Friday, May 19, 2017

Mừng sinh nhật boác

Trần Thảo (Danlambao) - Ông Vũ Đình Huỳnh, bí thư riêng của Hồ Chí Minh, sau khi được tha về nhà từ vụ án gọi là Xét Lại Chống Đảng, đã qua đời ở Hà Nội năm 1990. Mãi tới ba năm sau, 1993, một cuốn hồi ký của ông Vũ Đình Huỳnh, có tựa là Tháng Tám Cờ Bay, được phát hành. Việc phát hành hồi ký của một cá nhân sau khi đã qua đời không phải là chuyện gì lạ ở Việt Nam xã nghĩa, nhưng có người bình loạn rằng trong ba năm từ 1990 tới 1993, ông Vũ Đình Huỳnh đã mất, mà dẫu có chưa mất đi nữa nhưng với tình trạng sức khỏe đã nát bét sau những ngày bị an ninh CSVN đày ải, thì nhà xuất bản có vẽ rồng vẽ rắn gì trong đó ông Vũ Đình Huỳnh cũng không thể nào biết được.

Tôi không quan tâm về nội dung hồ̀i ký của ông Huỳnh có bị thay đổi hay không, nhưng từ trong ghi chép của ông Huỳnh về việc chuẩn bị lễ sinh nhật 19 tháng 5 năm 1946 cho Hồ Chí Minh, tôi để ý tới một chi tiết rất nhỏ, mà cá nhân tôi tin rằng Ban Tuyên Giáo của cộng đảng cũng không coi là quan trọng, không nhúng tay thay đổi làm gì.

Ông Vũ Đình Huỳnh ghi lại: "Sáng 18 tháng 5, Bác bước vào phòng tôi, bảo: Này, chú thông báo cho các vị trong chính phủ biết ngày mai sinh nhật tôi. Đừng quyên gọi các cháu thiếu nhi đến chới với tôi nhé!"

Lời dặn dò này của Hồ Chí Minh đã khiến ông Vũ Đình Huỳnh kinh ngạc, vì ông Huỳnh không nghĩ là Hồ Chí Minh lại bận tâm tới ngày sinh nhật của mình như thế, và ra lệnh tổ chức rùm beng. Sau đó thì ông Huỳnh hiểu rõ mục đích của Hồ Chí Minh, là vì vào ngày đó Hồ Chí Minh sẽ tiếp đón hai Cao Ủy Pháp là Georges Thierry d' Argenlieu và Jean Sainteny. Hồ Chí Minh không muốn chính thức đón tiếp hai ông Cao Ủy Pháp một cách long trọng, sẽ để lộ ra dã tâm rước Thực Dân Pháp vô miền Bắc Việt Nam, dùng thời gian hoà hoãn với Pháp để tiêu diệt các đảng phái, lực lượng cách mạng theo tinh thần dân tộc như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Dân Chính Đảng v.v..., vì thế Hồ Chí Minh chơi trò ma giáo, ra lệnh tổ chức mừng sinh nhật của mình thật rình rang, để đối với hai Cao Ủy Pháp không hiểu rõ nội tình, ngỡ là HCM dành cho mình sự đón tiếp long trọng với cờ xí ngập phố phường, có trống ếch thiếu nhi đầu làng cuối ngõ, còn đối với người dân trong nước thì cứ nghĩ nước nhà mở hội mừng sinh nhật của Boác, không để ý tới âm mưu rước giặc vô nhà của HCM.

Nhưng tôi cũng không quan tâm tới cái trò ma nớp hai mặt của HCM, dù trong lời nâng bi của Vũ Đình Huỳnh dành cho Hồ Chí Minh cũng nghe mùi khăm khẳm của chuột chết. Ông Vũ Đình Huỳnh viết trong hồi ký: "Ngay tới sinh nhật của mình mà Bác cũng vận dụng có lợi cho dân tộc." Tôi chỉ quan tâm tới lời nhắn của HCM: Đừng quên gọi các cháu thiếu nhi đến chơi với tôi nhé!

Trước đây, khi chưa có cuộc cách mạng tin học, tôi cũng biết HCM là tên gian ác, nhưng nhờ những tin tức mạch lạc, bằng chứng hẳn hoi, tôi mới thấy rùng mình vì những tội ác ghê tởm của họ Hồ. Đặc biệt tôi thực sự nhờm tởm khi đọc những chi tiết của bài viết của cô Huỳnh Thị Thanh Xuân. Cô Xuân lúc đó khoảng 12 hay 13 tuổi, năm 1964 theo phái đoàn thiếu nhi Quảng Nam ra Bắc thăm Bác trăm quý ngàn yêu. Cô nào có ngờ đâu, Bác của cô lại là con quỷ râu xanh tệ hại như thế, đã cướp đi trinh tiết của một cô bé mà ngực nở chưa bằng trái chanh. Cô Xuân viết lại trong hồi ký, diễn tả ánh mắt ái ngại của cô phục vụ sau khi cho cô Xuân tắm rửa, sửa soạn và đưa cô Xuân vào phòng riêng của HCM. Lúc đó cô Xuân không hiểu sao cô phục vụ lại có ánh mắt xót xa dành cho mình, khi cô hiểu rõ thì tất cả đã muộn màng, cũng may, tuy còn nhỏ nhưng cô Xuân cũng biết giữ mồm giữ miệng, nếu không thì gia đình cô ở Quảng Nam chắc chỉ nhận được một giấy báo tử, lý do là bị sốt rét hành chết trên đường ra bắc.

Tôi từng đọc những tin tức cực kỳ chính xác về việc Hồ Chí Minh "chơi xong dzông" với cô Nông Thị Xuân, và sau đó trao tay cô này cho Trần Quốc Hoàn, tay tổ công an miền bắc, dày vò và dàn cảnh tai nạn ô tô để thủ tiêu cô Nông Thị Xuân. Tuy phẫn nộ vì hành vi của HCM giống như của loài sói lang, nhưng tôi vẫn không cảm thấy muốn mửa như khi nhìn những tấm hình HCM hôn nút lưỡi mấy em gái cỡ tuổi cô Huỳnh Thị Thanh Xuân.

Những tấm hình còn hơn vạn lời tố cáo. Hồ Chí Minh rõ ràng là một tên khoái ấu dâm, một tên cuồng dâm bệnh hoạn. Ngay cả khi HCM thăm Indonesia, một nước dân số đa phần là hồi giáo, vậy mà con quỷ râu xanh HCM cũng không tha cho thiếu nhi xứ người, đến nỗi báo chí nước này phải lên bài viết, tựa đề President Ho is told to stop kissing girls. Thật là đẹp mặt Boác Hồ!

Dĩ nhiên đối với những người mà ngay từ lớp một đã từng được nhồi nhét về hình ảnh HCM như một tiên ông để "đêm qua em mơ gặp bác Hồ" thì không dễ gì chấp nhận cái sự thật xấu xa về HCM. Không ai có thể thuyết phục họ mở mắt ra nhìn sự thật, ngoại trừ chính bản thân họ được linh quang soi rọi, tự tìm hiểu và xác lập chính kiến của mình.

Tôi còn nhớ, trước đây khi đọc tập thơ của ông tù thế kỷ Nguyễn Chí Thiện, tập thơ Hoa Địa Ngục, còn có tên là Tiếng Vọng Từ Đáy Vực, tôi chú ý tới một bài thơ có tựa đề là Hôm nay 19-5. Bài thơ đó như thế này:

Hôm nay 19-5
Tôi nằm
Toan làm thơ chửi Bác
Vần thơ mới hơi phang phác
Thì tôi thôi
Tôi nghĩ Bác
Chính trị gia sọt rác
Không đáng để tôi 
Đổ mồ hôi 
Làm thơ
Dù là thơ chửi Bác
Đến thằng Mác
Tổ sư Bác!
Cũng chưa được tôi nguệch ngoạc
Vài câu!
Thôi hơi đâu
Mặc thây bọn văn sĩ cô đầu
Vuốt râu, xoa đầu, mơn trớn Bác
Thế rồi tôi đi làm việc khác
Kệ cha Bác!

Nguyễn Chí Thiện

Hôm nay cũng đúng ngày 19-5, ngày sinh của Hồ Chí Minh, tôi không được gọn gàng dứt khoát như ông Ngục Sĩ Nguyễn Chí Thiện, viết lòng thòng cả buổi chưa xong. Nhưng quả thật tâm ý của tôi lại rất khác với ông Nguyễn Chí Thiện. Mục đích của bài viết này không tạo ra vòng hoa cho một kẻ tồi bại nhân ngày sinh của hắn. Tôi chỉ muốn viết, như một khai mở cho kẻ hữu duyên, tìm thấy sự thật sau bao năm dài bị bịt mắt bằng những tuyên truyền xảo trá của chế độ CSVN. Sự sụp đổ của một thần tượng sẽ là một khởi đầu tốt đẹp cho dân tộc Việt Nam để hướng tới tương lai của hoà bình và tự do.

19/5/2017

0 comments:

Powered By Blogger