà béo tốt với quần là áo lượt thẳng nếp hơn. Nhờ đó, chúng cũng làm mới cánh cửa lao tù cho những người vì dân vì nước, vì Độc Lập vì Tự Do và vì Công Lý của dân tộc tại Việt Nam.

Thật ra, chuyện người quốc gia nuôi chế độ cộng sản để chúng triệt hạ tự do của đất nước không có gì lạ và không mới mẻ gì. Trái lại, ngay từ trước 1954 tập đoàn vong nô này đã được nuôi sống bởi nguồn lương thực và tài lực của đồng bào Việt Nam, để sau đó, được nó đền ơn đáp nghĩa bằng mùa đấu tố ở miền bắc với hơn 172000 người chủ gia đình bị giết. Và câu chuyện của miền nam sau 1975 cũng tương tự như thế. Trong thời chiến, chúng được nuôi bằng cơm gạo chắt chiu của nhiều người. Nhưng sau chiến tranh, cuộc trở mặt đã lộ diện. Nhiều người từng che chở, bảo vệ hoặc nuôi cơm gạo cho chúng, nay trở thành những kẻ đầu đường xó chợ, miếng đất cắm dùi cũng đã bị chúng tước đoạt!

Riêng phận công chức, quân đội và người dân của miền nam vào thời kỳ trước 1975 thì đã có một chỗ đứng đặc biệt cho họ sau ngày 30-4-1975 là những nhà tù khổ sai. Dĩ nhiên, phần tài sản của họ ngoài song sắt cũng bị tan chảy trong tay lũ giặc cộng này. Trong cảnh nước mắt chan cơm, người đi tù chẳng một tin hơi, phần người ở nhà thì AK kề trước cửa, hàng triệu người Việt Nam đành phải tìm cái sống trong cái chết trên những con thuyền, ván bè mong manh để ra khơi. Khi đi, ngoài khát vọng Tự Do, lòng họ còn gánh theo lời thề ghi trên… nước đá là thà chết trên biển khơi còn hơn là phải trông thấy mặt bọn cuồng nô cộng sản trên đất Việt.

Kết quả, hàng chục ngàn chiếc thuyền ra khơi thì có hàng trăm ngàn người giữ vững lời thề khi họ nằm lại giữa lòng biển khơi. Hàng triệu người khác, sau khi vượt qua ngàn cơn sóng với máu, lệ, lao khổ, mồ hôi đã bay bổng trên không mà quay về chốn xưa trong bài ca “áo gấm vê làng” để mua vui, hành lạc! Khi đứng nhìn những chuyến áo gấm của đoàn người tỵ nạn về làng xưa, quan, dân các nước Mỹ, Úc, Pháp, Canada và cả Âu châu đều theo nhau đấm ngực thình thịch. Trong khi đó, chính người Việt Nam cũng biết là những chuyến về này đã không chỉ giết chết ước mơ của người đi hôm nao, nhưng nó còn triệt tiêu luôn khát vọng và niềm tin của những người còn ở lại. Chuyện là thế, bạn mừng không?

2. Thế lực bành trướng sau Hiệp Ước Thành Đô

Bên cạnh nguồn trợ lực không bao giờ dứt của người ra đi, cái hiệp ước Thành Đô phải được xem là một dấu mốc đặc biệt của ngày mất quê hương, dẫu như đến nay chưa ai biết được đích xác nó quy định những gì. Tuy nhiên, chỉ dựa vào những lời tuyên bố của viên lãnh đạo và là kẻ trực tiếp đứng ra ký kết hiệp ước Thành Đô là “Tôi biết theo Trung cộng là mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất đảng”(Nguyễn Văn Linh) thì người ta đã biết đất nước này bị bán rẻ ra sao rồi. Tuy thế, việc này củng chẳng là mới lạ, xem ra nó chỉ có nghĩa là tập đoàn Ba Đình chính thức xác định thời gian để từ bỏ chủ quyền của đất nước để xin được làm một phiên thuộc cho TC mà thôi. Bởi vì, trước đó chính Hồ Chí Minh (dù nghi vấn là Tàu hay Việt) đã từng kết ước, thỏa thuận những điều khoản này với Mao trong “Bản ghi nhớ hợp tác Việt Trung” số hiệu (VT/GU- 0212) đã ký ngày 12/06/1953 tại Quảng Tây rồi. (đã trích đăng trong bài trước).

Rõ ràng, sau hai khúc quanh này, ước vọng Độc Lập, Tự Do cho Việt Nam chỉ là một giấc ngủ mê. Lý do:

a. Với người còn ở lại.

Trời chưa sáng, tiếng động đã vang. Trước ngõ là đoàn người ra đi hôm nao, nay quay về lại quê xưa khoa tay múa chân như nổ pháo. Bên cạnh đó là hàng quan cán vừa nở nụ cười xã giao, cầu tài, nhận hàng, nhận quà. Tưởng rằng vui, bỗng chốc, mặt mày tái mét như không còn một giọt máu khi nhìn thấy con dao mổ lợn trong tay anh hàng thịt lơ lớ tiếng Nam giữa chợ. Thảm hại thay, chẳng bù cho lúc họ vung tay múa chân trước mặt người dân Việt không một tấc sắt mà hò hét, tra khảo, cướp của! Kết quả, người còn ở lại lòng đau như cắt, thở chẳng ra hơi, tim nhói không thành lời. Thôi, thì đành vậy. Dầu ước mơ có thừa và bản thân này không muốn phụ bạc Tổ Quốc, nơi đã sinh ra và cho mình hơi thở thì cũng xin … chào! Lý do, Người đi nay về chia cơm sẻ áo cho kẻ thù của dân tộc, phận mình, miếng cơm cho gia đình chưa gọn thì lấy gì mà tranh với đấu! Đành lặng lẽ cúi xuống mà đi cho qua ngày, kẻo ngã!

b. Về phía những kẻ “lãnh đạo”!

Đời sống của người dân đã mất hướng là thế, khi nhìn đến hàng ngũ gọi là lãnh đạo cộng sản, mọi người đều phải mửa ra mật! Bởi lẽ, những người như Tổng thống Ngô Đình Diệm, chúng rêu rao là Ngụy, là bán nước. Thực tế, từ khi có nước Việt, ông là người duy nhất khi ra hải ngoại được nguyên thủ các quốc gia kính trọng nghênh tiếp. Đặc biệt, Tổng Thống của Hợp Chủng Quốc, vị anh hùng giải phóng Âu Châu ra tận phi trường, ngả mũ để đón chào. Rồi trên đường đi là hàng hàng lớp lớp quân, dân, cán chính Hoa Kỳ hớn hở chào mừng. Trong khi đó, phía bên kia thì từ Hồ Chí Minh cho đến những kẻ gọi là lãnh đạo hôm nay đều có chung một phong thái. Kẻ thì co ro ngồi chờ gọi tên trong các khách sạn như Hồ khi đi Pháp, kẻ mắt trước mắt sau đến xứ người như thành phần cầm rổ bên đường. Hỏi xem, tại sao kẻ thua cuộc là tên Mỹ kia lại dám nghênh ngang đón tiếp người chiến thắng là VC như thế nhỉ? Tại sao đảng ta không bắt chúng quỳ phủ phục xuống dưới chân để nộp của cầu sinh nhỉ?

Đã tủi nhục thế, lại còn phải theo một quy luật bất thành văn từ thời Hồ là muốn đi đâu thì đi, nhưng trước khi đi phải kéo sang chầu nhà Hán (Trung cộng) để xin chỉ giáo trước! Quả là không còn một “vinh quang” nào lớn hơn thế để dành cho tập đoàn bán nước Việt cộng!

II. Đi tìm một phương cách hóa giải

Đứng trước những thảm trạng trên, xem ra ai cũng héo úa, ai cũng buồn chán, rồi quên đi một sức mạnh trong tay của mình. Sức mạnh đó là, dù chúng ta là người không có quyền, nhưng lại có tiền. Tại sao những chủ nhân ông lại vụng tính, không biết dùng sức mạnh đồng tiền để triệt hạ chúng? Ai cũng biết, “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, “Có tiền mua tiên cũng được” cơ mà! CSVN phải đi cầu van lạy Mỹ vì Mỹ có tiền. Tại sao, ta đã không biết cùng nhau tạo cho mình sức mạnh, lực đẩy, để triệt hạ CS cứu non sông? Trái lại, còn tiếp tay, gởi tiền cho CS trấn áp đồng bào của mình và mở thêm nhà tù cho người tranh đấu?

Hỏi xem, bạn có bao giờ nghĩ rằng việc chúng ta nuôi chúng từng ngày như thế, nên tập đoàn CS ác ôn côn đồ kia muốn buộc sợi dây lòi tói vào cổ ai đó thì nó buộc. Chúng muốn lôi dân ta đi đâu thì phải đi theo đó. Hoặc giả, chúng có giao cả nước cho Tàu thì cũng chẳng ai ra cản đường không?

Câu hỏi chẳng vui, điều tôi viết ra có thể làm cho nhiều người, trong đó có cả bằng hữu thân thuộc của tôi buồn lòng, không đồng ý. Nhưng sự thật nằm sẵn ở trong đó, tôi không thể không viết. Như thế, bạn hãy thật lòng hỏi chính bản thân mình một lần xem: Khi xuống tàu vượt biên, bạn ước mong gì, và hôm nay bạn hành động ra sao? Có phải bạn đã từng khai với Cao Ủy là bạn xin tỵ nạn cộng sản không? Bạn xin thế, họ tin bạn, họ nhận bạn. Nay, thế nào rồi? Có phải bạn đã lừa cả Cao Ủy, lừa và phản bội cả tình thương của quốc gia đón nhận bạn? Hỏi xem, đã đến lúc chúng ta phải đấm ngực hay chưa?

Dĩ nhiên, tôi đồng ý với bạn là vì hoàn cảnh từng người, ta không thể trách lẫn nhau. Nhưng bạn ạ, nỗi khổ của gia đình bạn và cả niềm vui của bạn khi về quê chẳng qua chỉ là cái gai nhỏ, quá nhỏ ngoài da, hay là chút son phấn thừa xót trên cây son, trên cái bảng mà thôi. Nhưng cái búa mà bọn cộng sản ngày đêm chém, đập trên đầu trên cổ dân tộc Việt Nam kia mới là điều mà tôi muốn nói đến. Đó mới chính là điều chúng ta phải nghĩ lại. Bởi lẽ, khi hồn dân tộc không còn, Việt Nam mất tên, bạn sẽ hãnh diện là ai đây? Là Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Úc, Đức… hay là Tàu chăng?

Theo đó, nếu chúng ta dám thẳng thắn trả lời và giải quyết sòng phẳng câu hỏi này, chúng ta còn có hy vọng cứu được quê hương mình khỏi nanh vuốt cộng sản và ảnh hưởng Tàu cộng. Ngược lại, chúng ta sẽ là những kẻ mất quê hương. Mất không phải cho người đã vượt biên, vì họ đã mất rồi, nhưng lần này là cho chính những người còn ở lại. Bạn có buồn không?

Xin bạn đừng phân trần là tôi gửi đâu có bao nhiêu, mấy ngàn một năm ăn nhằm gì? Vâng, tôi còn gởi ít hơn bạn, nhưng cả triệu người gởi về nó sẽ là một con số lớn. Theo những bản thống kê gần đây cho thấy số lượng ngoại tệ do ngoại kiều gởi về Việt Nam là không dưới 20 tỷ mỹ kim một năm. Ấy là chưa kể đến tiền mua vé máy bay đi về và tiền quà cáp, tiêu hoang tại chỗ. Nếu tính được, con số này hẳn là vượt qua con số 20? Bạn thừa biết, số tiền mặt này trị giá ít nhất gấp ba lần tiền viện trợ tính trên hàng hóa chứ? Theo đó, tôi xin nhắc bạn là chỉ vì thiếu 700,000 Dollars tiền viện trợ cho năm 1975 mà ta không còn súng đạn để giữ nước. Và trước đó, chỉ vì 3 triệu đồng bạc Việt Nam (khoảng 200,000.00 dollars) mà tập đoàn tướng lãnh Minh, Xuân, Đính, Đôn, Khiêm … đã giết chết không phải một Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nhưng là một chế độ, một tiến trình nhân bản đáng ghi nhớ của Việt Nam đấy!

Cũng theo thống kê, tính đến cuối năm 2015, tổng số nợ công mà tập đoàn CS đã vay mượn ở ngoại quốc mà chúng gọi là để phát triển kinh tế là hơn 3,5 triệu tỷ. (3,5.000.000.000.000.000.00 VND). Dĩ nhiên, số tiền này không bao gồm khu vực tư hay các tập đoàn công ty của nhà nước hay được nhà nước bảo trợ để vay mượn như Ngân Hàng, địa phương. Theo đó, nếu tính bình quân trên 95 triệu người, mỗi người Việt Nam đang gánh trên vai số nợ công là 30 triệu đồng. Nợ, xem ra là chưa lớn nhưng con số này tăng theo hàng năm với tiền lời, và chỉ có tăng không có giảm. Dân ta trả nợ làm sao đây khi lợi tức hàng năm của họ có khi chỉ là 10, 20 triệu một năm?

Trong khi đó, tiền từ hải ngoại gởi về là 20 tỷ Dollars, trị giá khoảng 460 ngàn tỷ (460,000,000,000,000.00) đồng một năm. Số tiền mặt này tương đương 1,380,000,000,000,000.00 đồng VN (một triệu ba trăm tám mươi ngàn tỷ đồng VN nếu tính theo thành phẩm). Nếu không có số tiền nhưng không này, Việt cộng đã bị rơi vào khủng hoảng, phá sản, vì không thể phụ trả các món nợ đáo hạn cho các khoản vay nợ và đầu tư thua lỗ của chúng từ lâu rồi, chúng làm gì còn đến hôm nay! Theo đó, ta còn gởi tiền về, chúng còn cười và chúng ta cũng như người thân của mình sẽ còn khốn đốn cho đến chết.

III. Chúng ta mong gì ở ngày mai?

Gần đây trên chính trường Hoa Kỳ có nhiều thay đổi lớn. Trước hết, chính phủ CH vào ngày 09-7-2017 đã ký lệnh cấm gửi tiền Mỹ ra khỏi Hoa Kỳ. Hình thức sẽ thắt chặt ra sao, đến nay chưa có chỉ dẫn rõ ràng. Tuy nhiên, nó không thể lỏng lẻo như cái thời của Obama. Nếu người Việt Nam biết nhân cơ hội này, thì đây là cơ hội thuận tiện nhất để trực tiếp góp bàn tay vào việc cứu quê hương ra khỏi gông cùm cộng sản. Bởi vì:

Không một ai trong chúng ta không biết rằng. Kinh tế của Việt Nam dưới thời CS là loại ăn bám như cây chùm gửi. Chúng không bao giờ có thể tạo ra được nền kinh tế ổn định. Theo đó, dòng kiều hối do người Việt từ hải ngoại đổ về chính là nguồn lực bù đắp thâm hụt cho cán cân thương mại của chúng. Hơn thế, nó còn giúp VC tạm ổn định thị trường và làm tăng nguồn vốn đầu tư xã hội. Sau cùng nó góp một phần lớn vào việc trả nợ cũng như góp phần vào dự trữ ngoại hối tại Việt Nam. Nay nếu nguồn ngoại hối này bị ngưng, nó sẽ tức khắc làm đảo lộn cuộc sống không phải chỉ ở vài triệu gia đình, nhưng chính là nền kinh tế của chế độ.

Từ viễn cảnh này, chúng ta sẽ thấy trong những ngày tới, CSVN sẽ tìm đủ mọi phương cách để ưu đãi cho người nhận tiền gởi về từ nước ngoài. Đồng thời chúng cũng tìm cách để thu gom tài sản, đặc biệt là nhắm đến việc khuyến khích nhân dân gởi vàng và thu gom Dollars từ các tư nhân vào ngân hàng. Việc làm này nếu thất bại, nền kinh tế sẽ sụp đổ và hệ thống tài chính công của CS sẽ bị phá sản, không thể hoạt động.

Trước viễn cảnh này, chúng ta, những người Việt Nam luôn thiết tha với quê hương của mình sẽ cần phải làm gì? Bạn có muốn đất nước và dân tộc mình có Độc Lập và Tự Do không?

Nếu bạn muốn thật và muốn bằng cả tâm hồn của mình, buộc chúng ta phải thay đổi lối sống và suy nghĩ của mình. Điều này có nghĩa buộc người ở ngoài cũng như ở trong đều phải có cách nhìn rõ ràng và hỗ tương cho nhau. Nếu người trong nước đã sẵn sàng liều chết, chấp nhận lao tù để tranh đấu cho quê hương thì họ cũng chẳng yêu cầu người đã bỏ nước ra đi phải chết với họ. Nhưng họ chỉ xin chúng ta một điều nhỏ nhất là đừng tiếp tế về Việt Nam và đừng hỗ trợ cho chúng bằng cách cách gởi tiền về cho thân nhân chúng ta trong một thời gian khoảng vài ba năm thôi. Họ chỉ mong ước nhỏ nhoi vậy thôi, Bạn và tôi có làm được hay không?

Vâng, không lâu đâu, chỉ vài ba năm thôi. Tối đa cho chương trình này là năm năm, chúng ta không cần đánh, CSVN cũng tự nhiên lăn ra tan rã. Lý do, khi nền kinh tế bị sụp đổ, loạn lạc, trộm cướp cả trong lãnh vực công và tư sẽ xảy ra ở khắp nơi. Khi đó sẽ có nhiều người, có thể là những viên chức cộng sản cấp trung, không thể bỏ chạy ra hải ngoại, buộc phải tiếp tay với những nhà hoạt động Dân Chủ hiện tại để ổn định lại tình hình. Cuộc ổn định này, lẽ dĩ nhiên là không thể còn cộng sản tồn tại trên đất nước. Như thế, đất nước ta sẽ bước sang một tiến trình mới - tiến trình Dân Chủ, Cộng Hòa. Khi ấy mời bạn tháo khoán và đem số tiền dành dụm từ mấy năm qua về quê. Bạn sẽ là một nguồn lực hồi sinh, không phải cho gia đình và thân nhân của bạn, nhưng còn là cho đất nước của chúng ta nữa. Như thế, liệu bạn có thể hy sinh một chút được không?

Chuyện căn bản là thế, nếu viết ra thì còn dài. Nhưng đơn giản hơn, và để có cái nhìn rõ hơn, tôi xin kính mời bạn tham dự vào chương trình khơi lại nguồn sống cho đất nước, mà chính bạn là người thảo và giữ chương trình như sau:

1. Báo cho người thân ở trong nước biết về tương lai dân tộc mình. Kêu gọi họ tự lực cánh sinh một thời gian. Chúng ta sẽ không còn gởi tiền về nữa.

2. Tuyệt đối không bao giờ tham gia những trò văn nghệ nham nhở của các nghệ sĩ, dù là đảng đoàn viên hay không, từ trong nước ra trình diễn. Đồng thời, tẩy chay không mua bán, không giao dịch với tất cả các tiệm tạp hóa, quán ăn, nhà hàng có liên hệ với chúng ở hải ngoại.

3. Tuyệt đối không bao giờ về Việt Nam du lịch hay thăm thân nhân. Trường hợp cha mẹ “Ra Đi”, phận làm con cần về, phải về thì về trong tang chế ngắn gọn, nhẹ nhàng.

4. Tích cực tham gia các cuộc biểu tình lên án tội ác CS tại Việt Nam và hỗ trợ mạnh mẽ những sinh hoạt dân chủ ở trong nước.

Thưa bạn, những điều tôi đề nghị xem ra là chướng tai đấy. Tuy nhiên, đây là một chương trình bao vây kinh tế rất lớn và tự nó có đủ sức mạnh tiêu diệt tập đoàn CS bán nước. Hơn thế, vì chủ trương triệt tiêu Cộng sản và tai họa của nó trên đất Việt, chúng ta không thể không tính đến. Nếu chúng ta quyết tâm xây dựng một Việt Nam trong Tự Do, Độc Lập và Trường Tồn trong Công Lý thì đây là một chọn lựa nhẹ nhàng, ít xáo trộn nhất và cũng hao tốn ít máu xương nhất. Bởi lẽ, nếu chúng ta đồng thuận và cùng thực hiện thì chì cần đạt được 70% những đề nghị trên, chúng ta sẽ là người chiến thắng và tập đoàn CSVN không thể tồn tại đến năm 2020. Chúng sẽ tự vỡ vụn ra, chết thảm. Lý do:

- Chính các quốc gia sở tại, nơi chúng ta đang sống cũng sẽ ủng hộ chúng ta. CS sẽ bị bỏ rơi trên trường quốc tế.

- Người Việt Nam còn ở trong nước nhìn thấy quyết tâm của chúng ta, bước chân của họ sẽ nhanh hơn, cánh tay sẽ mạnh dạn hơn, tập đoàn CS chắc chắn sẽ không còn chỗ dung thân.

Như thế, sự hy sinh của chúng ta sẽ được trả lời bằng cuộc trở về trong đoàn viên, trong hạnh phúc với gia đình, với Tổ Quốc. Hơn thế, còn thấm đậm ý nghĩa trong tự tình của Dân Tộc và của đất nước mình nữa. Và hẳn nhiên sau ngày đoàn viên ấy, trang sử mới của dân tộc đã được mở ra. Ở nơi đó, chính bạn sẽ là người dạy dỗ con cái chúng ta bài sử của dân tộc Việt Nam với tựa đề: Hồ Chí Minh, Lê Chiêu Thống… những kẻ rước cầu voi...

Bài đã đăng:

16.07.2017

0 comments:

Powered By Blogger