Thursday, May 25, 2017

Viết cho người cuồng đảng cuồng "Bác"

Trần Thảo (Danlambao) - Tôi tham gia viết blog chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi chả có khả năng để có thể mang hết tâm tư của mình trình bày trong từng con chữ. Nhưng tôi không ngại. Tôi luôn quan niệm những gì chân thật, phát xuất từ con tim của mình, tự nó có khả năng tìm đến những tâm hồn đồng điệu.

Nhưng bên cạnh những người mà trái tim của họ vẫn từng ngày chung một nhịp đập với hằng vạn tấm lòng đang lo lắng khôn nguôi đối với tiền đồ của tổ quốc, của đồng bào trong bàn tay cai trị đầy dã man, đầy bạo lực của chế độ CSVN, tôi lại cảm thấy nặng lòng khi biết rằng còn rất rất nhiều người trẻ Việt Nam, cho tới ngày nay, khi mà bộ mặt thực của chế độ CS đã lộ rõ, họ vẫn luôn đặt niềm tin vào Bác, vào Đảng. Với những người này, Đảng luôn là người dẫn đường chỉ lối, đưa dân tộc vượt qua những thác ghềnh để đến bến bờ vinh quang; Bác là vị anh hùng dân tộc, là danh nhân thế giới, là thiên tài cách mạng, chỉ có ánh sáng chứ không có chút tì vết nào!

Tôi không phải là một chính trị gia hay là một nhà cách mạng, nhưng tôi hiểu rằng, muốn thay đổi được chế độ CSVN để xây dựng nên một thể chế dân chủ, tôn trọng mọi quyền căn bản của con người, thì rào cản lớn nhất mà những con người yêu nước cần phải khai quang chính là tư tưởng lệch lạc mà khá nhiều người trẻ VN ngày nay đang ôm vào trong lòng của mình.

Chế độ CSVN, nếu kể từ ngày mà đảng của nó được thành lập vào năm 1930,thì đã cầm quyền suốt 87 năm. Khoảng thời gian gần một thế kỷ đó, với sách lược tẩy não và tuyên truyền nhồi sọ được thực thi một cách dai dẳng và đồng bộ trong học đường, ngoài xã hội, thì dĩ nhiên có những con người chết sống gì cũng tin vào Đảng, vào Bác.

Điều kỳ quái là, nếu ở vào những thập niên trước đây, thì số người tin Đảng, tin Bác có đông đảo ta còn có thể giải thích được. Bởi vì người dân thời đó bị chế độ bịt kín mọi thông tin về thế giới bên ngoài, tầm nhìn không vươn ra khỏi lũy tre làng, quen chịu đựng với kiếp sống nô lệ cho Đảng, không có nhu cầu thoát ra ngoài vùng trời tự do, xa lạ với những quyền căn bản của con người mà những dân tộc văn minh khác đã được hưởng từ lâu.

Cá nhân tôi đã từng học dưới mái trường XHCN mấy năm. Những câu chuyện tiếu lâm về con người XHCN miền bắc, mới nghe tưởng chừng như do mấy người bất mãn với chế độ vẽ vời ra để xuyên tạc và chế diễu. Nhưng xin thưa không phải vậy! Cá nhân tôi mắt thấy, tai nghe một cô giáo dạy môn Sử cấp ba từ miền bắc vào nam dạy học, chính cô đã hồn nhiên kể cho chúng tôi nghe việc "các chiến sĩ không quân anh hùng của ta" cho chiến đấu cơ tắt máy phục kích trong mây, chờ máy bay của "giặc lái Mỹ" tới là xông ra bắn hạ. Và cũng chính cô giáo này kể rằng mắt của "Bác Hồ" có tới hai đồng tử.

Tại sao một cô giáo dạy cấp ba, có nghĩa là đã từng tốt nghiệp ĐHSP ngoài miền bắc VN, lại có thể tin vào một điều láo khoét sơ đẳng như thế?

Dĩ nhiên là những cái loa phường, những buổi họp tổ, học chính trị, họp chi bộ, meeting v.v... tất cả đã đóng góp xây dựng nên một niềm tin u mê như thế!

Thời gian mở đầu Cải Cách Ruộng Đất ở ngoài miền bắc, Hồ Chí Minh đã nghe theo lịnh Mao Trạch Đông, đưa bà Nguyễn Thị Năm ra khai đao đầu tiên, dù bà Năm là một ân nhân hào phóng của Tuần Lễ Vàng do Hồ Chí Minh phát động, từng nuôi trong nhà nhiều cán bộ Việt Minh, và hai con trai của bà Năm từng là cán bộ trung cấp trong Vệ Quốc Quân. Để lấp liếm tội ác của mình, để che đậy thói vô tình bạc nghĩa của đảng cộng sản VN và của chính bản thân mình, Hồ Chí Minh đã lấy bút danh CB (Của Bác) để viết bài đại chủ ác ghê!, trong đó bịa đặt ra hằng hà sa số những tội lỗi do HCM tưởng tượng và gán cho bà Năm, như đã từng tra tấn đày đọa nông dân, giết chóc con em bần nông, con số người bị bà Năm giết chết lên tới mấy trăm người v.v...

Tôi tin rằng với bộ máy tuyên truyền của CS miền bắc thời đó, chắc chắn ít có ai thắc mắc về nỗi oan khuất của bà Năm, và dù bà Năm bị xử bắn và được vùi xác đâu đó trong một cái hòm bằng gỗ tạp, bà Năm vẫn bị nhân gian nguyền rủa trăm điều tệ hại.

Và sau này, khi bộ máy của chế độ CS miền bắc nghe theo lời xúi giục của Trung Cộng khởi động cuộc xâm lăng miền nam VN bằng bạo lực, sách lược tuyên truyền nhồi sọ thêm một lần nữa tỏ ra cực kỳ hiệu quả cho tham vọng xích hóa toàn cõi VN của tập đoàn CS Hà Nội.

Trong bất cứ sinh hoạt xã hội nào, dù là trên truyền thông, trong học đường, ngoài đường phố, luôn có những luận điệu tuyên truyền rằng đồng bào ruột thịt miền nam đang ngày đêm đói khổ, bị đè nén trong sự áp bức bóc lột của "Đế Quốc Mỹ và Ngụy Quyền Sài Gòn". Máy chém của ngụy quyền được kéo lê khắp miền nam để giết chóc những người yêu nước v.v...

Trong cuộc sống bị bưng bít mọi thứ về thế giới bên ngoài như thế, làm sao người dân miền bắc có thể biết được rằng người dân miền nam VN không hề bị áp bức bóc lột gì. Tuy nền cộng hòa non trẻ còn nhiều bất cập, nhưng toàn thể nhân dân miền nam VN sống trong an vui và sung túc.

Chính những lời tuyên truyền nhồi sọ gian xảo của chế độ cộng sản đã làm cho bầu máu nóng của nhiều thế hệ thanh niên miền bắc sôi lên sùng sục. Những buổi tiễn người đi nghĩa vụ quân sự, vào nam chiến đấu luôn được bộ máy địa phương tuyên truyền, tổ chức rầm rộ, mục đích duy nhất chính là đẩy người vào cõi chết, thực hiện tham vọng của mấy tên CS đầu sỏ tại Hà Nội.

Hết đợt này tới đợt khác, những bước chân hãnh diện mang trong lòng lý tưởng xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước nối tiếp nhau tiến về phương nam. Trong miền nam kia đồng bào ruột thịt đang ngày đêm mỏi mắt ngóng trông miền bắc vào giải phóng khỏi ngục tù áp bức v.v... Cứ thế và cứ thế thanh niên miền bắc bị vét cạn cho lò lửa chiến tranh, và cũng chỉ có con em của thường dân mới được cái hãnh diện được Đảng trao cho trọng trách vào giải phóng miền nam, còn con em các cụ lớn thì làm gì được vinh dự như thế, chúng toàn đi bằng cửa sau, qua các nước như Liên Sô hay Đông Âu để du học, sau này về nước tiếp nối thân phận nô bộc, phục vụ cho ông chủ nhân dân!

Trong hàng hàng lớp lớp những thanh niên miền bắc vào nam chiến đấu, có bao nhiêu người đặt chân được tới miền nam? hay đã bị sốt rét rừng, bị B52 trải thảm, xác dập vùi đâu đó trên rừng vắng Trường Sơn? Những tấm giấy báo tử có về được tới quê nhà để cho bà mẹ quê lam lũ biết tin thằng con yêu đã sinh bắc tử nam, hy sinh cho Đảng cho Bác, hay vĩnh viễn bị cán bộ địa phương giấu nhẹm, cứ nghĩ con mình vẫn sinh long hoạt hổ đâu đó trong chiến trường miền nam?

Một thời máu lửa trên quê hương Việt Nam với những trò lừa đảo của những tên cầm quyền cộng sản miền bắc đã xảy ra như thế. Ai mà biết được? Ai mà nghi ngờ? Từ khi còn bé bỏng, người thanh niên miền bắc đã được nhồi nhét niềm tin rằng Đảng là tất cả, Bác Hồ là anh hùng dân tộc, là ánh sáng soi đường. Cho tới khi cuộc xâm lược đã được hoàn tất năm 1975!

Người dân miền nam đã hết lòng chiến đấu, bảo vệ nền cộng hòa non trẻ, bảo vệ cuộc sống an vui hạnh phúc của mình, nhưng thế nước lệ thuộc vào sự ủng hộ của Hoa Kỳ, và khi những thế lực quốc tế có thể sắp xếp lợi ích lẫn nhau, họ mặc kệ phận số của người dân miền nam trước nanh vuốt của lũ thú rừng được hổ trợ mạnh mẽ và liên tục bởi Nga Sô, Trung Cộng.

Miền nam thất thủ, và người cán binh cộng sản khi đặt chân tới đô thị miền nam, ngước trật ót nhìn những tòa cao ốc tráng lệ, nhìn những dòng xe tấp nập, những ngôi chợ tràn ngập hàng hóa, và nếp sống thanh lịch đầy đủ của mỗi gia đình người dân miền nam, người cán binh miền bắc đã nghĩ gì? Nhà văn Dương Thu Hương đã nghĩ gì?

Khi cuộc cách mạng tin học mang đến cho loài người trên thế giới những tiện nghi tham khảo tuyệt vời mà vào thiên niên kỷ trước không thể nào có được, những bí mật một thời được giấu kín bởi những người CSVN giờ đã lộ hàng. Những âm mưu, thỏa hiệp bán nước được mấy lãnh tụ đầu sỏ của Hà Nội ký kết với Trung Quốc, Liên Sô đã được bạch hóa. Những tuyên truyền dối trá của CSVN ngày nào bây giờ không thể nào tiếp tục núp lùm được nữa. Hồ Chí Minh với những bản chất được vẽ vời như ông thánh sống, một anh hùng dân tộc suốt đời đấu tranh cho đất nước giống nòi, bây giờ đã gãy cánh thần tượng. Hồ Chí Minh làm gì mà có ý nghĩ ra hải ngoại tìm đường cứu nước, chỉ là hết đường xoay sở cuộc sống, tìm đường đổi đời. Lá đơn của Hồ Chí Minh xin vào học tại Trường đào tạo những cán bộ phục vụ ở thuộc địa của Pháp và bị từ chối đã cho thấy ý đồ của Hồ Chí Minh. Ở Pháp, Hồ Chí Minh đã tham gia hết Đảng Xã Hội, rồi tới Hội Tam Điểm, rồi Đảng Cộng Sản Pháp, tất cả cho thấy ông là một người nhiều tham vọng cá nhân, một kẻ cơ hội, chỉ muốn lợi dụng bất cứ ai làm nấc thang leo lên nắm lấy quyền lực. Ngay như các cụ Phan Châu Trinh, Nguyễn Thế Truyền v.v... cũng bị Hồ Chí Minh lợi dụng, nhưng sau đó Hồ Chí Minh thấy nhóm của cụ Phan Châu Trinh không có gì để lợi dụng nên bỏ ra khỏi nhóm. Sau khi tiếp cận và trở thành đảng viên cộng sản Pháp, tiến tới hoạt động cho Cộng Sản Quốc Tế, Hồ Chí Minh theo lịnh Liên Sô về Đông Dương để mở rộng tầm hoạt động của CNCS, từ đó Hồ Chí Minh trở thành một cán bộ, một đảng viên CS trung kiên. Mục đích đấu tranh giải phóng dân tộc khỏi ách thống trị của Thực Dân Pháp chỉ là cái chiêu bài mị dân, bề ngoài của người cộng sản nhằm lôi kéo những thanh niên Việt Nam đang nóng lòng vì vận mệnh của dân tộc. Có bao nhiêu thanh niên Việt Nam yêu nước thời 1945 - 1954 biết được bộ mặt thật cộng sản của tổ chức Việt Minh? Có nhưng rất ít, và những người ít ỏi này không cách này hay cách khác đều bị những người cộng sản cho đi mò tôm. Những người như Nhạc Sĩ Tô Hải, Nhà Văn Xuân Vũ v.v... tham gia kháng chiến bằng lòng nhiệt thành yêu nước, tới khi thấy được bộ mặt khốn nạn của người cộng sản thì tay chân của họ đã bị trói buộc, hết đường nhúc nhích. Nhà Văn Xuân Vũ còn có được cơ hội chạy ra đầu thú với VNCH, chứ như Nhạc Sĩ Tô Hải bị kèm kẹp tới bến luôn.

Không có cách mạng tin học, làm sao chúng ta có thể hiểu được từng ngỏ ngách sự thật của những tuyên truyền mà CSVN đã dùng để vận động người dân. Làm sao biết được thánh sống Hồ Chí Minh được tiếng cha già dân tộc, suốt đời không lấy vợ, dành thời gian cho cách mạng, thực sự là một người có đời sống tình dục bậy bạ nhất. Có người lý luận rằng Hồ Chí Minh quyền uy như thế thì sở hữu vài chân dài cũng chả có gì ghê gớm, so với Vua Bảo Đại thì đâu đáng kể gì! Đây rõ ràng là lời ngụy biện. Nếu Hồ Chí Minh có dính líu tới đàn bà, chuyện đó quá thường tình, hơi đâu mà bàn luận cho mệt. Dù Hồ Chí Minh có đi nhà thổ chơi gái cũng là chuyện thường tình ở huyện, nhưng đừng để đàn em và chính mình tự vẽ lên chân dung như một vị thánh sống. Việc Hồ Chí Minh dùng bút danh khác để viết sách tự ca tụng mình như bút danh Trần Dân Tiên trong tác phẩm Những Mẫu Chuyện Về Đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch; hay bút danh T. Lan với tác phẩm Vừa Đi Đường Vừa Kể Chuyện đã không còn là chuyện lạ nữa.

Hồ Chí Minh là con người như thế đó. Coi chủ nghĩa CS là lẽ sống, trở thành tín đồ CS trung kiên; coi giải phóng dân tộc như một phương tiện để lôi kéo người yêu nước; tàn độc theo lịnh Trung Quốc tàn sát mấy trăm ngàn người trong Cải Cách Ruộng Đất; đẩy hàng triệu thanh niên miền bắc vào lò sát sinh của chiến tranh ở miền nam. Một con người như vậy có xứng đáng để được tôn thờ khắp nơi, xứng đáng được xem như một anh hùng dân tộc? Có người còn bị chế độ CSVN chơi quả lừa "Hồ Chí Minh là danh nhân thế giới" thế mà cứ cắm đầu cắm cổ tin tưởng. Mỗi lần có người vạch mặt Hồ Chí Minh thì y như rằng sẽ có người nhào ra rống lên "Hồ Chí Minh chẳng những được nhân dân VN tôn kính mà còn được cả thế giới tôn kính, là danh nhân thế giới."

Còn Đảng Cộng Sản Việt Nam, trong mấy chục năm cầm quyền, qua bao nhiêu đời Tổng Bí Thư, thử hỏi họ có làm nên việc gì ích nước lợi dân không? Chả thấy đất nước đi lên một tí nào. Tình hình đời sống của nhân dân càng ngày càng đau khổ vì chịu mấy tầng áp bức từ trên xuống dưới. Môi trường sống thì càng ngày càng tệ, hiện tượng Formosa chỉ là một ví dụ điển hình. Biển, sông, núi gì cũng bị lũ lãnh chúa địa phương toa rập với tư bản nước ngoài, đặc biệt là của Trung Quốc và Đài Loan làm cho tan nát, chia năm xẻ bảy. Người dân đứng lên chống cưỡng chiếm đất đai, ruộng vườn; đòi được sống trong môi trường trong sạch, đòi có tiếng nói chính đáng, tất cả đã bị Đảng CSVN sử dụng côn an, an ninh thẳng tay đàn áp. Những vụ dân đen bị công an bắt vô đồn để gọi là tạm giam điều tra, sau một hai ngày đã trở thành xác chết bất minh bạch. Những vụ cưỡng chế người dân không được sinh hoạt tự do bình thường chỉ để đàn áp những tiếng nói ngược lại với chế độ. Một cái Đảng cầm quyền như thế có xứng đáng là Đảng của nhân dân?

Tôi sinh hoạt trong giới viết blog trong thời gian thật ngắn, nhưng cũng đủ để tôi trải nghiệm nhiều trường hợp bị những người cuồng Đảng, cuồng Bác chửi vào mặt, nào là phản động, không có sự hy sinh tranh đấu của Bác Hồ thì làm gì được như ngày nay, đồ vô ơn, lũ rận chủ đáng chết v.v...

Tuy bị chửi như thế, nhưng tôi vẫn tâm bình khí hòa. Thật tình mà nói, trong thâm tâm của tôi, tôi thấy những người cuồng Đảng cuồng Bác thậ̣t tội nghiệp! Thế giới tuy rộng lớn, nhưng bây giờ trở nên quá gần với chúng ta. Chỉ cần nhích con chuột là chúng ta có thể biết hết mọi tin tức trên thế giới. Nhưng những tâm hồn chai sạn kia, bao năm dài bị Đảng Bác tẩy não và nhồi nhét vô đó những tin tức bậy bạ, rồi cứ thế cắm đầu tin, y như con ngựa bị miếng da ngàm che mắt, một lòng nghe theo Đảng đi về phía trước, dù phía trước là mấp mé vực sâu. Thật đáng thương chứ các bạn nhỉ? Tôi cầu mong ơn trên tiên tổ của giống nòi cho họ chút linh quang để quét sạch u tối, nhìn ra mặt sáng của thế gian này.

25/5/2017

0 comments:

Powered By Blogger