Wednesday, December 13, 2017

Sự ích kỷ và tâm lý cầu an của một số người Việt!

Nguyên Thạch (Danlambao) - "Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng". Đất nước này đã đến thời nguy nan cùng cực, cuộc đấu tranh này đã đến hồi phải quyết liệt, trắng ra trắng, đen ra đen, thù ra thù, bạn ra bạn... chứ không thể kéo dài sự "lèn èn" trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lời nói và hành động là 2 thái cực để cuối cùng là cục diện Việt Nam sẽ trở nên thê thảm trong vòng vây nô lệ Bắc phương.

*

Người viết nắm chắc rằng sẽ có một số người sẽ rất nổi giận vì bài viết nêu lên những sự thật cay đắng này vì nó đã đánh trúng tim đen của những người chỉ lo cho bản thân cùng gia đình mình, coi bản thân và gia đình là tối quan trọng còn sự an nguy của Tổ Quốc chỉ là thứ yếu hoặc chẳng là gì. Những người này há có bao giờ đặt lại vấn đề: Nước mất thì nhà có còn không?. 

Nếu tất cả người Việt, ai cũng có thái độ này thì đừng bao giờ đề cập đến chuyện đấu tranh chống độc tài, chống cộng sản vì chỉ nói mà không làm hay thậm chí làm ngược lại thì cũng như không!.

Hơn bao giờ hết, đất nước hiện nay đang lâm vào cảnh cực kỳ nguy nan dưới sự cai trị của thứ Đảng Cướp Sạch độc tài qua thái độ quì lòn của tên Thái thú Nguyễn Phú Trọng cùng bè lũ tôi tớ thuộc ĐCSVN đang chủ trương tồi bại là giao Việt Nam dưới tay Tàu cộng để đổi lấy sự bảo kê, tiền bạc và danh vọng. Những đảng viên còn chút ý thức, vì danh dự của những con dân Việt tộc mà hãy can đảm đứng lên nếu cần phải hy sinh cả mạng sống để tiêu diệt bè lũ phản dân bán nước của bè lũ tôi tớ cho ngoại bang Tàu cộng Nguyễn Phú Trọng.

"Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng". Đất nước này đã đến thời nguy nan cùng cực, cuộc đấu tranh này đã đến hồi phải quyết liệt, trắng ra trắng, đen ra đen, thù ra thù, bạn ra bạn... chứ không thể kéo dài sự "lèn èn" trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lời nói và hành động là 2 thái cực để cuối cùng là cục diện Việt Nam sẽ trở nên thê thảm trong vòng vây nô lệ Bắc phương.

Biết rằng vật chất và tiền bạc là rất cần thiết để đáp ứng nhu cầu cho cuộc sống nhưng việc san sẻ tình người, san sẻ sức lực cho công cuộc đấu tranh để thoát khỏi kiếp trâu ngựa là chẳng cần thiết, chẳng đáng ư? Việc sử dụng đồng tiền cho lợi ích của cả dân tộc thế không phải là những chi tiêu có ý nghĩa lớn ư? Vật chất, tiền bạc, cuối cùng nó chỉ là tờ giấy không hơn không kém, chỉ có tờ giấy mà không dám sử dụng nó cho có ý nghĩa thì nói chi đến hy sinh cả mạng sống để giành lại Độc lập, Dân chủ, Tự do và Hạnh phúc?

Xã hội gồm những ai nếu không phải là bạn, là tôi? Tôi và bạn cùng tất cả đều cúi mặt thì ai là lớp người gióng lên tiếng nói để khơi dậy tinh thần dân tộc? Tôi và bạn không hành động thì ai sẽ thay chúng ta hành động một cách danh chính ngôn thuận?


Người quốc nội thì cứ mãi thờ ơ ỷ lại, túi tiền thì cứ giữ bo bo hay tệ hại hơn nữa là có kẻ thông đồng, bắt tay ký kết với kẻ cướp để túi chứa nặng thêm, bất chấp mọi liêm sỉ.

Hầu hết người Việt ở hải ngoại đều có tấm lòng cùng phong cách rất rộng lượng. Tuy nhiên, cũng có một số nhỏ người chỉ biết chăm sóc cho bộ lông của mình, tổ chức hội hè, nhóm thân hữu chỉ để khoe khoang nhà cao cửa rộng, xe đẹp, con xinh, hột lớn hột nhỏ... Người hải ngoại thì đã được yên thân, cuộc sống dư dật nhưng cũng có đám người hể nói đến chuyện giúp đỡ những nạn nhân thì chẳng những im re mà còn phê phán là thiên hạ làm chuyện ruồi bu. Không biết ai là ruồi bu đây?.

Ba năm, rồi cũng sẽ như nước chảy qua cầu nếu chúng ta chỉ nói mà không hành động. 2020 sẽ đến với tiếng Việt bị thay đổi toàn bộ, với guồng máy cai trị của người Tàu cùng đám tôi tớ tay sai và biên giới của Trung cộng được nới dài tới tận mũi Cà Mâu và toàn bộ Biển Đông.

Thời gian không còn cho phép chúng ta chần chừ thêm nữa. Phải quyết tâm và phải có thái độ dứt khoát trong cuộc chiến tuy bất cân xứng nhưng với tinh thần VÔ ÚY CHÍ bất khoan nhượng thì chúng ta ắt sẽ thành công như 5 + 5 = 10 chứ không là 8 hoặc 12.

Tôi không nghĩ là toàn dân Việt chịu cúi đầu khuất phục bọn Tàu cộng một cách nhục nhã nhưng nếu không quan tâm về hiện trạng nguy ngập của đất nước mà nhất tề đồng loạt vùng lên thì sự thất bại đưa đến tình trạng mất nước và nô lệ sẽ không thể tránh khỏi.

Những bài viết hô hào kêu gọi tinh thần đoàn kết, tương thân tương trợ cho những nhà đấu tranh dám hy sinh bản thân cùng gia đình đứng lên phản đối bạo quyền với đám tay sai liền bị chúng trả thù thô bạo nhưng chỉ được đáp lại bằng những tấm lòng rải rác đó đây là những cái test ngấm ngầm để chứng minh cho tinh thần hưởng ứng của quần chúng là thờ ơ, lơ là như thế nào. Đây là sự thật, một sự thật quá phũ phàng phải được điều chỉnh đúng mức, không tự ái sảng, không giận dữ vô lý. Ngày nào đại đa số trong khối dân chúng đạt đến mức độ đồng tâm cương quyết nhận thấy cái xấu, cái tệ của mình thì ngày ấy cuộc đấu tranh mới mong đạt thành công.

Một điều chắc chắn rằng bạn và tôi cùng toàn dân Việt đều trả lời rằng: Chúng ta không bao giờ muốn mất nước. Vậy không muốn mất nước mà cứ làm ngơ thì đây có phải là điều vô lý?

Chừng nào những nghịch lý như đã nêu được giải quyết một cách thỏa đáng và dứt khoát thì ngày ấy mới mong đạt được sự thành công. Bằng không thì cứ mặc nhiên chấp nhận một thứ người nô lệ. Chẳng lẽ chúng ta cứ kéo dài mãi tình trạng ỷ lại và "ù lì" như thế này trước hiện trạng dầu sôi lửa bỏng mà ĐCSVN manh tâm bán nước?

Nếu có người hỏi rằng: Anh là ai mà có quyền nêu lên những nỗi nhục... mà không che giấu thì tôi sẽ khẳng khái trả lời rằng: Tại sao không?.

Trong nỗi hận của một con dân yêu nước, căm thù giặc ngoại bang Tàu cộng, tôi phải cất lên những tiếng nói trước khi nhắm mắt để đánh động lương tâm cho dẫu sự thật có đay nghiến bởi muôn ngàn cay đắng mà mọi người dân Việt phải can đảm đối mặt. 


0 comments:

Powered By Blogger