Ngay sau 30 tháng 4 năm1975, nhà văn Vũ Hạnh, tức Nguyễn Đức Dũng xách cặp-táp đi khắp các giảng đường ọ ẹ khoe là mình đã được ra “bưng” và đã được Trần Bạch Đằng “dạy dỗ” như thế nào. Y khoe là theo lời dạy của Trần Bạch Đằng y đã viết quyển “Người Việt Cao Quý” nhưng lại ký là A. Pazzi. Và y giảng nghĩa là quyết tâm theo Đảng và “Bác”… Y giải thích bút hiệu A. Pazzi có nghĩa là “bất di, bất dịch”. Cũng nên biết trước đó, cố nhà báo Chu Tử
đã chạy “tít” 8 cột trên trang 1 báo Sống tố cáo Vũ Hạnh là VC. Chính
quyền miền Nam có bắt giam y nhưng sau đó y được thả ra nhờ bảo lãnh của
linh mục Thanh Lãng, Chủ Tịch Văn Bút Việt Nam lúc đó.
Những bọn nhà văn, nhà thơ tay sai, nằm vùng, nằm vũng lúc đó hăm hở bò ra lền khên. Nào là Huỳnh Bá Thành, Nguyễn Vạn Hồng, Trần Vàng Sao, Sơn Nam… nào là Ngụy Ngữ, Từ Kế Tường, Triệu Cung Tinh…Tình cảnh ở hải ngoại hiện nay cũng thế.
Cách đây khá lâu, trong bài viết, Nguyễn Cần tức Tú Gàn cho biết trước khi VC cho các anh em cựu tù nhân qua Mỹ theo diện HO, chúng đã chọn những người thiếu hồ sơ giấy tờ và bắt ký giấy phải hoạt động cho chúng. Không biết có phải ông ta ở trong trường hợp này hay không mà ông ta đã liên tục viết những bài viết đánh phá người Việt tỵ nạn cộng sản và làm lợi cho VC.
Cũng trong một bài viết cách đây 20 năm, tôi có viết về chuyện tàu Việt Nam Thương Tín của những kẻ muốn trở về Việt Nam để bị VC cho đi ở tù vì tội…ngu. Chuyện oái oăm là những kẻ xách động chuyện này lại ở lại, trong đó có “cựu dân biểu thước mốt” (?) Nhữ Văn Úy hiện định cư tại Pháp. Trong chuyến tàu này có một Trung sĩ cảnh sát của VNCH ở Rạch Giá là Nguyễn Văn Hóa nhưng lại là tình báo của VC và y đã được lệnh theo đoàn người di tản nhưng vì không móc nối được với đầu mối nên đã phải quay trở về.
Trong quyển tự truyện “Ngàn Giọt Lệ Rơi”, tác giả Đặng Mỹ Dung có kể lại chuyện bà ta đã hợp tác với CIA và FBI và đã phá vỡ đường dây tình báo do Trương Đình Hùng móc ngoặc với một người Mỹ ở Toà Bạch Ốc (?) và Đại sứ VC Đinh Bá Thi.
Điều này cho thấy VC không từ bỏ một thủ đoạn nào để hoạt động tình báo trong mọi mặt để tìm mọi cách đánh phá và khống chế cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Và dĩ nhiên, mặt trận truyền thông là mặt trận hàng đầu mà nhà cầm quyền VC muốn nắm.
Cho đến nay, theo nhận xét của tôi thì, coi như các tờ báo lớn, các đài truyền hình, phát thanh, các diễn đàn điện tử đa số đều bị bọn tay sai VC nhúng tay vào.
Những kẻ hô hào chống Cộng dữ dằn nhất, lâu năm nhất nhưng khi cần thiết thì sẽ xuất đầu lộ diện để thi hành những chiến thuật, chiến lược mà VC đã đề ra.
Cuối thập niện 90, hai nhân vật phản kháng, chống Đảng nổi nang nhất là nhà báo Bùi Tín và nhà văn Dương Thu Hương. Nhà văn Dương Thu Hương thì hiện nay đã tuyên bố ngưng viết với lý do vì bà “đã già rồi” sau khi bà bị một ông nhà báo trong nước “chọc quê” bà này vì bà ta đã viết Mỵ Châu là con gái của Triệu Đà!
Ông “nhà báo phản Đảng” Bùi Tín, theo Lão Móc được biết thì chắc phải hơn bà nhà văn Dương Thu Hương tròm trèm khoảng 20 cái xuân xanh, vẫn đang chống Đảng miệt mài bằng những bài viết trên blog của ông ta ở đài VOA, điện báo DanChimVietinfo! Đúng là ông già gân đâu có thua gì mấy cụ Nguyễn Minh Cần, Tô Hải – những “lão thành cắt mạng” đã quyết tâm “chống Đảng” VC tới giọt máu cuối cùng [sic].
Ông này rất đặc biệt, lúc xuất bản quyển sách đầu tiên là “Hoa Xuyên Tuyết” thì chữ “vươn” ông ta viết thành chữ “vương” và nhiều lỗi chính tả buồn cười lắm. Lúc họp báo ở miền Đông với ông doctor-to-be (tức chuẩn tiến sĩ) Nguyễn Ngọc Bích, ông ta không biết ba chữ P.O.W là ba chữ viết tắt của ba chữ nào, ông tiến sĩ Nguyễn Ngọc Bích lúc đó đã phải đỡ lời cho ông ta. Mới đây đọc lại quyển “Hoa Địa Ngục” của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, thấy có giới thiệu ông Bùi Tín là “nhà báo lão thành, đã viết 7 cuốn sách nổi tiếng bằng ba thứ tiếng (Anh, Pháp, Việt)…”
“Ngầu (pín)” quá, phải không?
Mấy tháng trước, ông cựu Đại Tá Quân Đội Nhân Dân phản đảng có “lai-sân” được ông Ngô Văn Quang, một “Lã Bất Vi” ở San José mời qua Bắc California để quậy phá gây chia rẽ cộng đồng chống Cộng tại đây.
*
Một ông “chán Đổng” khác cũng rất ư nổi đình, nổi đám ở hải ngoại là ông Việt Thường Trần Hồng Văn, cũng là “một ông cộng sản gộc”. Ông này định cư ở xứ Ăng-lê và chuyện trị “Chuyện thâm cung bí sử dưới triều đại Hồ Chí Minh”.
Quyển sách này thì hấp dẫn lắm, còn hơn cả tạp chí Inquirer với mấy phụ nữ bốn vú, ba mông. Chuyện thâm cung bí sử của ông này kể lại thì cứ như là ông ta đã chứng kiến, hoặc ông ta nằm ở dưới giường, hay là “ở trong ruột già” của những nhân vật mà ông ta kể lại. Đặc biệt là ông ta kể lại toàn chuyện của những người quá cố. Như ông ta kể về chuyện Tướng Đinh Đức Thiện, em của Lê Đức Thọ.
Xin trích như sau:
“Đinh Đức Thiện nổi tiếng nói tục và ngang bướng (chắc ỷ anh em, họ hàng làm lớn) đến độ có lần cùng đi công tác chung với Tố Hữu, ủy viên bộ chính trị kiêm bí thư tung ương cộng đảng phụ trách trưởng ban tuyên huấn trung ương, tướng Thiện vẫn chửi lính, nói tục, khiến Tố Hữu quê với thuộc hạ. Tố Hữu lựa lời nói với tướng Thiện: “Bao giờ anh mới bớt nói tục hả anh Thiện?”. Tướng Thiện cười vào mặt Tố Hữu mà rằng: “Bao giờ anh thôi làm thơ thì tôi bớt nói tục”. Tố Hữu bẻ mặt, đánh bài lờ. Và để chứng minh tính cách độc đáo của mình, khi trở về qua Nam Hà, gặp một cuộc họp báo của tỉnh, tướng Thiện cười khà khà: -Tụi mày chỉ dám đăng thơ của anh Tố Hũu, còn thơ của tao có báo nào dám đăng không?
Rồi tướng Thiện đọc luôn:
“Thế gian nhất đẹp là l…
Nhất ngon là muối, nhất khôn là tiền”.
Và thấy cái ảnh của lão nghệ sĩ nhiếp ảnh Võ An Ninh chụp các nữ xã viên đang hái chè trên đồi chè Đài Giã (Phú Thọ), tướng Thiện đề nghị nên chú thích vào tấm ảnh đó như sau:
“Em đi lên núi hái chè
Gặp thằng bỏ mẹ nó đè em ra
Nó bóp rồi nó lại xoa
Ngoảnh đi, ngoảnh lại nó đút cái mả cha nó vào!”
Còn rất nhiều chuyện thâm cung bí sử “chửi” cả cha già dân tộc Hồ Chí Minh. Vì vậy, nhiều người ở hải ngoại tin tưởng và cho rằng ông Việt Thường này “chửi” VC tới bến. Do đó, nhiều người đã rất ngạc nhiên khi thấy mới đây ông này lên tiếng kêu gọi người Việt hải ngoại nên về nuớc tham gia ứng cử vào Quốc Hội VC để lần lần từng bước đấu tranh đòi tự do dân chủ cho 87 triệu người dân trong nước [sic!]
Là người chuyên đặc trách nghiên cứu về chiến lược của VC khi phục vu trong QLVNCH; do đó, tôi không có gì ngạc nhiên với những diễn biến vừa xảy ra với những việc làm “leo cao, trèo sâu” của các ông “cộng sản lão thành phản tỉnh”, các ông “cắt mạng lão thành”. Như các ông Nguyễn Minh Cần, Tô Hải, Việt Thường Trần Hồng Vân…
Cách đây mấy năm, khi VC lợi dụng ông cộng sản chống Đảng thứ thiệt là cụ Hoàng Minh Chính (HMC) nhân dịp ông này được bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi ở San José bảo lãnh qua Mỹ chữa bệnh ung thư tiền liệt tuyến để tuyên truyền chiêu bài hoà giải hòa hợp qua chiêu bài “Tiểu hội nghị Diên Hồng: Bàn Tròn Ba Bên” . Bình luận gia Kiêm Ái đã viết bài “Bài Toán Trừ Cần Thiết” khiến ông cộng sản chống Đảng HMC đã phải nhờ bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi mời chúng tôi đến tư gia của ông ta để phỏng vấn ông Hoàng Minh Chính. Trong “phút sự thật”, ông Hoàng Minh Chính đã phải thú nhận việc ông Hồ Chí Minh sai Phạm Văn Đồng ký văn kiện công nhận lãnh hải Trường Sa, Hoàng Sa là sai, nhưng không ai dám nói vì… sợ. Sau đó, báo Hà Nội Mới đã có bài viết kết tội Lão Móc là tên phản động! Và có người đã viết hẳn một loạt bài kết tội tuần báo Tiếng Dân là đem cả một ban biên tập để áp đảo một cụ già đang bệnh hoạn!
*
Xin cám ơn các thân hữu và độc giả trên các báo diễn đàn điện tử đã góp ý và khích lệ khi tôi viết loạt bài “Từ Từ Bò Ra Hết: Chuyện Kể Nhiều Tập”.
Tôi không có thù oán với ai, dù tôi đã phải trải qua 8 trại tù của VC. Ra được hải ngoại sau chuyến vượt biên thừa chết, thiếu sống vì bị 2 lần hải tặc. Khi được định cư tại Hoa Kỳ, tôi đã lao vào nghiệp viết văn, làm báo với tâm niệm dùng ngòi bút thay súng để tiếp tục cuộc chiến vì chính nghĩa tự do, dân chủ năm xưa.
Cụ Nguyễn Mỹ Hào, phụ tá (cố) chủ bút Nguyễn Thanh Hoàng của tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong đã viết lời bạt cho quyển “NGUYỄN THIẾU NHẪN TUYỂN TẬP, TẬP I” như sau:
“… Lối viết của Nguyễn Thiếu Nhẫn xem ra ít người có được – đủ mọi thể loại – một ngòi bút đa năng. Không chỉ vậy mà còn phong phú và bền bỉ nữa. Chính lối viết của Nguyễn Thiếu Nhẫn đúng với câu “Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà” như người xưa đã bảo vậy. Cũng bởi thế Nguyễn Thiếu Nhẫn có không ít “Những thằng gian”, chúng là CSVN – là tay sai CSVN – và là tay sai của tay sai CSVN – (loại này nhiều nhất) căm giận, oán hờn thù hận, hạng ngấm ngầm, tên ra mặt…”
Và tôi đã bị hàng ngàn nick names trên các diễn đàn mạ lỵ, vu cáo đủ thứ trên đời; nhưng mà có sao đâu? Vì đâu phải những kẻ nặc danh hoặc hữu danh vu cáo, mạ lỵ này nọ mà mình sẽ trở thành như vậy.
Là một người sinh hoạt cộng đồng tại San José, trong 2 năm nay, khi xảy ra biến cố bà nghị viên Madison Nguyễn của thành phố San José không đồng ý chọn tên “Little Sàigòn” cho một khu thương mại trên đường Story với lý do là “tên này có âm hưởng chống Cộng”. Tôi và ông Kiêm Ái đã viết và xuất bản quyển “SAIGON BUSINESS: HỒI CHUÔNG BÁO TỬ” để yểm trợ việc truất phế bà nghị viên này.
Chua chát thay! Chúng tôi lại bị những kẻ mà chúng tôi ủng hộ trong việc bầu cử bãi nhiệm bà nghị viên này quay ra đánh phá một cách khốc liệt.
Bia đá “WELCOME TO LITTLE SAIGON SAN JOSE” đã khai trương! Và ngày 6 tháng 11 tới đây Hội đồng thành phố San José sẽ biểu quyết Nghị quyết chấp thuận đặt 2 tấm bảng trên xa lộ 280 và 101 hướng dẫn vào khu Litte Saigòn-San José trên đường Story. Những kẻ đánh phá cộng đồng và Ủy Ban Little Saigòn Foundation trong hơn 2 năm qua vì một mưu đồ nào đó đang từ từ bò ra!
Cũng như, trong khi đó, bọn nằm vùng, nằm vũng ở hải ngoại cũng phải TỪ TỪ BÒ RA HẾT!
*
“Đừng tin những gì VC nói , mà hãy nhìn kỹ những gì VC làm”. Câu nói này bây giờ thì ai cũng phải công nhận là… chân lý và hết ý!
Chỉ xin thêm vào ý kiến: “Hãy nhìn kỹ những gì VC đang âm mưu!”
Và hãy nhớ, VỚI VIỆT CỘNG, CHUYỆN GÌ CŨNG CÓ THỂ XẢY RA!
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com
0 comments:
Post a Comment