GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Cựu DB Quốc Hội VNCH
Thưa Bạn đọc,
Cùng
anh BS cựu Dân Biểu Bình Thuận Đinh Xuân Dũng và các anh trong Khối Đối
lập “Dân tộc xã hội”, các DB ngoài Khối nhưng bỏ phiếu theo Khối Gia nô
Ấn Quang này.
Trước
hết tôi xin minh định là tôi chỉ nói lên Sự Thật, Lẽ phải và Dân tộc
trên hết, không thù oán và cũng không lợi dụng Diễn đàn hay hoàn cảnh mà
chửi bới cho đã nư như nhiều người thiếu hiểu biết kết luận.
Tôi
thiển nghĩ trong tình hình tối quan trọng của nước nhà như hiện nay,
giặc Tàu kẻ thù truyền kiếp của dân tộc VN đã chiếm gần hết đất nước cha
ông truyền lại cho chúng ta, dù chỉ trùm chăn là đã có tội với tiền
nhân, anh thư, anh hùng đem máu xương ra dựng nước và giữ nước. Hơn nữa,
tôi cũng không muốn các con và cháu tôi sau này chúng xấu hổ vì có
người cha, người ông đê hèn, làm tay sai cho giặc bán nước, danh xấu
muôn thu. Như Hồ tặc, tướng cướp, không ai có cái may mắn như y, dù được
hưởng mọi thứ sung sướng và gái gẩm như thế - theo tôi là chẳng đáng -
nhưng tiếng xấu bán nước muôn đời, thực là quá uổng phí một kiếp làm
người! Năm 1945, y khéo gạt gẫm nên cả nước bị lừa, rồi cai trị bằng AK,
mã tấu, hộ khẩu, chó săn công an và nhà tù gần 70 năm nay biến nước
Việt thành một núi xương sông máu, với 2 cuộc chiến vô ích mà người chết
về tay y đã cả 10 triệu để y dâng nước cho Tàu. Bọn người ở các thế hệ
cha tôi, anh tôi và tôi cũng như trẻ hơn vào năm Hồ cướp chính quyền
1945, nhất là người miền Bắc, đã giúp dập Hồ, a dua với Hồ, phá hại nước
Việt đến nỗi ngày nay, không một quốc gia nào trên thế giới nghèo đói,
mất tự do, con người thua con thú như người Việt Nam.
Bọn
Dân biểu gia nô Ấn Quang trong Hạ Nghị Viện (HNV 1971-1975) chính là
một Nhóm người phản quốc này (trong nhiều triệu, là đảng viên đảng Vẹm,
cao cấp như Võ nguyên Giáp, thấp nhất như một tên lính Sinh Bắc tử Nam)
mà tôi đang đề cập với bạn đọc. Phải lật mặt chúng cho các thế hệ trẻ
sau này không lầm lẫn, người có công với đất nước và những kẻ có tội kẻo
bọn VGCS chuyên gian dối lừa gạt, và những kẻ chạy theo chúng vì chức
vị, tiền bạc, nhẫn tâm bán nước cho Tàu phù. Cụ thể tại hải ngoại là bọn
Sách Liếm (không phải Sách Hiếm) cũng là bọn Giáo điếm, theo lệnh VGCS
Hà Nội, đã đánh phá người QG và chính nghĩa QG từ 22 năm nay.
Bài này và bài số 1 đã trình bày với bạn đọc cũng là để gửi Việt gian CS Dân biểu gia nô Ấn Quang Đinh xuân Dũng
(dân biểu Bình Thuận, hiện đang ở Hoa Kỳ) cùng tất cả bọn Dân biểu VGCS
gia nô Ấn Quang trong HNV. Bọn này, đứng đầu là bốn tên VGCS Hồ ngọc Nhuận, Đinh văn Đệ, Nguyễn văn Binh và Phan xuân Huy,
ỷ vào Hồ chó Minh, cả bọn đã làm mưa làm gió trong HNV trong suốt nhiệm
kỳ DB Pháp nhiệm 2 từ 1971-1975. Trước đó, chúng đã quậy nát, nhưng tôi
chỉ nghe mà chưa vào Quốc Hội nên không tường thuật lại đây vì không
mục kích, chính mắt mình thấy.
Bọn
DB VGCS nằm vùng phá miền Nam, dâng miền Nam cho giặc Hồ này có thể coi
đây là một bản Kết án, Tố cáo Tội ác chúng đã làm khi xưa (và cả ngày
nay, nếu có), khi chúng nhân danh là những Dân biểu bất khả xâm phạm
theo Hiến Pháp VNCH. Mục tiêu của chúng cũng như bọn VGCS Ấn Quang giả
sư ni, Phật tử dựa vào Phật giáo đánh phá hai nền Đệ nhất và Đệ nhị VNCH
là:
- Quân đội Mỹ phải rút tức khắc khỏi VNCH.
-
Chấm dứt các quân viện từ Mỹ cho VNCH, các DB gia nô này cũng như bọn
đầu trọc Ấn Quang, tay sai VGCS, đã nhiều lần đăng báo Mỹ, riêng lẻ
thuyết phục chính khách Mỹ cũng như lấy tư cách Khối Đối lập gửi Nghị
quyết cho Tổng Thống và Quốc Hội Hoa Kỳ về việc này.
-
Gây hỗn loạn trong thủ đô Sàigòn , Huế đô hoặc các thành phố lớn bằng
những cuộc biểu tình dùng sinh viên, học sinh phật tử làm thành phần
nòng cốt, mang theo bàn thờ Phật bày la liệt trên đường, ngăn cản Cảnh
sát hoặc Quân đội giải tán, mang micro phát thanh ngày đêm chửi rủa
Chính quyền VNCH và chính quyền Mỹ, nêu đích danh các Tổng Thống VNCH ra
chửi rủa như hàng tôm hàng cá, phá phách không cho dân chúng làm ăn
buôn bán, rù quyến và đe dọa họ đi theo VGCS ủng hộ tiền bạc, tuyên
truyền, công tác v.v…nếu không muốn bị làm khó dễ. Khi có Cảnh sát can
thiệp thì những tên Dân biểu tay sai VGCS này là các anh nhào vào đánh
nhau, níu kéo với Cảnh Sát để giải cứu đồng bọn (nếu bị Cảnh Sát bắt đi
v.v…) vì bọn Dân biểu gia nô VGCS này tin vào cái quyền bất khả xâm phạm
của chúng mà Hiến pháp VNCH qui định.
-
Rù quyến báo chí Sàigòn về phe viết bài có lợi cho VGCS, chính những DB
khối đối lập này đã hoạt động không công vô cùng đắc lực cho VGCS vì
tin vào những lời hứa suông, khi “cách mạng” thành công, chúng sẽ được
trả công đích đáng.
-
Nhờ những cuộc biểu tình xuống đường này mà Ấn Quang chứa chấp được
hàng ngàn tên thanh niên trốn quân dịch, tụ tập tại nhiều chùa chờ lệnh
xuống đường cùng với biểu ngữ và loa phóng thanh, có rất đông ni chúng
và nữ sinh là thành phần dễ tin thiếu hiểu biết,phá nát thành phố
Sàigòn. Xin mở một dấu ngoặc: Tổng Thống, Thủ tướng nào có thể ngồi nhìn
cho bọn phản loạn này dựa vào Phật giáo để làm loạn, gây mất an ninh
cho đồng bào? Nếu có Tổng Thống hoặc Thủ tướng nhu nhược, đê hèn như
thế, không dám dùng quyền để bảo vệ dân chúng, họ có xứng đáng là Tổng
Thống hay Thủ tướng không, trong khi bọn nổi loạn rõ ràng là bọn VGCS,
chỉ còn thiếu lá cờ máu? Nhưng đến nay một bọn thổ tả mặt dày viết bài
lên án rằng tối ngày này, tối ngày kia chính quyền VNCH bắt đi bao nhiêu
người biểu tình, bao tăng ni v.v…Chúng cào đầu ăn vạ mà không thấy rằng
chỉ có vài thanh niên như Phương Uyên, Đinh nguyên Kha mà lực lượng Cảnh sát công an VGCS đã kéo tới cả dăm trăm tên để đàn áp vài người này! Nhưng Đào văn Bình, Vũ Ánh, Vũ Ngự Chiêu, Huỳnh tấn Lê vẫn câm như thóc không há mõm được một câu. Xem thế đủ biết chúng thuộc thành phần nào!
Năm 1966
Đó là hành động hàng ngày của bọn Hồ ngọc Nhuận, Phan xuân Huy, Nguyễn văn Binh, Đinh văn Đệ cùng bọn Dân biểu gia nô VGCS và Tàu cộng lạm dụng danh xưng Khối Đối lập Hạ Nghị Viện.
Phải
nói anh em DB Quốc gia rất tức giận với bọn trâu chó đàng điếm phản
quốc này nhưng không làm sao được. Vì vậy mà trong những cuộc thảo luận,
biểu quyết đã xẩy ra xô xát, tuy chưa có nhân mạng nhưng không khí đã
quá găng. Những tên VGCS Hồ ngọc Nhuận, Phan xuân Huy, Đặng văn Tiếp, Nguyễn trọng Nho, Nguyễn văn Kim, Nguyễn ngọc Nghĩa, Nguyễn văn Phước… là những tên già họng cãi láo hơn ai hết.
Chúng
không cần biết đến Quốc gia dân tộc, dân chúng đau khổ từng ngày vì
VGCS mở mặt trận tứ tung, giật mìn xe đò, pháo khắp nơi bất kể số người
chết. Chúng chỉ cần làm vừa lòng bọn Vẹm để mong sao cho chóng đến ngày
VNCH sụp đổ, chúng được núp háng Cáo già!
Nhưng
khi gặp phóng viên ngoại quốc thì bọn DB gia nô VGCS này đóng kịch rất
hay. Chúng làm ra vẻ thương dân yêu nước, tôn trọng Dân chủ, tự do, Nhân
quyền của mọi người, người ngoại quốc ngu ngơ chúng cho vào xiếc rất
dễ. Chúng chỉ cần những phóng viên ngu ngơ này đăng báo có lợi cho VGCS.
Trong quá khứ, chúng ta đã thấy việc này xẩy ra hà rầm. Một thí dụ nhỏ:
Thích Nhất Hạnh thuê tờ Washington Post 50,000 đô la để đăng bản tin
của tên này nói rằng, chỉ dăm ba du kích bắn máy bay trực thăng mà phi
cơ Mỹ kéo đến bỏ bom Bến Tre làm chết 300,000 người, tài sản của họ ra
tro.
Sự
thực thì chỉ có dăm, ba nhà bị cháy, dăm ba người chết nhưng Nhất Hạnh
phóng đại. Cả thị trấn Bến Tre chưa được vài chục ngàn người, lấy đâu ra
300,000 tử nạn vì phi cơ Mỹ? Nhưng bọn bồ câu Mỹ lúc đó như con đĩ Jane
Fonda Hà nội (do báo chí đặt), John Kerry, Trung Úy, phục vụ tại VN
thời gian rất ngắn, Joan Baez, Konkrite, Dan Rather v.v…vì trúng tim đen
chúng nên quảng bá không công cho VGCS.
Bây
giờ các anh, bọn DB đối lập gia nô cho Hồ chó đẻ trong HNV đã biết rõ
cái kết quả khốc hại mà các anh (là một thành phần) đã làm trong gần 4
năm đó để dâng miền Nam cho giặc VGCS vào cướp bóc tài sản của dân chúng
và giết chóc, bỏ tù quân dân miền Nam từ ngày Quốc Hận 30-4-1975.
Chỉ
riêng số thuyền nhân, bộ nhân bị sát hại, bị hải tặc giết, cưỡng hiếp,
bắt đi, bị tầu chết máy trôi dạt phải ăn thịt lẫn nhau để kéo dài sự
sống, đã là từ 700,000-800,000 người dân miền Nam vô tội. Quân, cán,
chính phục vụ lá cờ Vàng ba sọc đỏ đồng thời là Chính Nghĩa QG với Dân
chủ, Tự Do, Dân quyền và Hạnh phúc toàn dân, bị chết trong tù cải tạo vì
Việt Gian Cộng Sản trả thù, vì đói khổ, vì lao động khổ sai, vì VGCS
đem ra bắn ngay khi cưỡng chiếm là khoảng 225,000 người (theo tài liệu
GS John Turner: “Hậu quả người Mỹ bỏ miền Nam”.
Dù
vô tâm cách mấy, thú vật cách mấy, lòng dạ ti tiện độc ác cách mấy thì
sau ngày 30-4-1975, cho đến tận nay 2013, nhìn VGCS tịch thu ruộng đất,
nhà cửa, doanh thương, dụng cụ làm ăn, tất tật mọi thứ của người miền
Nam nói chung, các anh nếu còn là người cũng phải nhìn ra một miền Nam
nhân ái văn minh, đối đãi với lính CS chiêu hồi như huynh đệ (hỏi hàng
trăm ngàn cán bộ CS chiêu hồi là rõ. Cấp tá có những anh Bùi quang Triết
(Xuân Vũ), Tám Hà v.v…) và đối lại là một miền Bắc tàn bạo, dã man, mọi
rợ, cướp giật hết mọi thứ đến nỗi Nhà văn Dương thu Hương, ngay ngày
VGCS vào Sàigòn, phải ngồi vệ đường Saìgòn, khóc mà than rằng: “Cái mọi
rợ lại thắng cái văn minh, cái phi luân lại thắng cái luân lý đạo đức.”
Một
chuyện ai cũng biết. Mười sáu (16) tấn vàng ròng, vốn liếng của VNCH
trải qua bao đời lãnh đạo thay đổi từ ông Tổng Thống thương dân như con
Ngô đình Diệm đến TT Nguyễn văn Thiệu, một võ biền nhưng cũng có những
điểm son, không ai tơ hào một ly trong 16 tấn vàng ròng ấy cho đến khi
bộ hạ của Minh Râu (HCM) là Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm văn Đồng, Võ văn
Kiệt …mà Khối Dân tộc xã hội các anh thờ phượng như Thượng Đế, bọn này
đã lấy ngay 16 tấn vàng này chia nhau ngay từ mấy ngày đầu sau
30-4-1975.
Số
vàng này là của miền Nam hằng trân trọng, lúc có nguy biến lắm mới lấy
ra tiêu mà chưa dám tiêu dù thiếu đạn dược để chống trả quân BV xâm lược
thì đã bị thủ hạ tên giặc Minh Râu cướp trắng. Lẽ ra phải đem chia cho
người nghèo hoặc đúng hơn, dùng nó mua vật liệu tu bổ hay xây cầu đường
mới cho dân chúng thuận tiện đi lại, xây những khu nhà rẻ tiền bán lại
cho công chúng làm giảm nỗi đau khổ thiếu thốn của họ chứ ai lại cướp
sống trốc tay như thế.
Tên sát nhân, DB Đinh văn Đệ
(giết hơn 40 Địa phương quân) cũng ở lại làm được một thời gian ngắn
rồi VGCS cho về vườn. Giờ này y năn nỉ các Hiền tài tại Tòa Thánh Cao
đài Tây ninh thương xót cho y tá túc tu hành ăn năn hối lỗi đã giết quá
nhiều người vô tội vì muốn lập công với Vẹm. Nhưng với tội ác tày trời
của y, dù y có tu 1000 kiếp cũng vẫn bị đọa xuống 9 tầng địa ngục A tì
bởi không Phật nào có thể tha thứ cho y. Còn rất nhiều trường hợp, kể cả
cái chết tức tưởi của LS Trần văn Tuyên, VNQDĐ, trong trại tù Hà Tây,
đã là Trưởng Khối đầu tiên Khối Đối lập của các anh nhưng bài báo này
không đủ chỗ để lột trần hết những xấu xa đê tiện, ngu si đần độn và
phản quốc do các anh gây ra.
Sau khi gửi anh lá thư số 1, tôi bị bệnh ít ngày, bệnh do cao tuổi, nên mãi đến hôm nay mới trả lời lá thư của anh được.
Lá
thư của anh ở ngay bên dưới đây nên rất thuận tiện cho tôi nhìn vào
từng mục mà trả lời. Tôi đề nghị không phải nêu lại câu anh viết cho đỡ
tốn thì giờ và xin bạn đọc, để hiểu rõ câu chuyện, nên đọc lá thư của
anh Đinh xuân Dũng trước khi đọc lá thư này.
Việt
Nam Cộng Hòa đã ra đi lâu lắm rồi. Đúng, anh Dũng, gần 38 năm rồi nhưng
anh có biết rằng ngay cá nhân anh, với cái bằng BS Y khoa và chức vụ
Dân Biểu Hạ nghị Viện, cũng chính là nhờ nền Cộng hòa VN miền Nam mà có.
Hàng
chục triệu dân Miền Nam cũng nhờ hai Nền đệ nhất và đệ nhị CH mà ăn nên
làm ra, có ruộng nương, trâu bò, nhà cửa, tầu bè, xe cộ, con cái được
học hành và mọi thứ khác. Như anh, nếu không có nền CH miền Nam này –
thí dụ ở ngoài Bắc với chế độ CS - thì chắc chắn là có nằm mơ cũng không
thấy những bằng cấp, tài sản, chức vị Dân biểu.
Trong
vòng 200 năm nay, chưa chế độ nào ở nước VN nâng đỡ người dân, dân sống
sung sướng thoải mái với nền Dân chủ pháp trị tuy còn non trẻ nhưng rất
hữu hiệu, với Tự do, Dân quyền và Nhân quyền như chế độ Dân chủ của
miền Nam Việt Nam từ ngày 7-7-1954 cho đến 30-4-1975.
Nếu
từ 1954, thay vì được sống tại miền Nam Dân chủ, Tự Do, Nhân quyền,
được học hành ra BS và đắc cử Dân biểu Quốc Hội (dù rằng với giả thiết
là chức vụ DB của anh là do Ấn Quang lợi dụng Phật giáo đưa vào) từ ngày
29-8-1971; nếu anh ở miền Bắc Xã hội chủ nghĩa, chắc đâu anh còn sống
với quốc sách Sinh Bắc Tử Nam của tặc Minh Râu, bởi anh phải leo đèo
vượt suối ở Trường Sơn Đông, Trường sơn Tây như mọi thanh niên BV mà xác
lính VGCS chết như ngả rạ phải tính hàng trăm ngàn, hoặc hàng triệu bởi
chính Lê Duẩn phát biểu với Phóng viên BBC rằng: “Chúng tôi đánh giặc
Mỹ cho Nga-Tàu và chúng tôi đã hi sinh 10 triệu người. Nếu Trung quốc
chi viện thêm cho chúng tôi thì chúng tôi đỡ vất vả bằng không, chúng
tôi hi sinh thêm vài triệu (nhân mạng) nữa, chúng tôi cũng thắng đế quốc
Mỹ!”
Độc
ác thay là lãnh đạo VGCS! Chúng coi mạng người thua con heo con chó. Ấy
thế mà các anh thờ phượng chúng và làm tay sai cho chúng phá hoại VNCH
mỗi ngày, phá hoại ngay tại cơ quan đại diện Dân cao nhất nước tức HNV
là nơi các anh làm việc cho đồng bào! Các anh đúng là những thằng mù và
ngu hèn thua loài trư khuyển!
Anh
Đinh xuân Dũng cũng biết ngoài Bắc thiếu thốn từ cái kim sợi chỉ và đói
kém đến thế nào kể từ ngày tên tội đồ Minh Râu (tức Hồ tặc) tuyên chiến
với Pháp là ngày 26-12-1946 (cuộc chiến tranh hoàn toàn không cần
thiết), dân đói suốt, thiếu thốn thê thảm với chế độ tem phiếu và hộ
khẩu cho đến ngày 30-4-1975, người Bắc được dịp vào vơ vét vội vàng về
mà vẫn đói vì chính sách bức tường sắt của các nước CS xưa nay cho đến
hơn chục năm sau phải mở cửa cho mau không chết cả lũ thì các nước tư
bản mới vào đầu tư và dân VN mới hoàn hồn lại được một chút, nhưng người
nghèo vẫn chưa hết đói mà chỉ gọi là tạm cầm hơi cho khỏi chết mà thôi.
Người
ta nói: Kẻ vô ơn là kẻ đã chặt bàn tay bố thí bát cơm, chén nước cho
mình lúc đói khát. Tôi có cảm tưởng anh DB Dũng chính là kẻ đã cầm dao
chặt tay ân nhân là miền Nam, xưa kia đã cưu mang cha mẹ ông bà, anh chị
em anh, nuôi ăn học có bằng cấp, có chức phận nhưng nay mở mồm ra giống
như một kẻ ăn cháo đái bát, trả ơn cho ân nhân giống y như tặc Minh Râu
mà khối Dân tộc Xã hội Việt gian Hạ Nghị Viện (trong đó có anh) tôn
thờ. Tặc Minh Râu đã bắn bà Nguyễn thị Năm (Cát hanh Long), đại ân nhân
của y và đàn em, bà nuôi chúng trong nhà, phục dịch hơn cha đẻ, tuần lễ
Vàng cúng hàng trăm lượng vàng, hàng ngàn mẫu tư điền và có hai con trai
đi lính cho Minh Râu, đang là Trung đoàn trưởng ngoài mặt trận giao
chiến với Pháp lúc ấy. Hai người con này về cứu mẹ nhưng mẹ vẫn bị bắn!
Anh
Dũng có lẽ đã ảnh hưởng cái vô ơn của tên Minh Râu dâm tặc này nên mới
thở ra những ngọn lời bội bạc “qua sông đấm bòi vào sóng” với VNCH như
thế. Tôi nói thật, tôi không khinh ai bằng tởm lợm những kẻ vô ơn bởi ơn
nghĩa cao dày như vậy mà chúng coi như miếng giẻ lau thì không còn gì
cho chúng trọng nữa, kể cả cha mẹ chúng. Tên Trường Chinh Tổng Bí Thư
đảng Vẹm từng đưa cha mẹ ra đấu tố cho đến chết chỉ vì cha mẹ y có vài
sào ruộng tư điền! Hàng ngàn đứa khác cũng vì chút bổng lộc do đảng ban
đã nhẫn tâm giết cha mẹ chúng trong Cải cách ruộng đất. Con gái Nguyễn
văn Đô, tên cán bộ cao cấp cỡ huyện ủy của VGCS, tại ngoại thành Hà Nội,
vì nghe lời VGCS, nỡ chỉ mặt cha nó bảo: “Ông có nhớ ông đã hiếp tôi
187 lần?” Nguyễn văn Đô trả lời: "Phải, tôi nhớ chứ, nhưng bà còn quên
rằng tôi đã hiếp mẹ bà đẻ ra bà!” Đứa con gái khốn nạn theo Mác xít này
gầm lên nhào lại tát bốp bốp vào mặt cha nó. Đó là luân lý đạo đức của
Minh Râu mà bọn chó điếm gia nô Ấn Quang, Dân biểu đối lập các anh bắt
chước và thuộc nằm lòng! Và chính vì thế mà ngày nay mới có cái nước VN
quái dị toàn ma cô đĩ điếm công an giết người như chưa bao giờ từ thượng
cổ tới nay có như thế! Ai đã sống qua đều thấy xã hội VN dưới thời Pháp
thuộc người dân sống sung sướng và tự do hạnh phúc gấp ngàn lần hơn
thời Minh Râu cai trị! Chính tôi đã sống và đã biết!
Vụ
Cải Cách Ruộng Đất, nửa triệu người đã tan thây đa số là cán bộ của
Minh Râu, từng vào sinh ra tử chống Pháp thực dân và đưa Minh Râu lên
tầng cao chót vót lãnh đạo. Nhưng y chỉ cần giết thật nhiều theo chỉ
tiêu của Nga-Tàu (5% dân số). Khi dân chúng ta thán quá, tiếng khóc thấu
trời xanh, Minh Râu cho Trường Chinh lên đài xin lỗi nói rằng chính
sách (giết người) là đúng 100% nhưng cán bộ làm sai. Bọn lãnh đạo không
dám nói chúng sai mà đổ cho cán bộ! Chúng quá hèn! Mà nào địa chủ có tội
lỗi gì cho cam. Trái lại, nhiều người dâng cúng Vẹm gần hết gia tài.
Chúng theo Quyết định của Nga-Tàu giết là vì chúng muốn tịch thu hết mọi
thứ của địa chủ, phú nông, trung nông. Có 3 sào ruộng, chúng đã khép
vào địa ác rồi. Chưa từng thấy bọn cai trị nào vô luân và để cáng như
thế. Nhiều đảng viên đảng Vẹm biết nhưng không dám xin ra. Chúng tìm
cách trả thù dã man. Hơn nữa, như ngày nay chúng ban phát nhiều ân huệ,
kể cả sổ đỏ nhà đất, sổ hưu, nhiều người không dám bỏ mất những lợi
nhuận đó vì đang cần thiết cho gia đình. Hồng hơn Chuyên với chúng là
bất di bất dịch cho dù dân trí có xuống tới bãi sình, chúng không cần.
Chính vì thế mà 1 triệu quân đội “anh hèn” ngày nay bất động, dù thấy
giặc Tàu lộng hành tại khắp nơi, giặc Tàu coi dân VN như bọn nô lệ thời
Trung cổ. Không ai dám dây với chúng vì chúng bề hội đồng đánh giết hay
cưỡng hiếp đến chết! Kiện lên trên cũng huề vì chính bọn lãnh đạo cũng
rét Tàu.
Trở
lại, những kẻ không có giáo dục và vô liêm sỉ như bọn DB gia nô Ấn
Quang ngu hèn trong Khối Dân tộc Xã hội HNV/ VNCH thì mới trở thành
những kẻ vô ơn. Bọn mạt tướng Trần thiện Khiêm, Tôn thất Đính, Dương văn Minh, Đỗ Mậu, Trần văn Đôn…
xưa chịu ơn ông TT Ngô đình Diệm đến thế mà chỉ vì vài ngàn đô la,
chúng giết nhà lãnh đạo dân cử hợp pháp và yêu nước đem tang tóc đến cho
20 triệu người miền Nam từ ngày 2-11-1963 rồi xẩy ra ngày 30-4-1975,
cái giá phải trả cho cuộc phản loạn ô nhục của đám tướng tá khố xanh khố
đỏ vô học du côn du kề (thugs) như TT Hoa Kỳ Nixon đã gọi chúng. Cùng
cộng tác và khởi xướng là tên VGCS Thích trí Quang cùng một số thầy chùa khác như Thích Quảng Độ, Huyền Quang, Nhất Hạnh, Thích Hộ Giác, Thích Minh Châu, Thích Thiện Minh, Thích đôn Hậu v.v…đã thiêu sống ông TT Quảng Đức,
làm cái cớ để giật sập nền Dân chủ tự do mà Hồ tặc rất khiếp sợ. Chúng
đã lợi dụng nền Dân chủ, Dân quyền và Tự do non trẻ của miền Nam làm
những điều xằng bậy, phản loạn, có đám Dân biểu gia nô Ấn quang là các
anh hỗ trợ hết mình. Chúng khích động Phật tử là những người ngây thơ
chưa hiểu VGCS và bọn giặc trọc, đem bàn thờ Phật xuống đường gây ra
muôn ngàn thảm cảnh cho người dân miền Nam.
Thích
Quảng Độ, 1963, (hình trái), Thích Trí Quang, Thích Hộ Giác..., 1966,
(hình phải) đang lãnh đạo tín đồ chống chính phủ VNCH
Cuộc
tàn sát hơn 12,000 dân do Minh Râu chủ trương xé Hiệp định hưu chiến
ngưng bắn trong 3 ngày Tết Mậu Thân (1968), riêng dân Huế thảm tử trên
7,000 xác chôn trong nhiều hố tập thể, nhưng các anh trong Khối dân tộc
Xã hội vẫn câm, vẫn mù không nhìn thấy gì, vẫn làm tay sai cho VGCS phá
ngay chính cái nhà của các anh, ngay chính gia đình các anh, vợ con các
anh, cha mẹ, anh em các anh và tài sản các anh. Khi bỏ của chạy lấy
người trốn sang đây, anh Dũng còn bỏ lại bao nhiêu tài sản? Bao nhiêu
anh trong các anh Khối Đối lập đã mất vợ vì vợ lấy cán bộ CS hoặc khi
các anh đi tù thì các chị ấy non lòng nhẹ dạ, hoặc vì sinh kế để nuôi
con, bị đe dọa, bị mua chuộc v.v…đã ôm cầm thuyền khác (như cựu Quận
Trưởng Cảnh Sát quận 5 Sàigòn Dân Biểu khối Đối lập Trần Cảnh Chung và
nhiều tên khác không tiện viết ra đây.)
Cán bộ VGCS cao cấp Nguyễn Hộ nói một câu mà người ta tởm lợm y như con chó ghẻ:
“Bây giờ nhà chúng bay, chúng tao ở, con chúng bay chúng tao sai, vợ chúng bay, chúng tao ôm.”
Đúng,
thằng giặc già Nguyễn Hộ này nói rất đúng. Bọn giặc cướp chúng bay đã
làm tất cả những việc trời không tha, đất không dung, cưỡng thiên,
nghịch địa không còn chút nhân tính.
Và
bọn Dân biểu Đối lập HNV làm gia nô cho Ấn Quang và VGCS để quậy cho
nát miền Nam xưa kia đã cưu mang, giúp đỡ chúng và gia đình của chúng.
Đó là một bọn mặt người nhưng cái cốt là thú vật, bày heo chó không xứng
đáng được gọi là người chứ chưa nói đến tước hiệu cao quí Dân biểu!
BS
Dương quỳnh Hoa, vô đảng Vẹm từ 1956, sau là Bộ trưởng Y tế Chính Phủ
dỏm MTGPMN cũng mất hết, cả con cái. Cuối đời là thân tàn ma dại, phản
tỉnh xé thẻ đảng nhưng Lê Duẩn đe dọa rằng phải câm họng trong 10 năm
nếu bép xép đừng trách đảng (giết). Bà Dương quỳnh Hoa chết trong ân hận
và đau đớn. BT Tư pháp MTGPMN Trương như Tảng phải trốn như một boat
people mai danh ẩn tích, quá sợ cái chủ nghĩa tam vô: vô gia đình, vô tổ
quốc, vô tôn giáo. LS Nguyễn hữu Thọ trong MTGPMN, trước khi chết giối
giăng cho con là đời cha có một cái sai lầm lớn nhất là đã đi theo VGCS.
Năm
1954, dân Quỳnh Lưu tỉnh Nghệ An đứng lên đòi được di cư vào Nam theo
đúng Hiệp Định Paris ngày 20-7-1954 nhưng Minh Râu cho Văn tiến Dũng đưa
cả Sư đoàn tới làm cỏ Quỳnh lưu, giết sạch cả ông bà già con nít không
còn để một mống. Từ 1954 đến khi các anh vào QH là 17 năm, các anh mù
sao không nhìn thấy cái gương Quỳnh lưu mà vẫn còn phạm vào trọng tội
đối với Dân tộc là làm tay sai cho VGCS? Cho dù là những tên CS chính
cống như Hồ ngọc Nhuận, Phan xuân Huy, Đinh văn Đệ, Nguyễn văn Binh,
Kiều mộng Thu, Thich Trí Quang Thích minh Châu, Thích hộ Giác, Thích
thiện Minh Ni Huỳnh Liên, “con điếm” Ngô bá Thành, Huỳnh tấn Mẫm, Thích đôn Hậu
v.v..…khuyến dụ nhưng nếu các anh tỉnh táo, đề phòng và có tinh thần QG
thì chúng không làm gì được các anh. Như bọn hơn chục DB trong Nhóm DB
Quốc Gia do tên đại VGCS Nguyễn văn Binh cầm đầu chỉ huy: Trần
văn Ân, Nguyễn trọng Nho, Nguyễn văn Cử, Đỗ sinh Tứ, Nguyễn tuấn Anh,
Nguyễn văn Kim, Đặng văn Tiếp, Nguyễn minh Đăng, Nguyễn đức Cung, Đỗ
sinh Tứ, v.v…đã vào hùa với Khối Đối lập quyết phá nát chính thể
VNCH đến tận gốc rễ. Thực là một bọn ăn cơm QG thờ ma VGCS, mỗi tháng
ngửa tay lấy tiền lương do dân miền Nam đóng thuế mà lại phản bội đồng
bào. Tôi không còn danh từ nào bỉ ổi xấu xa dành cho bọn heo chó này chứ
không phải người bởi người không ai có liêm sỉ mà làm thế!
Huỳnh Tấn Lê (trái, đồng thời là Trưởng Ban Tổ Chức) - Vũ Ánh 23.6.2013
Hàng trên: GS Cao Văn Hở, nhà báo Nguyễn Thanh Huy, Tâm Duy Phan Duy Chiêm, Trần Quý Hùng, Cựu Tướng Tôn Thất Đính, HT Thích Thắng Hoan, GS Trần Quang Thuận, Ni sư Chúc Hiếu + Hàng dưới: Nguyễn Huy Sỹ, Diệu Đức, ca sĩ Triệu Mỹ Ngân, Nguyễn Phú Hùng, GS Nguyễn Văn Sâm, nhà báo Vũ Ánh, cựu Đ. Tá Đặng Nguyên Phả, và nhà văn Đào Văn Bình, 23.6.2013 *
Những
cái gương tầy liếp trước mắt như Mậu Thân, Quỳnh Lưu, Thanh Bồ, Đức
Lợi, Phùng quang Thanh tàn sát 200 thanh niên BV ở bờ đê sông Hồng Hà vì
phản đối Sinh Bắc Tử Nam, Cải Cách Ruộng Đất giết 586,000 người, vụ án
Nhân Văn - Giai Phẩm v.v...…mà sao các anh, lấy cớ là đối lập, lại vẫn
đi theo bọn giết người bán nước cho Tàu Chệt, thế thì đầu óc các anh chỉ
toàn là phân bón thôi sao?
Các
anh toàn là những người có học, tốt nghiệp Đại học, BS, GS, Kỹ sư,
Chánh án, LS…chứ có phải bố cu mẹ đĩ đầu đường xó chợ mà sao hành xử y
như bọn đầu đường xó chợ, mất dạy, lưu manh du đãng cầu Muối? Con chó
còn biết phân biệt miếng ăn được và cái bả người ta thuốc nó cho chết,
nó ngửi rồi tránh xa chứ không ăn. Không lẽ Phan xuân Huy, Hồ ngọc Nhuận, Đinh văn Đệ, Nguyễn văn Binh,
những tên có tuổi đảng, chúng bảo các anh ăn kít cho chúng các anh cũng
ăn sao? Thực là nhục nhã với chính vợ con các anh, đồng bào và đất
nước! Các anh không xứng đáng là một Dân Biểu của Nhân Dân!
(còn tiếp)
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Cựu Dân Biểu Quốc Hội /VNCH
--//--
Bài của BS Dan Bieu DinhXuanDũng
Subject: Suy Nghĩ Cuả Tôi Lúc Gần Đất Xa Trời Về Đất Nước
Suy Nghĩ Cuả Tôi Lúc Gần Đất Xa Trời Về Đất Nước.
Quảng Thuận.
Thưa qúy anh chị trong và ngoài nước.
Việt Nam Cọng Hoà đã ra đi lâu lắm rồi,
hận thù giửa phe nhóm, đảng phái, tôn giáo, cá nhân vẫn chồng chất,
không hoá giải được. Sống ở một đất nước tự do được tự do nói lên ý
kiến của mình, bù lại nó cũng có những mặt trái của nó.
Qúy anh chị hô hào đừng gởi tiền về Việt
Nam, tiếng kêu giửa sa mạc, vì kiều hối gởi về Việt Nam càng năm càng
tăng, chứng tỏ lời kêu gọi cuả qúy anh chị là thiểu số.
Lổi lầm để mất Miền Nam : Chúng
ta đều có lổi : Từ các vị lảnh đạo Miền Nam: Tổng Thống Ngô Đình Diệm,
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Tổng Thống Trần Văn hương và Tổng Thống
Dương Văn Minh, Quý Vị Lảnh Đạo các tôn giáo lớn như Phật
Giáo, Thiên Chuá Giáo, qúy vị chính
khách thân chính, đối lập, những người đưa ra chính sách cuả Mỷ ở Việt
Nam trong quá khứ, và ngay cả cá nhân chúng ta đa số đều có lổi, lẻ cố
nhiên những yếu tố tích cực vì dân vì nước tôi đều trân trọng.
Từ trước đến giờ Việt Nam đã có chế độ
nào tương đối hoàn hảo đâu? . Trải qua cuộc sống, mình có cảm tình với
chế độ Việt Nam Cọng Hoà ví nó khá hơn chế độ Cọng Sản Miền Bắc, vì vậy
mới có DI Cư 54 và Di Tản 75 và hiện có trên 3 triệu Người
Việt Hải Ngoại. Việt Nam Cọng Hoà cũng
không phải là một chế độ trong sáng như các nước thực sự tự do, vì so
sánh hai chế độ, luyến tiếc thì có nhưng tôi cũng không mong nó trở lại
như xưa, mà lại càng không muốn là công dân CHXHCNVN, vì vậy chúng ta cố
gắng đấu tranh đóng góp giúp chế độ hiện tại lột xác đễ con cháu Việt
có một cuộc sống tự do như con cháu các nước văn minh trên thế giới.
Đất Nước đã có hoà bình, thống nhất từ
lâu nhưng dân chủ , tự do còn tụt hậu so với lân bang và cộng đồng thế
giới, vì vậy: Mong mỏi cuả tôi là có Một Ngọn Cờ Tổ Quốc, ngọn
cờ đó không phải là Cờ Đỏ Sao Vàng mà cũng không phải là Cờ Vàng Ba Sọc
Đỏ vì những chế độ đó đã có tì vết, rạn nứt, mục nát trầm trọng không
thể sửa chửa mà cần được thay thế. Tôi ước mong có một lá cờ mới, đại diện cho một chế độ mới do đa số dân chúng Việt Nam tự do chọn lựa, đáp ứng hạnh phúc mong mỏi của toàn dân.
Chống Cọng, xưa rồi ! vì còn Cọng
đâu mà chống, nó đã biến chất thành những chế độ độc tài maphia đãng
trị rồi! vì vậy chúng ta cần đấu tranh cho chế độ ấy lột xác , như Miến
Điện đang từng bước thực hiện. Những nhà bình luận , muốn được thuyết
phục, cần khách quan, đừng chủ quan ẩn ý .
Chế độ chính trị đâu có tồn tại mải , nhất là chướng khí, cuồng phong thì lại chóng tàn, chỉ có tình dân tộc là bất diệt.
Kính
Đinh Xuân Dũng.
Bài này của Hồ ngọc Nhuận
Phó Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc Sàigòn
Thân chuyển đến các bạn tôi : “VỀ MỘT NƯỚC VIỆT NAM MỚI”
của Quảng Thuận Đinh Xuân Dũng.
Các bạn nào từng ở miền Nam Việt Nam
trước đây đều biết tên anh Đinh Xuân Dũng, bác sĩ, người gốc Quảng
Bình, Dân Biểu QH VNCH ( Hạ Nghị Viện ) đơn vị Bình Thuận suốt hai nhiệm
kỳ,từ 1967 đến 1975. Cùng với các anh chị Trần văn Tuyên, Phan
Thiệp, Kiều Mộng Thu,Hồ văn Minh, Nguyễn Mậu, Trần văn Sơn, Lê Đình
Duyên, Ngô công Đức, Phan xuân Huy, Trần Cao Đễ,Phạm Ngọc Giao, Nguyễn
văn Hàm, Lý Trường Trân,Đoàn Mại,Nguyễn Công Hoan,Trần văn Thung ,Nguyễn
Tấn Thời, Nguyễn phúc Liên Bão,Tư Đồ Minh, Mai Ngọc Dược ,Nguyễn văn
Thanh, Huỳnh ngọc Diêu, Mã Xái, và vài anh nữa mà tôi xin lỗi không nhớ
đủ,và tôi, từ nhiều miền đất nước, từ nhiều gốc độ chánh trị, cả từ
nhiều tôn giáo khác nhau,với tuổi đời chênh lệch nhau không nhỏ, chúng
tôi đã tập hợp nhau lại trong Khối Đối Lập, tại Hạ Nghị Viện Quốc Hội
VNCH, khối Dân Tộc Xã Hội, trong nhiều năm liền không ít sóng gió của
đất nước. Một khối đối lập tại Hạ nghị Viện, một khối đối lập tại Thượng
nghị Viện, cùng với đủ thứ tổ chức , hiệp hội, nghiệp đoàn,phong trào…
đấu tranh công khai và nhiều lúc quyết liệt, như giỡn mặt với chánh
quyền, cho mọi mặt đời sống của đồng bào, của mọi giai tầng xã hội,
trong hoàn cảnh một đất nước bị chia cắt và chiến tranh liên miên, một
tình hình không thể nào có được nếu không có được một tối thiểu tự do
dân chủ, một tình hình khó có thể xảy ra ở một nơi khác với một hoàn
cảnh tương tự,điều mà không ai có thể phủ nhận.
Cùng với anh em chúng tôi, anh Đinh
Xuân Dũng đã từng đấu tranh vì hòa bình,hòa giải hòa hợp dân tộc, chống
chiến tranh, từng bị đàn áp. Sau 1975,anh đã ở lại Sài Gòn hành nghề y
trong mấy năm,rồi sang định cư ở Mỹ,vẫn với nghề cũ, nay đã nghỉ hưu.
Tôi không nghĩ chỉ có một mình anh
Quảng Thuận Đinh Xuân Dũng nghĩ như vậy về Đât Nước Việt Nam, mà phải
có nhiều người Việt nghĩ như anh.
Vì những gì anh nghĩ, anh nói là
xuất phát từ đáy lòng,một tấm lòng của “một người gần đất xa trời”, mà
cuộc đời, như bao nhiêu cuộc đời người Việt Nam khác,từ những năm 20-30
của thế kỷ trước trở lại đây, là điển hình phản ảnh, mỗi người một
kiểu, gần như trọn vẹn những bi kịch của đất nước.Và những người có lòng
không lòng nào mà không hòa đồng tiếng nói với anh.
Vì, theo tôi, đó là giấc mơ, là khát
vọng chung của mọi người Việt Nam yêu nước, thương nòi, muốn sống hòa
hợp với tất cả đồng bào ruột thịt của mình, hòa bình với đồng loại. Nếu
thật sự được tự do phát biểu, tự do lựa chọn, mà không bị khống chế,
đàn áp.Hay dù có bị khống chế, đàn áp.
Vì tôi thành thật nghĩ rằng mọi
người Việt Nam, dù ở đâu, dù làm gì,dù ở đây trong nước hay đang ở nước
ngoài,dù khoát áo đội nón màu gì, hay dù lòng lo lòng giận thế nào… thì
đều mở mắt chào đời là người Việt Nam, và khi sắp sữa lìa đời,nếu còn
chút tĩnh táo, đều nghĩ nhớ tới ông bà tổ tiên thân nhân con cháu Việt
Nam mình trước hết, và sau hết.
Mong rằng mọi người Việt Nam, đặc
biệt giới trẻ Việt Nam, trong và ngoài nước, sẽ tận tình, tận lực vun
quén cho tình tự dân tộc nầy, để khát vọng về một nước Việt Nam Mới của
một Quảng Thuận, của nhiều Quảng Thuận, như anh,như chị, như bạn, như
tôi, như mọi người con nước Việt… sớm thành hiện thực. Một khát vọng,
một ước mơ cuối đời của một người Việt Nam cao tuổi yêu nước, mà tôi
mong, mà tôi tin sẽ là giấc mơ đầu đời của nhiều thế hệ tuổi trẻ Việt
Nam Mới, yêu nước./. Hồ ngọc Nhuận