Ng. Dân. (Danlambao) - Đất nước Việt Nam chưa bao giờ đáng lo và đáng ngại như lúc này. Lo và ngại điều chi? Một đất nước đang bị mất, và một dân tộc đang trở nên bị trị... “Một ý nghĩ vô cùng yếm thế, và một tư tưởng rất “phản động”. Nếu là chính quyền đang cai trị, và nếu là người dân đang thụ hưởng có được lợi quyền, hoặc là những ai còn “mơ ngủ”, thì chắc chắn là phải nói như vậy.
Một đất nước đang phát triển, một dân tộc sau bao năm đấu tranh, nay giành được độc lập tự do và một chế độ “ưu việt” do một đảng lúc nào cũng “thành công và thắng lợi” đang cai trị, thì ai dám nói là “đáng ngại”, “đáng lo”? Chỉ có đám “phản động” và ‘thế lực thù địch” dụng tâm đánh phá?
Trên 43 năm, từ ngày nắm quyền lãnh đạo toàn đất nước và tính xa hơn nữa là từ ngày đảng CSVN hô hào kêu gọi toàn dân cùng một lòng theo đảng đứng lên đánh thực dân giành độc lập, rồi "đánh Mỹ để giải phóng đất nước", thắng lợi thành công, đến ngày hôm nay, đất nước, dân tộc VN đã ra sao?
- Theo đảng thì: Ta từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Đất nước hôm nay phát triển mọi mặt, và toàn dân đã được ấm no.
- Theo cái nhìn (khách quan) từ bên ngoài thì: Đại đa số người dân còn khổ, còn nghèo, và còn luôn bị áp chế bất công tàn bạo. Từ bao sự tàn bạo qua mấy mươi năm, người dân sợ hãi, người dân cứ phải an tâm, khuất phục, cúi đầu.
- Cũng có một số khác - một số được đảng ban ân, cho một vài ân sủng lợi lộc, có của có tiền, không ngần ngại bảo vệ đảng, vì đảng mà sẵn sàng chống lại bất cứ ai chống đảng và không chịu nghe theo lời đảng.
Mấy mươi năm thành công của đảng là: dối gian, ru ngủ, lừa gạc phĩnh phờ, và… tàn bạo.
“Hãy tin vào đảng - Mọi sự đã có đảng và nhà nước lo” - một câu nói từ mấy mươi năm, lúc nào cũng là “liều thuốc” để chữa trị: Trị những ý tưởng hoài nghi. Trị những nhập nhằng đảng nói và làm luôn khác biệt. Và trị một đám dân đen suốt đời nơi đáy giếng, nơi rừng sâu thăm thẳm tối tăm, một khi có chút ánh sáng “sự thật” soi rọi vào.
Cứ để đảng liệu toan, vì đảng là anh minh, là tài tình, sáng suốt… Từ mấy mươi năm là như vậy.
Từ những ngày nớp với giáo ngang vai, và cây tầm vông vạt nhọn. Với vũ khí thô sơ nhưng mà có tấm lòng kiên cường sắt đá. Với hiểm nguy không sợ, gian khổ không màng, và con đường dù có chông gai, muôn trùng nguy hiểm, ta không sờn chí. Hết thế hệ này sang thế hệ khác. Hết người này ngã xuống, người khác tiến lên, và đi đến thành công - thành công và thắng lợi cho đảng quang vinh. Thì như vậy, dân tộc VN đâu phải là yếu hèn, không ý chí? Nhưng mà, vẫn chỉ một lòng tin đảng, theo đảng, và để cho đảng dẫn lối soi đường… Thốt lên câu nói nghẹn ngào đau lòng là: “một đàn bò được xỏ mũi và chăn dắt từ những tên chăn súc vật”. Xin lỗi, lời ví von có phần mạo phạm, nhưng mà ý nghĩa nào khác chi hơn? Chỉ đáng tiếc là một dân tộc kiêu hùng lại bị “xỏ mũi dẫn đường” dắt đi từ một bọn cướp.
Xin trở về với thực tại:
Đất nước VN, sau 43 năm, từ ngày hoàn toàn thống nhất, từ ngày một đảng độc quyền thống lãnh và cai trị, ngày hôm nay, ta thấy đươc những gì?
- Bộ mặt của đường xá mở rộng. Hình ảnh của những khu nhà cao tầng san sát. Sinh hoạt tấp nập của một xã hội với nhiều tiện nghi vật chất. Hình thức tráng lệ nguy nga không thua gì các nước văn minh tiên tiến. Có phải là mức phát triển của một đất nước hôm nay? Vì bao vật chất phát triển này là của ai, và dành lấy cho ai hưởng thụ? Chắc không phải là cho đại đa số toàn dân?
Người dân vẫn bần hàn cơ cực. Người dân vẫn đói khát lang thang. Người dân vẫn không có nhà để ở, không có đất để sinh hoạt nuôi trồng. Và người dân - dân oan (bị cướp đoạt tài sản, nhà cửa ruộng đồng) bơ vơ lang bạt đi khiếu kiện đòi công bằng, công lý (10-15-20-30 năm) không được ai giải quyết. Người dân phải đi làm thuê ở mướn nơi xứ người để kiếm miếng ăn, để có tiền gởi về cho đảng…
- Một đất nước gọi là đã được phát triển, đã có hạnh phúc ấm no…? Cái gì được gọi là phát triển? Và ai thật sự là hạnh phúc ấm no? Người dân hay đảng? Xin được minh chính trả lời?
- Một đất nước mà hôm nay, cấp lãnh đạo cuộc sống với mọi vinh sang như vua chúa thời phong kiến. Và người dân bần cùng, cơ cực, bất công, oan khuất còn hơn thời thuở thực dân.
- Một đất nước mà sau 43 năm luôn rêu rao là "đánh đuổi đế quốc, giành lấy độc lập tự do", mà bây giờ bè lũ Tàu (kẻ thù của dân tộc) được rước vào ngự trị: làm ăn chiếm lĩnh từng phần, và sinh sống tư do, đặc lợi, đặc quyền hơn người bản xứ.
- Một đất nước mà toàn bộ các cấp lãnh đạo đều “hèn với giặc, ác với dân”, luôn cúi lòn phĩnh nịnh ngoại bang, và đối xử với dân như cỏ rác, súc vật chỉ vì muốn được hưởng lợi, uy quyền, giàu có vinh sang.
- Một đất nước bị đầu độc - độc hại về mọi mặt - môi trường, xã hội, thực phẩm thức ăn và độc hại cả tư tưởng, văn hóa, con người…
- Một đất nước với tham nhũng, bất công, bạo tàn, giết chóc… Một xã hội điên loạn, băng hoại, bạo hành, bạo lực lan tràn cùng khắp mọi nơi.
Ngày trước, theo lời đảng gọi: "miền Bắc thắt lưng buộc bụng, tất cả cho giải phóng miền Nam, hy sinh mạng sống máu xương; hy sinh tài vật lực để chi viện cho ½ đất nước trong cảnh khốn cùng, bị bốc lột đày đọa… Và miền Nam thì tuông đổ máu xương để quyết lòng đánh Mỹ."
“Đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng đất nước mạnh giàu, to đẹp gấp 10 lần hơn”. Bây giờ, Mỹ cút, ngụy nhào, sau 43 năm hoàn toàn giải phóng, đất nước “to đẹp”, “giàu mạnh” cở nào? Tụt hậu (so với lân bang) bao chục, trăm lần? Và nhà nước ta “ăn xin”, “cầu viện” sao mãi hoài không dứt?
- Đất nước với tài nguyên khánh kiệt. Kinh tế suy sụp. Biển đảo bị chiếm. Ngư dân bị giết. Ruộng đồng khô hạn, người nông dân đói kém, kiếm sống khắp nơi. Vậy mà “đảng ta” ngất ngưỡng vinh sang nhà cao cửa rộng: những vila nghìn tỷ, những biệt phủ dát vàng… đã nói lên điều gì? Giải phóng cho ai? Và ai ấm no, sung túc? Người dân hay đảng?
Vơ vét tận cùng, tham lam vô độ… Và tột cùng của dối gian, tàn bạo, lưu manh. Một đảng chỉ biết củng cố lợi quyền cho bè lũ. Một đảng ươn hèn không biết nhục. một đảng khoác lác không biết ngượng. Vô liêm sĩ không cùng… Một đảng cách biệt, xa hẳn người dân, thì không còn tư cách gì để lãnh đạo toàn dân như bao năm hô hào kêu gọi. Một đảng cần phải bị loại trừ.
Dân tộc Việt Nam, một dân tộc qua bao nghìn năm bất khuất, kiên cường, vùng lên đánh đuổi giặc. Một dân tộc cũng đã góp phần, và bị đảng lợi dụng đánh đuổi xâm lăng. Mấy mươi năm tin đảng để phải tuông đổ máu xương giành lấy tự do, độc lập. Nhưng rồi, lòng tin bị lợi dụng, bao hy sinh bị phí phạm, lãng quên. Một đảng chỉ biết địa vị lợi quyền, và cúi đầu khuất phục kẻ thù dâng nạp non sông, đang đưa dân tộc vào chổ chết, vào vòng nô lệ. (Hiện tình đất nước ngày hôm nay đã cho thấy rõ là vậy).
Vậy thì dân tộc VN sẽ phải tính sao đây? Vùng lên tận diệt cái đảng bán nước để toàn dân có được sống còn, hay an tâm, cam chịu… vẫn tin theo đảng để đi vào chổ chết?
Tổ quốc anh linh đang gọi. Hồn thiêng sông núi đang chờ. Dân tộc VN phải vùng dậy để tồn sinh.
14.05.2018
0 comments:
Post a Comment