Source: Nguyễn Đức Chung | Posted on: 2017-10-18 |
Sau khi nhậm chức Tổng Thống, vị lãnh đạo dân cử đầu tiên của nước Việt Nam Cộng Hòa nói riêng, và của cả nước Việt Nam nói chung, Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng những người cộng sự liền bắt tay vào việc ổn định lại miền Nam Việt Nam, trong tình trạng rối ren tương tự như loạn sứ quân thời Nhà Đinh nước ta thuở xưa vậy. Đồng thời xây dựng và phát triển nền dân chủ non trẻ tại miền Nam tự do. Trong suốt 9 năm lãnh đạo nước Việt Nam Cộng Hòa (1954-1963), Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng là vị Tổng Tư Lệnh Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa, đã không chỉ nhận được sự ủng hộ của đại đa số người dân miền Nam yêu chuộng tự do, cùng những người đã từng chịu ơn của Ông và chính quyền Việt Nam Cộng Hòa như gần một triệu đồng bào miền Bắc di cư vào Nam tránh họa cộng-sản, mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm còn bị các phe nhóm, đảng phái chính-trị, bọn cộng sản nằm vùng đội lốt tăng ni… xách động quần chúng gây náo loạn, phá rối trị an ngay trong lòng chế độ. Và, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã từng bị ám sát ba lần bất thành. Những lý do ngụy tạo là “độc tài, gia đình trị, kỳ thị tôn giáo”… Tất cả mọi sự thật, nhân chứng sống, lần lượt đã được phơi bày trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Tuy nhiên, những kẻ theo giặc, tiếp tay cho giặc, phản loạn trong thời Đệ nhất Cộng Hòa, cho tới nay, chúng vẫn ngụy biện bằng nhiều bài báo, sách vở, tài liệu giả tạo, thiên cộng để chạy tội trực tiếp, hoặc gián tiếp đã đẩy cả dân tộc Việt đến bờ vự thẳm như chúng ta đã và đang chứng kiến.
Nhân đề cập tới ba vụ ám sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm, mà báo chí truyền thông đương thời đã đề cập đến nhiều nhất; đó là vụ ám sát do ông Hà Thúc Ký, một lãnh tụ của đảng Đại Việt trực tiếp thi hành.
Hà Thúc Ký
Sau ngày 1/11/1963, với chức vụ Tổng trưởng Nội vụ dưới thời Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa, Hà Thúc Ký đã tự ý ký lệnh thả nhiều cán bộ Việtcộng, trong đó có hai tên cán bộ gộc là Mười Hương và Đại tá Cộng quân Lê Câu. Mười Hương là một trùm gián điệp của Việt cộng hoạt động tại miền Nam Việt Nam thời bấy giờ. Mười Hương, tức Trần Ngọc Ban đã bị bắt giam dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa, là bậc thầy của tên Phạm Xuân Ẩn, một điệp viên được Hà Nội cài vào hoạt động trong guồng máy chính quyền miền Nam cho tới 30/4/1975 mới lộ mặt; còn Mười Hương thì đã là Ủy Viên Trung Ương Đảng, nắm các chức vụ cao cấp của ngụy quyền Hà Nội, trong đó có chức Bộ Trưởng Công An.
Tiếp tới là vụ ám sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm trong một chuyến tham dự hội chợ Cao Nguyên năm 1957, của Hà Minh Trí, y là một tên cộng sản hoạt động hợp pháp, đội lốt dưới danh nghĩa là một tín đồ Cao Đài Tây Ninh. Sau ngày 30/4/1975, Hà Minh Trí đã công khai là một tên cộng sản, đã được ngụy quyền Hà-nội phong tặng là “Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân”. Ngoài ra, vợ chồng của Hà Minh Trí còn “được” gặp tên tướng Việt cộng Võ Nguyên Giáp, và đã chụp hình lưu niệm.
.
Việt cộng Hà Minh Trí bị bắt sau khi ám sát hụt Tổng Thống Ngô Đình Diệm tại hội chợ Cao Nguyên năm 1957
Vợ chồng tên Hà Minh Trí gặp Võ Nguyên Giáp (1996)
.
Kế đến, là vụ ném bom vào Dinh Độc Lập mưu sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm, do hai phi công của Không lực Việt Nam Cộng Hòa là Phạm Phú Quốc và Nguyễn văn Cử vào tháng 2 năm 1962. Nguyễn Văn Cử đào thoát sang Cambode, còn Phạm Phú Quốc đã bị bắt giam.
Nguyễn Văn Cử là con trai của ông Nguyễn Văn Lực, một đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng. Sau ngày 30/4/1975, Nguyễn Văn Cử đã cưới Thị Tám, một “nữ luật sư” cộng sản. Đám cưới của Cử và Tám được tổ chức rất linh đình, có cả một đoàn xe của Nguyễn Văn Linh, tên Tổng bí thư của đảng CSVN lúc bấy giờ đến tham dự. Sau ngày cưới, vợ chồng Cử và Tám đã sang Hoa Kỳ, và vẫn thường xuyên đi về giữa Mỹ-Việt, để … “hưởng tuần trăng mật”. Tóm lại, những kẻ đã từng mưu sát, và sát hại Tổng Thống Ngô Đình Diệm, tất cả họ đều không phải là người của Quốc Gia.
Riêng trường hợp của phi công Phạm Phú Quốc, thì lại là một trường hợp đặc biệt, theo lời kể của ông Lê Châu Lộc; nguyên Sĩ quan tùy viên của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, và là Nghị Sĩ dưới thời Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa cho đến ngày 30/4/1975, ngưới viết xin tóm lược như sau:
“Sau khi bị bắt, Phạm Phú Quốc dù phải bị giam, nhưng được đối đãi tử tế; song đã có rất nhiều tin đồn, cộng thêm với một số tờ báo bất lương, thân cộng đã đăng tải tuyên truyền rằng:
“Phạm Phú Quốc đã bị hành hạ, tra tấn, đánh đập suốt cả ngày lẫn đêm, không cho ăn, không cho ngủ, đã bị mật vụ dùng kìm rút hết mười móng tay và mười móng chân…”
Chính vì thế, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã phái Sĩ quan tùy viên Lê Châu Lộc, đến tận nơi gặp ông Phạm Phú Quốc, để nhìn thấy tận mắt trên thân thể, cũng như xem mười chiếc móng tay và mười chiếc móng chân của ông Phạm Phú Quốc có bị rút hết hay không?
Tuân lệnh của Thổng Thống Ngô Đình Diệm, ông Lê Châu Lộc đã đi đến tận nơi để gặp ông Phạm Phú Quốc.
Khi giáp mặt ông Phạm Phú Quốc ông Lê Châu Lộc đã tự giới thiệu:
“Tôi Đại úy Lê Châu Lộc, Sĩ quan tùy viên của Tổng Thống, được lệnh của Tổng Thống đến đây để gặp ông”.
Ông Phạm Phú Quốc, hình như không thể tin những lời của ông Lê Châu Lộc, nên vội đứng lên một cách nghiêm chỉnh. Nhưng ông Lê Châu Lộ đã nói tiếp:
“Tôi Đại úy Lê Châu Lộc, Sĩ quan tùy viên của Tổng Thống, được lệnh của Thổng Thống đến đây để gặp ông; nhưng không phải để điều tra về ông, mà Tổng Thống bảo tôi đến đây để thăm ông. Vậy, tôi chỉ muốn hỏi ông: Ông có bị ai đánh đập, tra tấn hay không, để tôi về trình lại cho Tổng Thống hay về những gì tôi đã mắt thấy, tai nghe, chứ tôi không hề tra vấn ông bất cứ một điều gì cả?
- Dạ không.
- Ông có bị tra vấn không cho ngủ, không cho ăn hay không?
- Dạ không.
- Như vậy, xin ông vui lòng cởi bỏ y phục, cho tôi nhìn tận mắt, để biết trên thân thể của ông có bị thương tích gì không.
Và ông Phạm Phú Quốc đã làm theo yêu cầu của tôi, vì thế, tôi đã nhìn thấy toàn thân thể của ông Phạm Phú Quốc không hề có một vết tích nào gọi là “tra tấn” cả. Nhưng tôi vẫn hỏi tiếp:
- Ông có bị rút hết mười cái móng tay và mười cái móng chân hay không?
- Dạ không.
- Vậy, ông hãy bỏ hai bàn tay của ông lên hai bàn tay của tôi, để cho tôi nhìn thấy, rồi sau đó, là mười ngón chân của ông.
- Dạ, xin Đại úy hãy nhìn xem.
Sau khi nhìn và sờ lên tay chân của ông Phạm Phú Quốc, tôi không hề thấy có một chút vết tích gì hết, ông Phạm Phú Quốc vẫn khỏe mạnh bình thường, rồi bỗng ông Phạm Phú Quốc đã nói:
- Tôi xin Đại úy trình lên Tổng Thống: Tôi thành thật xin lỗi Tổng Thống, vì tôi đã nghe lời của người bạn, nên đã làm như vậy; chứ tôi không có chủ ý giết Tổng Thống.
Và ông Phạm Phú Quốc đã viết những lời xin lỗi Tổng Thống Ngô Đình Diệm, trên một mảnh giấy nhỏ, và nhờ trình lên Tổng Thống.
- Tôi sẽ trình lại với Tổng Thống.”
Qua các trường hợp đối xử tiêu biểu với những kẻ mưu sát mình, của Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm nêu trên, người viết tự nghĩ đã quá đủ, để cho thấy tấm lòng khoan dung và nhân hậu của vị Nguyên Thủ Quốc Gia thời Đệ nhất Việt Nam Cộng Hòa; Người đã có công khai sáng và hy sinh mạng sống mình cho nền độc lập, dân chủ, tự do non trẻ của đất nước trong những điều kiện muôn vàn khó khăn của thời nhiễu nhương cả thù trong lẫn giặc ngoài.
Giả sử vào thời buổi hiện nay, nếu có một phi công nào đó mà đem bom mưu sát một vị nguyên thủ quốc gia của mình, thì chắc chắn luật pháp của bất cứ một nước nào trên thế giới, ngay cả Hoa Kỳ cũng không dung thứ như Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã làm với những kẻ đã từng mưu sát Ông.
.
Anh quốc ngày 29 tháng 7 năm 2011
Nguyễn Đức Chung
----------------------------------------
* Bài này, Nam Nhân viết theo một số dữ kiện được cung cấp bởi một bạn đọc thường xuyên của Hồn Việt UK online.
-------------------------------------------------------------
PHẠM PHÚ QUỐC VÀ VỤ THẢ BOM DINH ĐỘC LẬP NĂM 1962 TẠI SAIGON.
(Sáng thứ Ba, 27.2.1962).
Gman
Trong Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, chắc ai cũng đều biết tới tên anh Phạm Phú Quốc. Anh bắt đầu nổi tiếng không chỉ sau khi anh chết trong một phi vụ Bắc Phạt vào năm 1965, hay nhờ bản nhạc mà nhạc sĩ Phạm Duy đã biến anh thành "Người Hùng Mang Tên Quốc" mà chính là qua vụ anh đã tham gia vào cuộc oanh tạc Dinh Độc Lập trong năm 1962. Từ đó đến nay, không biết có ai đã viết về vụ oanh tạc này hay chưa, tuy đó là một sự kiện liên quan mật thiết đến quân sử Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, nếu không nói là nó có tầm quan trọng không ít đối với lịch sử cả nước Việt Nam Cộng Hòa. Vì thế, chúng tôi mạnh dạn trình bày trong sự hiểu biết của chúng tôi để lưu lại mai sau những dữ kiện có thật.
Nếu bạn đọc tìm hiểu về anh Phạm Phú Quốc qua cuốn Quân Sử Không Quân Việt Nam Cộng Hòa (mà chúng tôi có đánh máy lại kèm theo phần tài liệu tham khảo dưới đây) thì bạn sẽ thấy trình bày về phi vụ cuối cùng của anh trong năm 1965, một vài dòng tiểu sử, và phần lớn nói về việc cải táng cho anh Quốc từ vùng anh bị tử trận ở Hà Tĩnh đến nơi an nghỉ vĩnh viễn tại quê nhà ở Hội An tỉnh Quảng Nam.
Vào năm 1962, Trung Úy Phạm Phú Quốc giữ chức vụ Trưởng Phòng Hành Quân của Phi Đoàn 514 đồn trú tại Biên Hòa trong Căn Cứ 2 Trợ Lực Không Quân (CC2TLKQ).
…..
VNCH là một nước non trẻ, nhưng muốn lớn lên, muốn trưởng thành thì bị bóp chết. Sau khi hạ bệ được Tổng Thống Ngô Đình Diệm trong năm 1963, mãi cho đến năm 1967, nghĩa là bốn năm sau, mới có một hiến pháp mới, một tổng thống mới. Còn từ 1-11-1963 cho đến 1967, không biết các đảng phái chính trị của VN đã làm gì mà không tìm được một lối thoát cho mình? Không bầu ra được một vị lãnh đạo mà mọi người dân tôn trọng chấp nhận?
Người viết bài này thật không muốn thế hệ mai sau nghĩ sai lầm về con người của Phạm Phú Quốc. Tuy rằng chính tôi đã cất nhắc cho anh Quốc thăng cấp Trung Úy Đặc Cách để có thể để anh lãnh chức vụ Trưởng Phòng Hành Quân của Phi Đoàn 514, vì trong phi đoàn, vào năm 1960, có nhiều Trung Úy khác chưa xác định hành quân với tư cách phi tuần viên. Anh Quốc có tinh thần phục vụ rất cao. Anh có gia đình từ lâu làm chính trị. Anh không thể bị VC lợi dụng để hành động theo ý muốn của chúng. Vụ ném bom Dinh Độc Lập ngày 27 tháng 2 năm 1962 không giống như vụ ném bom Dinh Độc Lập trong tháng 4 năm 1975 của Nguyễn Thành Trung, vì Nguyễn Thành Trung là một VC nằm vùng. Nếu như VC, ta coi vụ ném bom Dinh Độc Lập của Phạm Phú Quốc là một hành động anh hùng thì thật là oan uổng cho tinh thần Phạm Phú Quốc. Đó là điều duy nhất tôi muốn xác nhận cùng các bạn Không Quân của tôi, đừng để bị địch cố tình xuyên tạc.
Gman
12-2006
0 comments:
Post a Comment