Monday, April 17, 2017

Lá Cờ vàng ba sọc đỏ!


AuthorNguyễn văn ChứcSourceTin ParisPosted on: 2017-04-17
TinParis. Cách đây không lâu, hồi tháng 12 năm 2006, Võ Văn Kiệt « bổn cũ soạn lại», kêu gọi «khép lại quá khứ, hòa hợp dân tộc» .Và mới đây, 23 / 6 / 2007 tại Nam Cali, Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nhà nuóc Cộng Sản VN, cũng kêu gọi xóa bỏ hận thù, vừa kêu gọi vừa ôm đầu chạy như chó trước rừng cờ vàng ba sọc của Người Việt Tỵ Nạn. Dưới đây, chúng tôi cho đăng lại bài» Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ ( LS Nguyễn Văn Chức viết và phổ biến năm 1995), gọi là góp một phần nhỏ trong sứ mạng tôn vinh lá cờ của Người Việt Tỵ Nạn , và ca ngơi cuộc đấu tranh chống kẻ thù CSVN-- truớc đây cũng như bây giơ-- của nhân dân VN trong nước và Người Việt Tỵ Nạn năm châu.
LÁ CỜ CUẢ NGƯỜI QUỐC GIA VN LÀM NHIỆM VỤ DÂN TỘC,CHỐNG LẠI BỌN CSVN LÀM NGHĨA VỤ QUỐC TẾ

Cờ vàng ba sọc đỏ!
Đó là cờ của Nguời Quốc Gia VN làm nghĩa vụ dân tộc, chống lại bọn CS VN làm nghĩa vụ quốc tế. Nói cách khác: đó là cờ chính nghĩa của dân tộc VN.
Ngày 30 tháng 4 năm nay (1995), trả lời một cuộc phỏng vấn của tờ Le Monde tại Paris,Võ văn Kiệt đã lên án lá cờ vàng ba sọc đỏ, và khuyên Người Việt Tỵ Nạn hãy bỏ lá cờ ấy đi.
Thực ra, chẳng phải bây giờ VC mới lên án lá cờ của người quốc gia. Chẳng phải bây giờ VC mới nguyền rủa lá cờ ấy. Nhưng chưa bao giờ một tên thủ tướng VC phải đích thân lên tiếng.
Võ văn Kiệt - thủ tướng Việt Cộng và là tên đầu sỏ đứng thứ ba trong chính trị bộ VC, sau Đỗ Mưới , Lê Đức Anh--đã lên tiếng.
Lên tiếng, như thi hành một sứ mạng thúc bách của đảng. Lên tiếng tại Paris, kinh đô ánh sáng của Âu Châu. Lên tiếng trên một tờ báo uy tín nhất của giới chính trị Pháp, tờ Le Monde. Và lên tiếng nhân dịp ngày 30/ 4 , ngày mà từ 20 năm nay VC từng rêu rao là ngày cách mạng thành công .
Câu hỏi được đặt ra: tại sao Võ Văn Kiệt đã phải lên tiếng?
Chúng ta hãy ôn lại lịch sử.
Năm 1948, bọn CS Hồ Chí Minh lộ mặt thật là đại họa và đại thù của dân tộc VN. Cái thực thể mang tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, với lá cờ đỏ sao vàng và tiếng quân ca của chúng nó, không che đậy được thân xác cùi hủi của một đội ngũ đã hiện nguyên hình tay sai cộng sản quốc tế.
Trước thực tế đó, người quốc gia đã ngồi lại với nhau, dưới một định chế, một quốc kỳ, một quốc ca và một lãnh đạo, để chống lại kẻ thù của dân tộc. Ngày 20 tháng 5/1948, một hội nghị của các đoàn thể quốc gia nhóm họp. Hội nghị đã biểu quyết bản pháp quy tạm thời, cử tướng Nguyễn Văn Xuân làm thủ tướng chính phủ lâm thời Việt Nam. Ngày 2 tháng 6 / 1948, chiếu pháp quy tạm thời, chính phủ Nguyễn Văn Xuân đã tuyên bố chính thức hóa quốc ca và quốc kỳ của nước Việt Nam. Sự kiện này đã được cựu hoàng Bảo Đại ghi rõ trong cuốn Le Dragon d'Annam.
«Quốc ca , là bài Tiếng Gọi Công Dân. Và quốc kỳ, là lá cờ vàng ba sọc đỏ.»
Ngày 5 tháng 6 / 1948, lá cờ vàng ba sọc đã chính thức đi vào cộng đồng quốc tế, khi cùng với lá cờ Pháp bay trên vịnh Hạ Long, trong buổi lễ ký kết thỏa ước quốc tế giữa Pháp và Quốc Gia Việt Nam (Etat du Việt Nam).
Tài liệu của bộ ngoại giao Mỹ, hiện lưu trữ tại thư viên quốc hội Mỹ, khi tường thuật biến cố lịch sử này, đã mô tả lá cờ của Quốc Gia Việt Nam bằng bẩy chữ sau đây:
«The Vietnam flag: yellow with red stripes» (Cờ VN: mầu vàng với sọc đỏ)
Chúng ta hãy đọc kỹ, Tài liệu viết rõ «The Vietnam flag», «cờ Việt Nam». Minh thị và mặc nhiên, trước quốc tế, cái thực thể mang tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và lá cờ đỏ sao vàng của bọn Hồ Chí Minh đã bị thê giới tự do đặt ra ngoài vòng pháp luật.
Trên đây là lịch sử pháp lý của lá cờ vàng ba sọc đỏ của người quốc gia. Và cũng là lịch sử pháp lý lá quốc kỳ của nước Việt Nam tự do. Lịch sử ấy trải dài qua hai thời đại. Thời đại Quốc Gia Việt Nam (Etat du Vietnam, 1948- 1955). Và thời đại Cộng Hòa VN (République du Vietnam, 1955- 1975), một thực thể đã được 48 quốc gia trên thế giới nhìn nhận.
Nhưng, có một giá trị cao hơn . Đó là giá trị của sự chính thống (légitimité).
Từ ngày ra đời đến nay, lá cờ vàng ba sọc đã gắn liền với sinh mệnh của dân tộc VN trong cuộc chiến đấu chống kẻ thù CS. Bao nhiêu chiến công lẫy lừng của anh em chiến sĩ Quốc Gia đã được thực hiện và tuyên dương dưới lá cờ ấy! Bao nhiêu máu của các chiến sĩ QG đã nhuộm thắm lá cờ ấy! Bao nhiêu xác và quan tài những chiến sĩ QG nằm xuống cho đại nghĩa, đã được lá cờ ấy phủ lên?
Và sau 1975, lá cờ ấy có mặt khắp năm châu, biểu tượng của một nước Việt Nam Tự Do, và biểu tượng cho cuộc đấu tranh của Người Việt Tỵ Nạn năm châu chống lại bạo quyền Việt Cộng.
Và ngày hôm nay, sau 50 năm, lá cờ ấy nghiễm nhiên trở thành biểu tượng thiêng liêng mà lòng người VN đang hướng về. Lòng người Việt Nam ngoài nuớc. Và lòng người Việt Nam trong nước, Bắc cũng như Nam.
Hơn ai hết--có lẽ hơn cả người quốc gia chúng ta--Việt Cộng đã ý thức sâu sắc được thực tế nói trên. Đồng thời chúng nó cũng bắt đầu ý thức được sự khác biệt giữa lá cờ vàng ba sọc đỏ của người quốc gia và lá cờ đỏ sao vàng của chúng nó. Chúng nó đã bắt đầu ý thức được rằng: so với lá cờ vàng ba sọc đỏ của người quốc gia, lá cờ đỏ sao vàng của chúng nó mãi mãi chỉ là hiện thân của tội ác. Tội ác đối với dân tộc và tội ác đối với nhân dân Việt Nam, trước đây cũng như bây giờ.
Lịch sử còn đó.
Vì một nhiệm vụ quốc tế vô sản , Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã xô đẩy đất nước vào hai cuộc chiến tranh đẫm máu và hai cuộc đấu tố ruộng đất man rợ. Hơn mười triệu người Việt Nam cả hai miền đã chết , bị tàn sát, bị thủ tiêu, bị tàn phế, bị tù tội. Cả một đất nước bị tàn phá về vật chất lẫn tinh thần. Cả một quê hương bị vắt kiệt sinh lực, với bao nhiêu thế hệ chất ngất hận thù .
Vì một nhiệm vụ quốc tế vô sản, Hồ chí Minh và đảng CSVN đã đang tâm chụp lên đầu nhân dân VN một chế độ cai trị sắt máu ngục tù. Một chế độ mà Dương Thu Huơng -- đứa con đuợc nuôi duỡng trong dòng sữa của đảng -- đã mô tả là «mô hình khủng khiếp nhất, u ám nhất thời đại này». Chế độ ấy hủy diệt và bóc lột con người VN gấp trăm lần chế độ thực dân Pháp cách đây một trăm năm. Chế độ ấy đã đưa quê hương VN đến đói rách ngục tù và lạc hậu ngày hôm nay.
Đang khi đó miền Nam, dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ, có tự do no ấm.
Năm 1975, những cán bộ vào tiếp thu miền Nam, như Dương Thu Hương, Bùi Tín, cũng như đồng bào miền Bắc vào thăm bà con miền Nam, đã nhìn thấy sự thật. Họ không ngờ Miền Nam lại sung túc đến thế. Cán bộ Việt Cộng, từ trên xuống dưới, như một lũ ăn mày, đã xông vào nhà của đồng bào miền Nam để nhìn tận mắt sự sung túc. Có đứa gục đầu vào bồn cầu tiêu, vục nước rửa mặt, súc miệng, và khen mát. Có đứa rửa rau, vo gạo trong bồn cầu tiêu.
Và chúng nó thi nhau vơ vét. Trên tờ L'Express International, số ra ngày 27.4.1995 tại Paris, Bùi Tín đã kể lại cuộc gặp gỡ giữa miền Nam và miền Bắc như sau:
«Vào miền Nam, người miền Bắc đã khám phá ra những dối trá của bộ máy tuyên truyền cộng sản [...] Chưa bao giờ một ai trong hàng ngũ quân cán chúng tôi được nhìn thấy một sự giầu có như vậy. Bao nhiêu là tủ lạnh, TV, quạt máy.... Những chiến lợi phẩm! Người ta đã chở ùn ùn về Hà nội, kể cả những đồng hồ quả lắc và mùng mền chăn nệm. Chở bằng tầu hỏa, xe cam nhông, xe nhà binh, tầu thủy...»
(«Dans le Sud, le Nord a découvert les mensonges de la propagande communiste [...] Personne dans nos rangs n'avait jamais vu une telle richesse. Autant de réfrigérateurs, de téléviseurs, de ventilateurs. Trophées de guerre. On en a transporté des quantités vers Hanoi, y compris des pendules et de la literie, par trains, camions, véhicules militaires, bateaux.»).
Rồi Bùi Tín đã đưa ra một kết luận cực kỳ sâu sắc:
«Và vì mặc cảm tự ty, miền Bắc đã phản ứng lại bằng một chánh sách trả thù đối với miền Nam» («Et le Nord, souffrant d'un complexe d'infériorité, a réagi en adoptant une politique de vengeance envers le Sud»).
Hai chữ «miền Bắc» ở đây của Bùi Tín phải được hiểu là CS Bắc Việt. Và hai chữ miền Nam phải được hiểu là người quốc gia miền Nam . Đúng như Bùi Tín nhận định, CS miền Bắc đã trả thù tàn bạo người quốc gia, trả thù man rợ các chiến sĩ QLVNCH, vì mặc cảm tự ty. Mặc cảm ấy còn kéo dài cho đến tận hôm nay.
Thật vậy, từ ngày rửa mặt và súc miệng trong bồn cầu tiêu Miền Nam quốc gia, CSVN đã đem lại gì cho đất nước? Một giải đất chữ S ngục tù , từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, với con người phải sống trong sợ hãi , đói rách, bị xiềng xích thể xác lẫn con tim và tư duy.
Trong bài tham luận đọc tại đại hội «nhà văn Việt Cộng» lần thứ Tư ngày 8 tháng 10. 1989 Duơng Thu Hương đã phải xót thương để rồi khóc cho «một giống nòi đang suy kiệt, có lẽ chẳng phải kể tới nguời, gỗ đá cũng phải nhỏ nuớc mắt vì đau». Khóc cho một nước VN được xếp hạng lạc hậu và nghèo khổ nhất thế giới, với lợi tức đầu người / năm chưa quá 200 Mỹ kim. Và khóc cho một nước VN có những công dân được xuất cảng sang làm lao nô bên Đông Âu và Liên Sô, bị đánh đập, bị khinh bỉ. Suốt lịch sử dài, chưa bao giờ dân tộc VN bị cơ cực và bị hạ nhục đến thế.
Đó, công lao và kỳ tích của đảng CSVN đối với quê hương và tổ quốc Việt Nam. Và đó, giá trị biểu tượng của lá cờ nuớc vỏ lựu máu mào gà cuả bọn Hồ Chí Minh đối với quê hương và tổ quốc VN.
Sau khi Đông Âu và Liên Sô sụp đổ, Việt Cộng đã tỉnh mộng. Tuy không nói ra, chúng nó đã nhìn thấy rõ bản chất của cái gọi là tiến lên xã hội chủ nghĩa của chúng nó. Tuy không nói ra, chúng nó đã nhìn thấy rõ bộ mặt tởm tang của bác Hồ chó đẻ của chúng nó.
Chúng nó biết chúng nó đi lầm đường và có tội với quê hương đất nước. Nhưng , vì choáng ngập trước những bồn cầu tiêu của cuộc sống mới, vì bản chất lưu manh, vì tự ty mặc cảm - và một phần nào vì sợ bị nhân dân đòi nợ máu-- chúng nó càng đi sâu vào tội ác. Trước đây chúng nó phạm tội ác để làm nghĩa vụ quốc tế vô sản, bây giờ phạm tội ác để vơ vét và tồn tại. Trước đây liếm gót đế quốc CS, bây giờ liếm gót tư bản. Hậu quả là: quê hương và nhân phẩm Việt Nam bị dẫm nát.
Và đĩ điếm trở thành một kỹ nghệ. Trên một tờ New York Times International năm 1993, bà BS Duơng Quỳnh Hoa có nói đến những em bé gái chưa đầy 14 tuổi đã phải đi bán dâm cho ngoại bang để kiếm sống và nuôi bố mẹ. Những em bé mắc bệnh SIDA. Và những người mẹ mười sáu bán máu nuôi con
Đang khi đó, vì an ninh bản thân, Việt Cộng khép chặt chế độ, dưới chiêu bài «ổn định chính trị để phát triển kinh tế». Tưởng đó là con đường cứu rỗi.
Nhưng một hiện tượng đã xẩy ra, vượt mọi ước tính. Đang khi kinh tế bước đi với tốc độ của loài rùa, thì chính trị bước đi bằng đôi hia bẩy dậm. Với nền tin học hiện đại, với sự có mặt của tư bản ngoại quốc, và với những buông lỏng bắt buộc của bạo quyền trong lãnh vực kinh tế tư nhân, Việt Cộng không còn tư thế để kèm kẹp dân chúng như trước nữa . Hậu quả là: xã hội nhân bản Việt Nam đã bung ra với những cuộc tranh đấu ngày càng lan rộng, vũ bão và đầy đe dọa. Chưa bao giờ nhân dân VN táo bạo và thách thức đối với đảng và nhà nước như bây giờ. Và chưa bao giờ như bây giờ, Việt Cộng cảm thấy bị nao núng trước những cuộc đấu tranh của nhân dân đòi quyền sống và đòi tự do.
Và cũng chưa bao giờ nội bộ của Việt Cộng chia rẽ như bây giờ. Chia rẽ giữa Bắc Nam. Chia rẽ giữa công an bộ đội. Chia rẽ giữa bọn có quyền và không có quyền. Chia rẽ giữa đứa được ăn nhiều đứa được ăn ít. Và chia rẽ ngay trong nội bộ những kẻ đang cầm quyền. Băng Mai chí Thọ chửi băng Võ Văn Kiệt là «giặc nội xâm». Băng Võ Văn Kiệt chửi băng Mai chí Thọ là «giặc thổ phỉ».
Quan trọng và bao trùm lên trên tất cả, là chia rẽ ý thức hệ,ngay trong chính trị bộ của đảng.
Tháng 5. 1995, Vũ Oanh, ủy viên đứng thứ 6 trong chính trị bộ Việt Cộng, phổ biến văn thư chửi cuốn cẩm nang mang tên Bảo Vệ Và Phát Triển Chủ Nghĩa Mác Lênin Và Tư Tưởng Hồ Chí Minh Là Nhiệm Vụ Quan Trọng Nhất. Cuốn cẩm nang này là của tên Nguyễn Đức Bình, ủy viên thứ 12 trong chính trị bộ, và giám đốc trường đảng Nguyễn Ái Quốc (tức Trường Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí Minh).
Chửi Nguyễn Đức Bình, Vũ Oanh chửi luôn cả bọn Đỗ Mười, Lê Đức Anh và Đào Duy Tùng, những kẻ đứng sau Nguyễn Đức Bình.
Và hai bên chửi lộn nhau.
Cuộc chửi lộn này đã được đưa ra trước hội nghị trung ương đảng ngày 23/1/1995. Những tay kiệt hiệt trong và ngoài đảng đã nhảy vào đánh hôi và bênh Vũ Oanh. Những Trần Độ, Lê Giản, Ngô Thức, Phạm Như Cương, v,v...
Cuộc chửi lộn này nằm trong tiến trình chuẩn bị đại hội đảng 8 và xoay quanh một câu mà đại hội đảng 8 sẽ phải trả lời.
Câu hỏi đó là: tiếp tục chuyên chính vô sản hay từ bỏ chuyên chính vô sản? Nói cách khác: chế độ cộng sản và chế độ không cộng sản, chế độ nào có khả năng đem lại hạnh phúc ấm no cho đất nước?
Đến đây, chúng ta, người quốc gia, hãy ngừng lại một phút để tưởng niệm lịch sử, và tự hào. Câu hỏi mà mãi đến hôm nay, năm 1995, bọn cu ly cu leo VC mới đặt ra để tranh luận; câu hỏi ấy, cách đây gần một nửa thế kỷ người quốc gia chúng ta đã có câu trả lời rồi.
Câu trả lời ấy đã thể hiện ngay từ năm 1945, với cuộc chiến đấu của Người Quóc Gia chống lại tập đoàn Hồ Chí Minh.
Câu trả lời ấy đã được khẳng định và chính thức hóa trước mặt toàn thể thế giới năm 1948, khi Quốc Gia Việt Nam (Etat du Vietnam) được thành lập cùng với lá cờ vàng ba sọc đỏ.
Bây giờ chúng ta mới hiểu rõ tại sao Việt Cộng căm thù người quốc gia và căm thù lá cờ vàng ba sọc đỏ. Bây giờ chúng ta mới hiểu rõ tại sao Võ Văn Kiệt - tên chèo đò tại Vũng Liêm ngày xưa từng bị trưởng xóm nọc ra đánh vì tội ăn cắp -- đã phải lớn tiếng nguyền rủa lá cờ vàng ba sọc đỏ.
Trong quyển The Power of the Powerless, văn hào Vaclac Havel và cũng là cựu tổng thống Tiệp Khắc đã viết : "sống sự thật và làm chứng cho sự thật, đó là điều mà các chế độ CS sợ hãi nhất và tìm mọi cách để tiêu diệt".
Một nhà văn Nga - tôi không nhớ tên - cũng đã nhận định: sau cuộc sụp đổ của Đông Âu và Liên Sô, người cộng sản Nga đã phải đối diện với một sự thực quá đắng cay. Sự thực đó, là cái thực tiễn nghèo đói chụp lên đầu tầng lớp nhân dân Nga thấp cổ bé miệng và không có quyền lực. Thực tiễn ấy đã làm cho nguời CS Nga phải cúi mặt như kẻ phạm tội. Sau hơn một nửa thế kỷ vỗ ngực là đỉnh cao trí tuệ loài người, bây giờ nguời CS Nga phải thú nhận là họ sai. Sau hơn một nửa thế kỷ hiến đời mình cho lý tưởng Mác Lê, bây giờ họ phải nhìn nhận rằng họ đã đi theo một bọn lưu manh, đem lại ngục tù, đói khổ và nhục nhằn cho quê hương đất nước.
Đối với CSVN, sự thực ấy còn đắng cay gấp bội. Bởi lẽ: khi nhìn nhận mình sai, chúng nó mặc nhiên nhìn nhận kẻ thù của chúng nó (tức Người Quốc Gia, tức bọn ngụy) là đúng. Đúng từ hơn nửa thế kỷ nay, khi coi bọn chó đẻ Hồ Chí Minh là đại họa và đại thù của dân tộc VN. Đúng, khi cầm súng đánh lại chúng nó, nhân danh tổ quốc và giống nòi. Và hiện nay vẫn đúng, khi tiếp tục đấu tranh loại trừ bạo quyền chó đẻ của chúng nó, để mang dân tộc vào ổn định và đưa đất nước tiến lên.
Chính vì sự thật phũ phàng này, mà Việt Cộng đã trả thù tàn bạo các chiến sĩ QLVNCH. Chính vì sự thật đắng cay này, mà cho đến nay Việt Cộng vẫn còn căm thù Người Quốc Gia và lá cờ vàng ba sọc đỏ.
Có hiểu như vậy, chúng ta sẽ không ngạc nhiên về phản ứng của Võ Văn Kiệt trên tờ Le Monde, ngày 30. tháng 4/ 1995 tại Paris, đối với lá cờ vàng ba sọc đỏ và cuộc tranh đấu của nhân dân Việt Nam trong cũng như ngoài nước.
Chúng ta hãy nghe Võ Văn Kiệt nguyền rủa lá cờ vàng ba sọc đỏ:
« Những người tự nhận là chiến đấu cho tự do tôn giáo hoặc nhân quyền, đang làm điều đó dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ của chế độ Sàigòn ngày xưa [...] Tôi muốn khuyên những người đó: nếu họ bỏ lá cờ ấy đi, tiếng nói của họ có thể sẽ được lắng nghe hơn. Khi phất lá cờ ấy lên, họ phá hoại chính nghĩa cuộc đấu tranh của chính họ.»
(Ceux qui prétendent se battre pour la liberté religieuse ou les droits de l'homme le font sous le drapeau jaune rayé rouge de l'ancien régime de Saigon [...] J'ai un conseil à l'intention de ces gens là : s'ils abandonnent ce drapeau, leur voix sera peut-être davantage entendue. En brandissant ce drapeau. ils sabotent les causes pour lesquelles il prétendent se battre»).
Bỏ ngoài sự hỗn xược mang truyền thống của VC đối với tôn giáo, lời tuyên bố của Võ Văn Kiệt đã bị dư luận trong và ngoài nước đánh gíá là ngu, quá ngu, kể cả những người từng có cảm tình với Hà Nội, và kể cả những người vẫn từng khen Võ Văn Kiệt là có học hơn bọn cu ly Lê Đức Anh, Đỗ Mười.
Đúng vậy, Võ Văn Kiệt quá ngu
Ngu, vì không lừa bịp được ai.
 Ngu vì chẳng chia rẽ được ai.
Và nhất là ngu, vì đã nói ra những sự thật không nên nói ra.Thật vậy, Võ văn Kiệt đã mặc nhiên thú nhận những sự thật sau đây:
- Thứ nhất, tại Việt Nam hiện nay nhân dân đã dám đứng lên đấu tranh chống bạo quyền chó đẻ Việt Cộng.
- Thứ hai, cuộc đấu tranh ấy đe dọa sinh mạng bạo quyền Việt Cộng.
- Thứ ba, lá cờ vàng ba sọc đỏ của người quốc gia là biểu tượng thiêng liêng mà lòng dân đang hướng về.
Theo sự tiết lộ của các tòa đại sứ Việt Cộng tại Âu Châu và tại Mỹ, thì các «nhân viên chính phủ ta» đi công tác nước ngoài rất lo ngại mỗi khi phải đối diện với Người Việt Tỵ Nạn và lá cờ vàng ba sọc đỏ. Nhiều đứa đã phải trốn vào cầu tiêu..
Hỡi Người Quốc Gia, hỡi các anh chiến sĩ QLVNCH!
Hãy hiên ngang nhìn thẳng vào mặt bọn chó đẻ CSVN, lũ tội đồ của dân tộc VN. Hãy đi cho tận cùng sinh mạng cuộc chiến đấu oai hùng của mình. Hãy giương cao lá cờ vàng ba sọc đỏ, lá cờ của chúng ta và cũng là lá cờ của chính nghĩa dân tộc VN. Bạo quyền VC phải bị loại trừ bằng mọi giá. Đó là điều kiện tiên quyết để đem dân tộc vào ổn định và đưa đất nước tiến lên.
Lịch sử, lý luận, và thực tiễn, đứng về phía dân tộc, đứng về phía chúng ta.

Nguyẽn văn Chức
Houston 20/6/1995
----------

0 comments:

Powered By Blogger