VŨ THANH
Trước
hết ông Ngạn tìm được người có cùng quan điểm với mình về thực chất của
cuộc chiến tranh Việt Nam sau khi đọc 2 trang của phần mở đầu một cuốn
sách. Rất tiếc là ông Ngạn không nhớ tên cuốn sách hay tên tác giả để
chúng ta có thể tìm hiểu thêm về lập trường và những trước tác của tác
giả này. Thật ra tác giả kia là ai không quan trọng. Đề cập lại ở đây vì
có thể nói đề tài chiến tranh Việt Nam là một đề tài mà hầu hết các nhà
văn, chính trị gia, phê bình gia nổi tiếng đã không ít một lần viết,
nói về thực chất của cuộc chiến tranh này trong suốt hơn 50 năm qua.
Nhưng tìm cho được một người có cùng quan điểm với ông Ngạn như thế phải
mải đến năm 2005? Và quan điểm đó là : “Chiến tranh Việt Nam là cuộc chạy đua võ trang, hay đúng hơn là cuộc chạy đua tiêu tiền, giữa hai khối tư bản và cộng sản“.
Cũng
cần nhớ lại hai tháng sau khi Hiệp Định Genève được ký, kết thúc chiến
tranh Đông Dương lần thứ nhất, tạm thời chia đôi Việt Nam tại vĩ tuyến
17 và buộc quân Pháp rút khỏi Đông Dương, Liên Minh Phòng Thủ Đông Nam
Á, SEATO (South East Asia Treaty Organization) được thành lập
(8/9/1954). Liên minh SEATO ra đời nhằm mục đích ngăn chặn sự bành
trướng của chủ nghĩa cọng sản trong khu vực Đông Nam Á. Và cũng trong
mục đích này , Hoa Kỳ và nhiều quốc gia thành viên của SEATO đã gửi quân
đến Việt Nam tham chiến (Mỹ, Úc, Tân Tây Lan, Đại Hàn).
Chính
bộ trưởng quốc phòng Mỹ (1961-1968) Robert Mc Namara đã tuyên bố: “the
Domino theory was the main reason for entering the VietNam war”. Chủ
thuyết Domino cho rằng, nếu để bành trướng, cọng sản sẽ lan rộng từ
China đến Korea, rồi đến Việt Nam, Laos, Cambodia, Thailand, Malaysia,
Indonesia … Sau China và Korea, phải chặn đứng cọng sản ở Việt Nam và
Việt Nam đã trở thành tiền đồn chống cọng trong Liên Minh Phòng Thù Đông
Nam Á.
Tôi
đã ở Mỹ từ đầu năm 1969 đến đầu năm 1974. Đây là giai đoạn chiến tranh
nóng bỏng nhất. Ờ Việt Nam hằng trăm lính Mỹ và VNCH hy sinh mỗi ngày,
trong khi đó thì trên đất Mỹ những cuộc biểu tình của các phong trào
phản chiến diễn ra hằng ngày, khắp nơi. Tin tức từ các hệ thống truyền
hình ABC, CBS,NBC, PBS với những phóng sự chiến trường trực tiếp, nóng
bỏng với các hình ảnh lính Mỹ chết và bị thương làm cho dân chúng Mỹ lên
cơn sốt. Dân chúng Mỹ rất thiếu kiên nhẫn. Họ có thể chấp nhận những
cuộc chiến ngắn hạn, tốc chiến, tốc thắng như ở Đại Hàn, Iraq, nhưng đối
với chiến tranh hao mòn không qui ước như ở Việt Nam thì họ không nhẫn
được. Tôi đã xem truyền hình trực tiếp cảnh National Guards bắn chết 4
sinh viên ở Kent State University năm 1969, và tôi tin tưởng rằng không
có một nhóm, một đảng phái chính trị nào hay ngay cả chính quyền Mỹ dám
ngu xuẫn chạy đua tiêu tiền để tiêu luôn hơn 50 ngàn lính Mỹ.
Điểm thứ hai là : "Cuộc
chạy đua ấy tuy kết thúc dở dang vì Hoa Kỳ bỏ cuộc, nhưng cũng đủ để
làm khối cộng sản kiệt quệ về tài chánh, không vực dậy nổi, dẫn đến sự sụp đổ 15 năm sau!” . Đây là một nhận định và ông Ngạn không có tài liệu nào để hổ trợ cho nhận định của mình. Theo tôi thì quân đội Mỹ là một “luxury army“.
Quân đội Mỹ tham chiến ở Việt Nam gồm cả hải, lục, không quân, hàng
không mẫu hạm, tàu chiến,chiến đấu cơ, pháo đài bay B52, vài trăm ngàn
quân lính, logistics và nhà thầu PA&E và RMK… Trong khi đó khối cọng
sản chỉ tốn cho Bắc Việt súng đạn, xe tăng chủ yếu mà thôi. Nga và
Trung Cọng chia nhau hổ trợ vũ khí cho Bắc Việt. Phiá tiêu hao kinh tế
nhiều nhất phải nóí là Mỹ. Đây là cuộc chiến để ngăn chận sự bành trướng
của cọng sản mà chủ yếu là Trung Quốc. Giai đoạn này Mỹ phải đương đầu
với 3 cuộc chiến: chiến tranh lạnh với khối Liên Xô, chiến tranh sa lầy ở
Việt Nam và chiến tranh ủng hộ Do Thái với lò lửa Trung Đông sẵn sàng
bùng nổ lại bất cứ lúc nào. Khi ông Richard Nixon đã bắt tay được với
China (1972) thì mối lo ngại Trung Quốc không còn đáng kể, đó là chưa kể
những chương trình kinh tế sẽ được khai triển giữa hai nước tiếp theo
sau. Cán cân lực lượng đã thay đổi, cấn phải dồn nổ lực tài chánh, chính
trị cho Do Thái và Trung Đông, để giải quyết những rối loạn nội bộ
trong chính quyền (vụ Watergate) và những phong trào phản chiến chống
đối trong nước ngày càng lên cao, Hoa Kỳ đã bỏ rơi, phản bội đồng minh
Việt Nam (1973). Việc không còn VNCH đưa đến sự giải tán Liên Minh SEATO
(1977). Rõ ràng SEATO là để cho VNCH. “Chạy đua tiêu tiền” quả thật là một troubled notion…
Đúng,
nền kinh tế của Liên Xô trở nên tệ hại trước khi khối này sụp đổ. Nhưng
bảo rằng chiến tranh Việt Nam dẫn đến sự sụp đổ của khối cọng sản sau
15 năm (!) là một phỏng đoán quá xa vời, không có tài liệu dẫn chứng. Sự
sụp đổ của cọng sản Ba Lan không thể xảy ra được nếu không có Công Đoàn
Đoàn Kết. Đây là một công đoàn tự do, nằm ngoài sự kiểm soát chính
quyền cọng sản. Tự do và dân chủ, dù bắt đầu chỉ là một công đoàn tự do
nhỏ thôi, là nguyên nhân chính đưa đến sự sụp đổ của cọng sản. Cọng sản
Việt Nam biết rất rõ vấn đề này. Nguyễn Minh Triết đã nói: “dân chủ là
tự sát“. Và bộ công an đã từng tuyên bố là đã dẹp tắt tất cả các phong
trào dân chủ từ trong trứng nước.
Sau
ngày 30/4/1975 tôi đi học tập chính trị theo diện các giáo viên giảng
dạy đại học tư (đại học công là công cụ của thực dân cũ, đại hoc tư là
công cụ của thực dân mới). Học chính trị theo từng tiêu đề. Tôi còn nhớ
một vài tiêu đề như: “Dòng thác cách mạng thứ 3″, “Vì sao yêu nước chính
là yêu chủ nghĩa xã hội”. Dòng thác cách mạng thứ 3 bao gồm các nước
đang xáo trộn ở Phi Châu và Nam Mỹ (Congo, Angola, Chile …) Thừa thắng
xông lên, cán bộ cọng sản tuyên bố dòng thác cách mạng thứ 3 đó sẽ chiến
thắng (trở thành cọng sản) và đây là một tất yếu lịch sử. Những nước
này sẽ trả lời câu hỏi sau cùng “Ai thắng Ai” (tư bản hay cọng sản). Cái
tất yếu lịch sử đó là sự phá sản của CNXH và khối cọng sản. Chủ nghĩa
xã hội là một sự bịp bợm, một quái thai trong xã hội loài người. Cán bộ,
đảng viên cọng sản VN đã thực hành đúng cái tiêu đề trên. Họ không thể
yêu cái quái thai CNXH kia nên họ không thể … yêu nước được. Họ. bán
nước, bán ải Nam Quan, thác Bản Giốc, bán đảo, bán biển, bán rừng, bán
5km dọc biên giới tiếp giáp Việt-Trung… Chủ nghĩa cọng sản không còn,
nhưng cái đảng cọng sản VN kia vẫn còn trơ trơ ra đó! 3 triệu đảng viên
của đảng CSVN vẫn độc trị, toàn trị, phá hoại đất nước, con người, và
dân tộc Việt Nam từng ngày một vẫn còn đó. Nguyễn Phú Trọng qua trình
diện Tập Cận Bình vẫn khăng khăng đề cao CNXH và những thành quả hai
nước đạt được và sẽ đạt được. Các cuộc hôi họp, đại hội đảng cọng sản
vẫn đề cao CNXH, định hướng XHCN … vẫn còn đó, hàng triệu lá cờ búa và
lưỡi liềm vẫn thấy nhan nhãn trên khắp đường phố VN, các cán bộ cọng sản
được gửi ra để len lỏi phá hoại cộng đồng người việt quốc gia hải
ngoại, các tay sai cọng sản được mua chuộc trong tất cả các lãnh vực,
văn hoá, ca nhạc … tung ra những đòn hỏa mù để mong xóa mờ lằn ranh
quốc-cọng vẫn sờ sờ còn đó thì tại sao lại "Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!” ???
Chính
quyền cọng sản (VN, Tàu, Bắc Hàn, Cuba) là những chính quyền độc tài,
độc đảng. Nhưng chỉ có độc tài, độc đảng mà thôi thì chưa đủ để trở
thành chính quyền cọng sản. Đừng có cả vú lấp miệng em mà hỏa mù
“Giờ này người ta chống Việt Nam không phải là chống một nước cộng sản
mà là chống một chính quyền độc tài, độc đảng, chà đạp nhân quyền giống
như nhiều nước độc tài khác trên thế giới“. Chính quyền độc tài, độc đảng có thể sửa đổi được (Miến ĐIện) nhưng theo Tổng Thống Nga Boris Yelsin thì “ chính thể cọng sản không thể sửa đổi được, chỉ có thể thay thế thôi “. Ai có thể hiểu cọng sản nhiều hơn Boris Yelsin?
Hạ giá một cuộc chiến tranh chống sự bành trướng của cọng sản xuống thành một cuộc chạy đua tiêu tiền, thổi phồng “sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên” để thật sự muốn đưa ra "Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!” … thì nội công thật là thâm hậu. Tại hạ khâm phục, khâm phục.
Vũ Thanh
Tháng 4/2015
-----------
Vũ Thanh
Tháng 4/2015
-----------
Ý kiến độc giả:
Tôi đã ghét Nguyễn Ngọc Ngạn từ lâu, kể từ ngày nó lòi đuôi cáo thi hành nghị quyết 36 của VC muốn xóa bỏ ngày quốc hận 30 tháng 4 để chỉ xem đó là một ngày như mọi ngày. Giờ này nó lại muốn vươn lên làm bồi thần cho bọn VC bằng cách "rửa mặt" cho bọn chúng, cho rằng chúng không còn CS nữa mà chỉ còn độc tài, (và độc tài là chuyện bình thường dễ chấp nhận !!).
Tôi đã ghét Nguyễn Ngọc Ngạn từ lâu, kể từ ngày nó lòi đuôi cáo thi hành nghị quyết 36 của VC muốn xóa bỏ ngày quốc hận 30 tháng 4 để chỉ xem đó là một ngày như mọi ngày. Giờ này nó lại muốn vươn lên làm bồi thần cho bọn VC bằng cách "rửa mặt" cho bọn chúng, cho rằng chúng không còn CS nữa mà chỉ còn độc tài, (và độc tài là chuyện bình thường dễ chấp nhận !!).
Tôi rất đồng ý với bài viết trên của tác giả Vũ Thanh.
Mời quý vị xem lại cái video clip về những lời tuyên bố "bố lếu bố láo" của tên Việt Gian Nguyễn Ngọc Ngạn này
Kim Hoa Bà Bà
Kim Hoa Bà Bà
0 comments:
Post a Comment