Trong
nụ cười kháng chiến kể rằng: Cục R giải phóng Miền Nam, đóng tại Lộc
Ninh, một đêm tối trời đại bác chi khu nã lên, các đồng chí đàn ông, đàn
bà chui tọt xuống hầm, đêm đã tối như hũ vò, dưới hầm còn tối hơn. Chợt
có đồng chí gái la toáng lên: “Huớ huớ đồng chí nào chơi bóp háng
tui!?” Ông thủ trưởng kề tai nói nhỏ: “Lần sau còn nữa, đồng chí chụp
cánh tay nó, ráng ghì chặt lại, tôi bật quẹt lên, sẽ thấy cái bản mặt
nó, chứ la lên làm gì? Đừng có la!” Im ắng được một hồi, đồng chí gái hô
lên: “Ơ ơ đây rồi, tui chụp được cánh tay, bật quẹt nhanh nhanh, lẹ đi
mà.” Khi ánh lửa lóe lên, ông thủ trưởng rên: “Úi trời ơi, tưởng tay ai,
té ra tay của tui!!”.
Đảng CSVN tụ tập lại, gọi là hội nghị 6, mục đích khử trừ tham nhũng,
mới đầu đảng này tưởng chúng là nhóm lợi ích ở đâu ngoài chợ Đồng Xuân,
hoặc nhóm Taxi, cùng lắm cái đám xe ba bánh tự chế. Khiến đảng tìm, tìm
riết tới ngày thứ 14 mới lòi ra cái mặt Nguyễn Tấn Dũng, gần hai trăm
cái “đỉnh cao trí tuệ” tắc tị, miệng ngậm hột thị.
Trọng, Sang bàn mảnh. Trọng nói với Sang:
- Mình kêu Dũng gặp riêng, thử hắn nói sao.
- Ừ, ừ có lý đó.
Dũng đến gặp. Trọng mở lời:
- À… à đồng chí à trong đảng, hiện thời bỏ phiếu tín nhiệm đồng chí thấp quá đấy!?
Dũng nói:
- Tôi biết, nhưng hai đồng chí có tìm được một phiếu nào gọi là bất tín nhiệm không?
Trọng khều chân Sang, Sang ngó lơ ra ngoài cửa nhìn mây bay. Trọng bảo Dũng:
- Thôi đồng chí về chỗ, có gì ta bàn bạc thêm.
Dũng ra khỏi, Trọng, Sang khè nhau:
- Ông làm chủ tịch nước, hắn thuộc về ông, giải quyết thế nào cho “đúng pháp luật thì thôi.”
Sang trợn mắt hí:
- Ông nói khéo, nó là đảng viên, thuộc quyền Tổng Bí Thư sao lại cấn
cho tôi? Trước hội nghị ông nói mạnh lắm, giờ yếu xìu là sao?
Ông Trọng bóp trán, giọng rè rè:
- Không có phải, bị trước khai mạc một ngày hắn tót qua gặp Tập Cận
Bình, mới chết mình đấy chứ! Ổng bảo tụi mình phải tương trợ với nhau mà
làm, không được tự tiện phế thằng nọ, bỏ thằng kia.
- Ối trời đất ơi, sao giờ ông mới nói, tại vì tôi cũng đâu có biết sớm hơn, vả lại biết sớm cũng đâu làm gì khác được.
Ông Sang đề nghị tiếp:
- Hay là kéo dài thêm một tuần, tìm kế khác.
- Kế gì nữa bây giờ, kéo dài mà không được việc, bọn phản động, với thế lực thù địch nó… ị lên đầu cho ấy à!
Trọng la hoảng. Rồi, Trọng tiếp:
- Tập Cận Bình đã lên tiếng vậy rồi, kéo thế nào bây giờ. Ngày mai
kết thúc hội nghị, tuyên bố bế mạc, còn lo bàn bạc, chỉ đạo xử Trần Vũ
Anh Bình và Việt Khang, khối việc đang chờ đấy.
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang từng tố giác: “Không những một con sâu, mà cả bầy sâu.” Lời
này cốt để thiên hạ, hiểu ông ta không thuộc loài sâu bọ. Nhưng khi
giáp mặt sâu, ông Sang, ông Trọng rụt đầu, rút cổ, điều này chứng tỏ mấy
ông tệ hơn cả sâu bọ, người dân vô cùng thất vọng. Nhưng cũng vô cùng
phấn khởi, vì biết đảng yếu như con bún, thà như vậy còn hơn, cánh Trọng
Sang ngụy quân tử, ngụy cách mạng, ngụy yêu nước lằng nhằng khó chơi,
Nguyễn Tấn Dũng đã phơi bày mặt thật, cả gia đình dòng họ, vây cánh toàn
lũ cướp, lưu manh, chui ống cống Gaddafi, nhanh hơn Sang, Trọng. Bình
minh quốc thái dân an, mới có cơ hy vọng ló dạng.
Tại sao các đồng chí sợ?
Vì mấy ông sợ mất ghế, chính nỗi sợ này là yếu điểm để Nguyễn Tấn
Dũng thắng, nguyên nhân gốc của sợ hãi, vì lòng yêu nước thương dân của
các ông chưa đủ, nên túi mật bị lưng, trái tim bé nhỏ, gắn liền với cang
mỏng dính.
Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, trong tay có tất cả nhưng vẫn phải
sợ Nguyễn Tấn Dũng, điều này khiến chúng ta nghĩ tới những người yêu
nước, đã và đang bị cầm tù. Họ là những người dân trắng, thư sinh bạch
diện, trói gà không chặt. Họ ngang nhiên bày tỏ thái độ yêu nước, bất
chấp tù đày.
Tại sao họ không sợ?
Nói không sợ, không chắc đúng, sống dưới sự cai trị của CSVN vừa côn
đồ, vừa tàn độc, ai nói không sợ? Sợ tù đày, sợ mất việc, mất học hành
mất tương lai. Không riêng bản thân người yêu nước bị tù, cả gia đình
đều bị liên can, bị khủng bố tinh thần, bị làm khó dễ đủ điều, bác Liêng
thân mẫu chị Tạ Phong Tầng là một chứng minh. Nhưng vì lòng yêu nước,
thương giống nòi, đã hun đúc cho họ một cái lực to lớn, nhờ vào cái lực
này, họ đã vượt qua nỗi sợ hãi.
“Nhờ” cánh ông Trọng, Sang sợ Nguyễn Tấn Dũng, mình thấy những người
yêu nước phi thường, hay ngược lại nhìn những gương mặt và việc làm của
người yêu nước, ta thấy Trọng, Sang quá bé nhỏ.
Nhà báo lão thành Bùi Tín, mới đây có lời đề nghị vừa chân thành, vừa tha thiết như sau:
“Chủ tịch nước có quyền hiến định đặc biệt ân xá cho những người
bị án oan, bị kết tội quá đáng, hay đang bị ốm đau nặng trong trại giam.
Vậy thì trước hết, ông Trương Tấn Sang rất nên xét ân xá ngay cho các
ông Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày, Phan Thanh Hải, bà Tạ Phong Tần vì họ đã
bị phe nhóm của ông Nguyễn Tấn Dũng tuyên án không có cơ sở pháp lý, khi
họ chỉ tỏ thái độ yêu nước, chống bành trướng. Ông Sang cũng nên ra
lệnh trả ngay tự do cho luật sư Cù Huy Hà Vũ vì rõ ràng ông Vũ đã bị ông
Ba Dũng trả thù cá nhân, vì ông Vũ đã dám phát đơn kiện Thủ tướng Dũng
về việc ông này đã ký duyệt việc khai thác bauxite ở Tây Nguyên, gây tác
hại ghê gớm cho môi trường sống cũng như cho an ninh và chủ quyền quốc
gia. Thay vì mở tòa án xem xét tội chủ trương khai thác bauxite, ông lại
lôi ra tòa người đã dám phát đơn kiện mình.
Ông Chủ tịch nước cũng nên xét ân xá ngay cho nhóm trí thức yêu
nước Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, nhóm trẻ Đoàn
Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh đòi lập công
đoàn tự do cho lao động nước ta, cũng như ân xá ngay cho ông Nguyễn Hữu
Cầu – người tù của Thế kỷ, đã nằm trong tù 34 năm, nay đang bị nhiều
bệnh hiểm nghèo.” hết trích.
Tôi nghĩ ông Sang đã sợ mất chỗ đít ngồi, tất nhiên phải sợ hơn nữa mất cái… đội nón, ông Bùi Tín nói “Họ chỉ tỏ thái độ yêu nước.”
Thưa ông: Thái độ này không phù hợp với đảng! Thái độ yêu nước chỉ phù
hợp với điều 88 bộ luật “nhà nước” này thôi, khi thái độ yêu nước không
phù hợp với đảng, thì bỏ tù là… hợp lý (của đảng), chứ còn bàn cãi xin
xỏ gì được nữa?
Ngay trong thư khẩn của 144 Nhân Sỹ Trí Thức, gởi chủ tịch nước
Trương Tấn Sang, có nêu rõ lời của Công An cho biết sinh viên Nguyễn
Phương Uyên bị bắt để “để điều tra về các truyền đơn chống Trung Quốc.” Phương Uyên cả gan bẻ nạn chống thiên triều, Chủ tịch nước cũng đành bó tay.
Không thể chối bỏ những ân tình của nhà báo Bùi Tín, cùng quý vị Nhân
sỹ trí thức, nhưng tôi tin không có ông chủ tịch nước nào, dám kêu gọi
cái “nhà nước” này thả, hoặc giảm án cho những nhà yêu nước. Đành rằng
chủ tịch nước, có toàn quyền ân xá phạm nhân, nhưng đó là những phạm
nhân hiếp dâm, cướp của giết người, phạm nhân tham nhũng. Đằng này những
người yêu nước, chống bọn Trung Quốc xâm lược, ân xá thế nào được!?
Vừa xong hội nghị 6 Nguyễn Tấn Dũng, dám chường cái mặt thớt ra, dõng
dạc dạy dỗ người ta phải có “lòng tự trọng.” Úi cha mẹ ơi, Thánh Ala,
Phật, Chúa cũng phải nghẹn ngào! Mai mốt sóng yên, gió lặng, ai cấm hắn
chỉ thị chính phủ: “Gởi văn bản báo cáo lên Thủ Tướng về đồng chí X”!?
Vây cánh Trọng, Sang coi bộ khó sống lúc này với hắn. Nếu nhân từ hắn
chuyển qua phụ trách kế hoạch sinh đẻ, không thì hắn cho chuyển sang từ
trần. Dám lắm! Đấu trường chính trị, toàn gió tanh mưa máu, ai biết đâu
mà lần!
Ông Bút
0 comments:
Post a Comment