Sunday, November 4, 2012

Công an – Dân chơi hay đồ tể?

Image
Qua bài bình luận của Dân Làm Báo “Cú trả đòn của công an và chuyên án tự tạo để bôi đen Nguyễn Phương Uyên” cùng bài viết “Xin khoan hồng và thuốc nổ” của Bs Phạm Hồng Sơn trên blog riêng của ông, bài viết này, xin được trình bày với dạng “giang hồ, xã hội đen” để gọi là công bằng và một sân chơi “có qua có lại mới toại lòng nhau” với thành phần côn-an lẫn lộn côn-đồ.
Điều trước tiên mà tác giả bài viết này cần phải phán ngay một cách ngắn gọn súc tích là công an, an ninh VN là một bọn đồ tể lỗ mãng với những cung cách hèn hạ, đê tiện… không đáng mặt ngay cả với đám dân chơi xã hội đen chứ khoan đã luận đến tính chất nghiêm chỉnh ắt có và đủ của một nhà nước pháp quyền.
Người đời thường ví “Cha nào, con nấy” quả không sai. Một cách lô-gic, người cha, người mẹ, ngoài sự giáo dục nuôi nấng, đào tạo, họ còn có mối liên hệ máu mủ với con cái bằng những gene di truyền. Những hành xử với thái độ hung hãn, côn đồ, tráo trở và lật lọng thì chính nó đã nói lên điều gì? Nếu không phải là thể hiện di ảnh phong cách, tư duy của thế hệ sản sinh ra nó. Nếu cho rằng đảng cộng sản là bậc làm cha làm mẹ mà chính bản thân đảng cũng đã từng ví von một cách kiêu ngạo thái quá thì điều đó lại càng đúng hơn cũng như càng chứng minh cho sự lô-gic nêu trên.
Hãy đem vụ việc của Tạ Phong Tần, Phạm Thanh Nghiên, Bùi Thị Minh Hằng, Điếu Cày, Việt Khang… và gần đây nhất là Nguyễn Phương Uyên để làm ví dụ tiêu biểu.
Một Tạ Phong Tần cương trực hào khí, một Phạm Thanh Nghiên với vóc dáng yếu đuối nhỏ thó, một Bùi Thị Minh Hằng xinh tươi can đảm và một Nguyễn Phương Uyên hồn nhiên duyên dáng dịu dàng mà phải sử dụng đến cả Bộ công an, công an thành phố lớn nhất nước cộng thêm sự hà hơi tiếp sức, châm dầu đổ thêm lửa để thiêu đốt sức kháng mà đối tượng chỉ là một cô gái ngoan hiền chăm học hiếu trung. Một lực lượng đông đảo để chỉ thực hiện ý đồ răn đe, dằn mặt cũng như hù dọa những người khác vì lý tưởng, niềm tin mà đấu tranh nói lên lẽ phải.
Qua bao vụ việc như Cồn Dầu, Thái Hà, Văn Giang, Phú Yên, Đồng Nai, Bình Thuận cũng như tập thể dân oan lê thân đầy dẫy khắp nước, những con người này, trong tay không tất sắt và thậm chí trên thân còn không đủ quần áo lành lặn để che cái Bác Hồ cho đỡ nhục chớ đừng nói chi đến súng đạn, chất nổ, bom mìn. Thế mà (một tiếng thế mà thâm sâu nặng trĩu) đảng và nhà cầm quyền đã không có được những nhân viên có đủ trình độ, tri thức cùng phong cách hầu dùng lời lẽ phải trái mang tính thuyết phục để giải quyết vụ việc vấn đề!.
Thế mà! (lại thế mà) đảng và nhà nước phải dùng đến quân đội, công an, hai lực lượng nồng cốt gồ ghề như trời long đất lở, vậy mà còn cảm thấy chưa đủ và còn phải tận dụng ngay cả dân phòng cộng thêm những thành phần bất hảo, tay anh, tay chị để hùa sức đánh đập, hù dọa, nhũng nhiễu một cách lãng phí, không cần thiết chút nào.
Quân đội cốt là chủ lực cho nền an ninh quốc gia, công an là lực lượng nồng cốt cho an ninh trật tự xã hội, để giải quyết những vụ việc mang tính cá nhân, chòm nhóm nhỏ thì nào phải cần đến những tổ chức qui mô đến như vậy hở trời?!. Vẫn biết rằng, những kẻ làm dữ thì thường hay lo xa nhưng lo gì cho những bà già chân yếu lưng còng, tự bước đi còn không nổi, chống gậy còn không xong thì chống được ai. Những cô gái nhu mì chân yếu tay mềm mà lật đổ được cả chính quyền ư? Đúng là một lũ đội quần hòe, một bọn chuyên bú “cái tự do” không hơn không kém.
Dân chơi à? Băng đảng xã hội đen à? Chớ có khinh thường giới này bởi trong số họ! Còn có những hảo hớn biết luật, trọng luật và sử dụng đúng luật, cho dẫu đó chỉ là thứ luật bất thành văn. Mà thứ luật này, hiện tại hiện rất thực tiễn để áp dụng trong tình thế hiện hành. Hỏi cán bộ, quan chức, công an, bây giờ họ sợ ai nhất thì câu trả lời sẽ là không hề sợ trí thức bởi họ cho rằng trí thức có giá trị không bằng cục phân (xin lỗi nha, câu này là do bác Mao nói chứ không phải do tác giả đâu đó), họ cũng chẳng sợ cái gọi là “Thế lực phản động” vì nó trừu tượng vô hình nhưng những thành phần này rất sợ giới giang hồ, sợ những dân biết chơi đúng luật vay trả của xã hội.
Có ai đó thường ví nhà nước, cán bộ và nhất là công an như những tay của giới giang hồ!. Đảng, cán bộ, công an… So sánh thế đ… nào được với giới này?. Giới giang hồ đúng nghĩa thì họ hành xử rất công bằng và dứt khoát, không lèn èn, không ỉ ôi và luôn cảm thấy rất nhục cũng như rất lo sợ trong thiên hạ chê trách. Thiết nghĩ, trong giai đoạn hiện tại, tạm thời sử dụng chiêu thức khích lệ và phát triển giới này để tạo nên những biến động xã hội vì xét thấy rằng nó cụ thể, thực tiễn và khả thi nhất. Nó có nhiều cơ may tạo ra những bùng phát nẩy lửa và cần thiết cho những đợt tổng nổi dậy để đưa cuộc cách mạng đi đến thành công trong thời gian nhanh nhất. Vấn đề được đặt ra là nếu nó mang tính khả thi thì bao giờ và chúng ta có sẵn lòng can đảm để thực hiện điều đó hay không?
Đấu tranh bất bạo động? Tốt, cao thượng, hào hoa phong nhã… nhưng với chế độ toàn trị, hung hãn, lừa mị, đao phủ của những tên đồ tể này thì ngẫm lại dòng thời gian đã là 70 năm cho miền Bắc và hơn 37 năm cho cả nước và mãi cho đến tận bao giờ thì sự đấu tranh bằng phương thức nêu trên mới được thành công? Cảm nghĩ dè dặt, rụt rè khi phải nói lên ý nghĩ của mình bởi có thể nó sẽ gây nên nhiều luồng phản ứng từ những ý niệm cho dù được che đậy, bao bọc bởi bất cứ hình thức nào thì cũng là những bất tiện cho cá nhân nhưng thà một lần được nói để được bàn tán thảo luận cho công cuộc đấu tranh được cặn kẽ trắng đen, thực hư… hầu sớm giải quyết vấn đề nhức nhối của hiện tình đất nước hôm nay.
Túm lại, đảng cộng sản khốn kiếp đã tạo dựng lên một nhà nước khốn mạt và nặn ra một bọn lũ cán bộ, công an khốn nạn chỉ biết còn đảng còn mình trong tư duy hẹp hòi ích kỷ với phong cách đốn mạt thì người dân Việt còn khốn khổ đến bao giờ?!
Nguyên Thạch

0 comments:

Powered By Blogger