Ng. Dân (Danlambao) - Mừng tuổi thọ - 88 niên – coi như là “đại thọ”. Tính ra thì cũng khá lâu, đã già rồi. Khó ai tránh khỏi cái chết. Dường như đảng đang bắt đầu lo… “hậu sự”.
Những ngày đầu, bước qua năm 2018, cả nước có khá nhiều biến động. Bao sự việc vui buồn lẫn lộn, việc nào cũng là đáng quan tâm: nào là kinh tế suy kiệt, nào là biển đông sắp dậy sóng. Tham nhũng tràn lan, nội bộ xào xáo, dân tình đói lạnh… Và nhất là Tàu cộng cứ vẫn xâm nhập rộng khắp v.v…
Dĩ nhiên là mọi việc có đảng và nhà nước lo. Người dân chỉ biết phải đợi, phải chờ, và phải làm theo lời đảng.
Trong số hàng trăm, ngàn việc cần làm, đang được rầm rộ nổi trội là: Xây dựng nghĩa trang cho đảng – chính xác là cho đảng viên lãnh đạo cao cấp – Vì một nghĩa trang đồ sộ, hoành tráng, cao sang, và phải đẹp (như của Tàu) tên gọi Yên Trung, với diện tích 120 ha (tổng thể), vùng huyện Thạch Thất, Hà Nội, dưới chân núi Ba Vì. Một nơi được gọi là “địa linh”. Với ngân khoản dự trù 1.400 tỷ đồng, đã được bộ xây dựng quy hoạch cho xúc tiến.
Vùng đất rộng, nhưng mà theo dự kiến thì chỉ khoảng 2.500 ngôi mộ, với diện tích cho mỗi mộ là 25m2 – 35m2. Khá rộng, chỉ dành cho cán bộ, lãnh đạo cao cấp.
Tin cho biết, một số đất và dân cư sinh sống dưới chân núi Ba Vì bắt buộc phải di dời, giải tỏa.
Một khu nghĩa trang với tầm mức “khủng”, không thua gì nghĩa trang (cao cấp) bên TQ. Đặc biệt dành cho hàng cán bộ cao cấp có nhiều công lao.
Tin được báo Vietnamnet đưa lên từ 1/2/2018. Từ đó cũng đã dấy lên phong trào: ủng hộ và chống. Ủng hộ thì cũng chẳng cần nhiều, vì đảng quyết thì là phải tuyệt đối, một số vài ý kiến phụ họa là lẻ đương nhiên, để tô vẽ cho quyết định. Như ông Phạm Sĩ Liêm hết lời ca ngợi. Chắc cũng mong cho mình có được một chỗ.
Phần dư luận chống đối thì là khá nhiều. Đa số từ dân, và những người với lương tâm, tâm huyết, với kiến nghị, bài viết là: không nên thực hiện.
Người ta nói: đất nước còn nghèo, nhân dân còn khổ. Đất đai dần eo hẹp, do Tàu cộng cứ thuê mướn, lấn chiếm, và các công trình quy hoạch không ngừng lấy, cướp đất dân. Tham nhũng cứ được thể hoành hành không dứt. Người dân đói rách, co ro với cái lạnh mùa đông, chưa đủ nhà ở, chưa đủ cơm ăn. Trẻ em không đủ ấm, không có trường học, không đủ bệnh viện để nằm điều trị lúc ốm đau… Còn biết bao nhiêu là thiếu thốn, những cái cần làm, bây giờ lại lo xây dựng tượng đài, cổng chào, nghĩa trang nghìn tỷ… là vô cùng lãng phí. Của tiền vẫn là do người dân còng lưng gánh vác, làm không đủ ăn, lại phải đóng thuế đủ thứ… Đảng và nhà nước sao không lo nghĩ tới dân, tới an nguy xã tắc, mà lại đi lo những việc chưa cần: lo cho cái chết?
– Sao lo cho người sẽ chết “an nghỉ”, mà lại làm cho người sống không thể “an cư”? Nhà báo Nguyễn Thị Hậu…
Nhớ trước kia, xẻ dọc trường sơn đi cứu nước (“cứu” hay là “cướp”?), bao người rầm rập lên đường, từ Bắc vô Nam: trẻ có, già có, nam, nữ có. Họ đi theo tiếng gọi non sông? – theo lời đảng.
Bao nhiêu thân xác đã phải nằm xuống, rải rác khắp nơi. Xương trắng nằm phơi, máu đào nhuộm đỏ. Hằng bao triệu con người ngã xuống (cả quân lẫn dân) qua 2 cuộc chiến: chống Pháp và chống Mỹ, ngụy, ròng rã 30 năm. Chết khắp nơi, chết mọi nẻo. Chết mà không lấy được xác, không được chôn cất, thây rữa mục trong núi, trong rừng, sông suối… Phải nói đó là những “công lao”, những hy sinh cao cả vô bờ, góp phần cho mọi thứ của ngày hôm nay. Có được bao nhiêu người được xây mộ? Được gom nhặt thi hài, xương cốt để cho có được nấm mồ? Việc này, nhân dân ta, đảng và nhà nước ta phải có trách nhiệm để gọi là “đền ơn đáp nghĩa”, để gọi là an ủi nỗi mất mát đau thương. Có chưa? Chưa có! Chưa đủ!
Bây giờ, được hưởng phú quí vinh sang, được ăn quá nhiều bổng lộc, dư thừa với nhà cao cửa rộng, sang cả đủ đầy - chỉ nói riêng với những người có quyền hành chức tước - Chứ còn người dân thì vẫn thiếu thốn, nghèo nàn, khó khăn, cơ cực. Ăn cho đã, hưởng cho nhiều, quá đủ, quá đầy… bây giờ lại tính việc “vinh sang”, ấm êm khi chết?
Ai là người có đầu óc suy nghĩ? Ai là người có chút lương tri? Và ai là người biết nghĩ về đồng bào, đồng đội, đồng chí, biết nghĩ đến đất nước dân tộc? – Trong số các đảng viên đang ngự trị uy quyền, đang nghênh ngang võng lọng? Thử suy, thử nghĩ! Nếu quí vị có còn chút lương tri? Có đáng để “thụ hưởng”? Có đáng để được cái “quang vinh” mà từ lâu những đầu óc vị kỷ, hẹp hòi, thường hô hào, ru ngủ, và tự tâng bốc?
Nhìn lại đất nước này, từ 88 năm qua, từ khi có đảng CSVN. Thử hỏi: đảng đã làm được gì? Nếu không có toàn thể người dân? Nhất là đối với quí vị “ăn trên ngồi trước” như hôm nay?
Người viết không dám (thay mặt) viết kể. Việc này – công và tội – dành cho lịch sử phán xét. Phán xét của toàn dân.
Thời gian gần nhất - từ 43 năm - từ khi mà đảng dành được toàn quyền thống trị. Đất nước VN, dân tộc VN đến bây giờ đã được ra sao?
Dân tộc lầm than. Nhà đã tan, và nước cũng sắp mất? Bao sự việc từ 43 năm qua đã cho thấy rõ: sự việc trong nước, sự việc biên giới, sự việc biển đảo. Và nhất là bóng dáng, hình ảnh của từng khu “tự trị” của Tàu cộng, và từng đợt người không dứt dân Tàu vào sinh cư và chiếm lĩnh Việt Nam... Đã nói lên rất rõ những gì là: sáng suốt, anh minh, tài tình và quang vinh của đảng?
Đất nước sắp mất, dân tộc sẽ phải trở thành nô lệ? Người dân thấy trước, đoán trước (qua viễn ảnh hiện giờ) rất là đáng sợ. Mọi người đều cảm thấy sợ, thấy lo. Không biết biết quí vị - đảng CSVN – có cảm thấy lo không? Bao giờ đảng vẫn cứ bưng bít, âm thầm, giữ kín (tất cả những gì mà đảng đã và đang làm) – toa rập, tự ý, tự quyết… nói rõ ra thì người dân vẫn phải phải là: chỉ biết nghi ngờ, nghi hoặc?
Một nghĩa trang đẹp đẽ, lớn lao, hoành tráng, đang dự định thực hiện, sẽ được hình thành (thời gian 36 tháng?). Người dân đang tự nghĩ: có thể đây là “công trình” cao đẹp nhất sau cùng mà quí vị - đảng CSVN - muốn được hình thành. Biết đâu đây là dự định, một sự chuẩn bị “hậu sự” cho đảng CSVN, mà chỉ có tầng lớp đảng viên, lãnh đạo cao cấp mới được hưởng?
88 năm - mừng đại thọ - Chuẩn bị cho “hậu sự” cũng là vừa.
12/2/2018
0 comments:
Post a Comment