Lịch
Sử là một môn học chuyên về quá trình xây dựng và bảo vệ lãnh thổ, cũng
như sức sống riêng của một dân tộc trong cộng đồng thế giới. Chủ đích
quan trọng nhất của môn học này là nuôi dưỡng, rèn luyện và phát triển
lòng yêu nước, lòng tự hào, tính cộng đồng của mọi người dân trong một
quốc gia qua mọi thời đại. Nhờ sự tích cực bảo vệ yếu tính lịch sử của
riêng mình mà mỗi tộc dân còn giữ được nguồn gốc, rồi tạo thành cuộc
sống với bản sắc cho riêng mình. Nói cách khác, một sắc dân không bị
đồng hóa, không bị diệt vong là nhờ được truyền dạy và thực hành lịch sử
của dân tộc mình một cách hữu hiệu, đúng đắn và trung thực.
Với một định nghĩa như thế, mọi người đều có thể hiểu được giá trị của
Lịch Sử, và cũng không lạ gì khi hầu hết các quốc gia trên thế giới, dù
nhỏ hay lớn, dẫu cường hay nhược, luôn xem Lịch Sử là tấm gương, là bài
học vĩ đại cần bảo vệ cho mọi thế hệ. Từ đó, Lịch Sử là môn học cơ bản
và bắt buộc phải có trong nền giáo dục của mỗi quốc gia. Bài học này
được áp dụng cho mọi công dân, không có ngoại lệ. Để từ đây, mọi công
dân tự biết yêu thương, bảo vệ Tổ Quốc và đồng bào của mình. Không thể
yêu thương và bảo vệ kẻ lân bang trước cội nguồn! Đó cũng là lý do mà
trong hầu hết các bản Hiến Pháp của các nước trên thế giới đều có một
điều khoản ghi với tội danh phản quốc, hay là gián điệp cho ngoại quốc
để làm hại cho đồng bào và tổ quốc của mình. Ở Việt Nam thế nào?
A. Những dấu chân xưa
Từ khi lập quốc, chúng ta không có những bản văn như Hiến Pháp được ghi
cặn kẽ như hôm nay. Tuy thế, một truyền thống như luật bất thành văn đã
hiện diện ở đây ngay từ khi có quốc gia. Câu chuyện về Trọng Thủy, Mỵ
Nương có lẽ đã là bản án đầu tiên cho kẻ phản bội chống lại dân tộc của
mình.
Kế đến là Trần ích Tắc, (1254-1329) con vua Trần Thái Tông, đem cả gia
đình sang hàng giặc, được vua nhà Nguyên phong làm An Nam Quốc vương,
những tưởng là Vương! Kết quả, Hưng Đạo Vương đã dùng sóng Bạch Đằng
(1288) chôn vùi giấc mộng nam hạ của quân Nguyên, triệt hạ mưu toan bán
nước cầu vinh của Trần ích Tắc. Cái họa vua quan bán nước xưa chưa dừng
lại ở đó, Lê chiêu Thống (1765 – 1793), uốn mình cầu viện nhà Thanh đem
quân sang đánh nước Nam! Được lời, Tôn sỹ Nghị mang hơn 20 vạn binh từ
Quảng Đông, Quảng Tây, Vân Nam và Qúy Châu sang Việt Nam đổi lấy dã
tràng. Bởi lẽ, sau trận Đống Đa, Sầm nghi Đống thắt cổ, Tôn Sỹ Nghị bỏ
chạy, Càn Long vỡ mật, mà Quang Trung vua nước Nam còn mãi mãi với dân
tộc Việt.
Nay nhìn lại một đoạn đường lịch sử hơn 4000 năm. Dẫu có những lúc
cường, nhược khác nhau, nhưng ta vẫn còn một dòng lịch sử riêng, một dân
tộc, một tiếng nói và một đất nước riêng. Điều đó cho thấy, ta không
phải là một Tần, Tấn, Triệu, Ngụy, Hàn, Ngô, Sở… cùng dương cờ đánh
trống tranh hùng, rồi mất dấu. Nhưng Ta, một dòng dõi Việt tộc riêng
biệt ở cõi trời đông. Ta vẫn đứng vững dù có trải qua cuộc chiến của
ngàn năm. Ta vẫn đứng vững với những cường, nhược của riêng minh. Nói
cách khác, cuộc thế ấy vẫn không nhòa. Hơn thế, còn đời đời yên định.
B. Theo dòng máu chuột.
Chuyện nước Nam là thế, nhưng xem ra lúc gần đây có dấu vết khác. Ở
ngoài bắc, vào năm đói (1945), chuột đồng về phố, nước ta bắt đầu có
nhiều dấu bùn tang thương. Trước tiên, Hồ Quang còn gọi là Hồ chí Minh,
một viên chức Trung cộng, hàm Thiếu Tá trong lộ quân của Chu Đức bên Tàu
và tập đoàn cộng sản đã xâm phạm Việt Nam, rồi mở ra một trang sử lạ,
đen tối, đưa toàn thể đất nước và dân tộc Việt Nam vào vòng nô lệ cho
tập đoàn CS Trung cộng.
Khởi đầu cơ nghiệp của Hồ chí Minh (Hồ Quang) là thư xin giết người Việt
Nam để rửa hận cho Tàu. Vào ngày 31-10-1952. Minh viết: “Đồng chí
Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng
Lao Động Việt Nam (tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đã
hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi (Lưu thiếu Kỳ?)
và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án
này”. Đây là trang đầu của thời gọi là Cộng sản mà Hồ Quang, cũng
gọi là Hồ chí Minh mở ra để đưa Việt Nam đi vào con đường cùng khốn.
Trước tiên, nó tiêu diệt Văn Hóa và sức sống của người Việt Nam. Sau là
tìm cách đưa Việt Nam vào vòng nô lệ cho tập đoàn Trung cộng theo chủ
nghĩa bành trướng của Tống, Hán xưa kia.
Mở đầu trang biến loạn này (1943-1946), Hồ chí Minh đã công khai triệt,
giết hơn 170000 người dân thuộc giai cấp đầu mục của Việt Nam để rửa hận
cho Tàu sau cuộc chiến Đống Đa. Bài bản giết người này được khai dẫn từ
bài “Địa chủ ác ghê” của Y, trong đó có đoạn: “Mụ địa chủ
Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã: Giết chết 14 nông
dân. Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật. Làm chết 32
gia đình gồm có 200 người - năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền
phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít
tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.
Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân - Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị
nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm
nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang. Năm 1944-45,
chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn
đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15
em đã bỏ mạng. Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp,
gián tiếp giết ngót 260 đồng bào!”. Sự thật, khó có thể tìm được một kẻ nào trên thế giới này lại có một cái lòng độc ác, bất lương, bất giáo như Hồ chí Minh.
Thực lòng, cho đến hôm nay, tôi chưa từng thấy hay từng đọc qua một bài
viết nào gian ác, tàn độc, vu khống tán tận lương tâm đến như thế. Có
lẽ, mãi mãi không có một kẻ nào trên thế giới này lại có khả năng viết
láo lếu, tàn độc nhằm giết người một cách phi nhân, vô đạo, bất nghĩa
như Hồ chí Minh đã làm, đã viết. Nhưng lý do nào, Hồ chí Minh lại cay
độc và tàn ác với người Việt Nam đến như thế? Chỉ có một câu trả lời
đúng nghĩa nhất. Y là người Tàu đã mang sẵn lòng thù hận với người Việt
Nam từ trước. Nay gặp thời, nhân chuyện “cải cách ruộng đất” tiếng là
xây dựng xã hội theo kiểu mới, nhưng thực tế là để chém giết người Việt
Nam mà trả mối thù cho hơn 100000 quân Tàu đã chết trong trận Đống Đa,
Ngọc Hồi xưa kia. Ngoài ra, không có một lý do nào khác. Tuy thế, ta khó
trách cái tàn độc, thô bạo của Y, một tên cướp nước. Có trách là trách
những kẻ đã phản bội quê hương Việt Nam đi làm đầy tớ cho Y. Đi giết dân
Việt mà lại bô bô, ưỡn ngực tự hào là làm cách mạng mà nên nỗi!
Khi nhìn lại bản án này, mọi người đều thấy, tất cả những trụ cột chống
trời, bảo vệ đất nước của người dân Việt Nam qua nhiều đời đã phải chết
thảm vì cuộc trả thù, rửa hận, trả lễ cho Trung cộng do Hồ Quang mạo
danh người VN mà thực hiện. Đây có thể nói là một cuộc tàn sát tủi nhục,
đau thương nhất cho người Việt Nam, nhưng cho đến hôm nay, xem ra không
ai dám kêu nài trả lại công lý cho người chết oan. Bởi vì, cộng sản còn
đây và mối thù của Trung cộng từ cuộc chiến Hàm Tử, Đống Đa, Ngọc Hồi
(1789) còn đó. Hơn thế, lại do Hồ chí Minh, nhân danh chủ tịch nhà nước
của VN làm báo oán. Nhưng còn đau hơn thế, người Việt Nam đã không nhìn
ra đó là cuộc trả hận người Việt Nam do Hồ chí Minh, người Tàu mạo danh
Nguyễn sinh Cung thực hiện, mà đặt vấn đề. Trái lại, còn bám vào đó mà
chém giết, thâm thù nhau theo những âm mưu gian ác của chúng. Thế mới là
một trường đau xót lớn!
Khi nỗi đau còn câm lặng, tê tái, trĩu nặng trong lòng mọi người, Hồ
Quang nhếch miệng cười, rồi đùa cợt bằng miếng dẻ rách lau nước mắt thì
đây cũng chính là lúc người Việt Nam ở miền bắc bị trói buộc vào cuộc
chém giết người Việt theo một kiểu khác. Chiếc áo “Giải phóng niền Nam”
mở ra, tự biến thành phù phép siêu việt, đẩy người dân đất Bắc ra khỏi
cuộc oán hận Hồ chí Minh sau mùa đấu tố. Tệ hơn, biến miền Nam thân yêu
thành kẻ thù, thành biển máu để giết chết ước mơ Hòa Bình, Hạnh Phúc,
Đoàn Viên của cả dân tộc, mà quên đi công đoạn gian ác do Hồ chí Minh đã
thực hiện tại Việt Nam! Ai biết, ai tính, ai tin, cuộc chiến vào Nam do
Hồ chí Minh chủ trương chỉ là một cuộc đánh bùn sang ao? Y đem oán hận
của đất Bắc đổ lên miền Nam thay vì chính Y phải là kẻ chịu nhận lấy
cuộc trả thù vì có hơn 170000 người trưởng gia đình ở ngoài Bắc đã bị
chính Y hạ sát. Xem ra, ta đã nông nổi để thua và hoàn toàn thua trong
cuộc đánh bùn này. Ta đã giết Ta để cho Y, một tên lang sói gốc Tàu được
sống! Tệ hơn, được lẫm liệt vinh danh trên phần đất của Ta thay vì bị
treo cổ vì đã phạm tội giết người đồng loạt.
Thật vậy. Ta đã giết Ta bằng chính những xảo từ gian trá mà Hồ Quang đã
dùng, sau đó đẩy người Việt giết người Việt bằng bom đạn hôi tanh, tàn
độc của Tàu. Tệ hơn thế, nó còn tiếp tục tàn sát dân Ta sau ngày chấm
dứt chiến tranh bằng thủ đoạn diệt trừ Văn Hóa Dân Tộc qua hội chứng
Đặng xuân Khu, Phạm văn Đồng và nay là Phạm vũ Luận. Phần đất ngoài
(Trường Sa, Hoàng Sa) ta đã mất từ 1958. Vườn trong có lẽ nào không đổi
tên theo hội nghị mưa gió Thành Đô? Như thế, có lẽ nào tiếng Việt, chữ
Việt sẽ đứng vững theo dấu dép râu của Hồ Quang?
Khởi đầu cho cuộc “tru di” văn hóa và nền tảng Việt để xin làm nô lệ cho
Trung cộng, Đặng xuân Khu trong vai tuồng Tổng bí thư của đảng CSVN,
năm 1951 đã viết:
“Việt Minh Vận Động cho Việt Nam làm Chư Hầu Trung Quốc....
Hỡi đồng bào thân mến! (có ai là đồng bào thân mến của tên phản bội giết người này không?)
Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một
nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của
bọn da trắng Tư Bản đem vào…
Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối âu tây ấy -
một cách viết rõ ràng có mau thật đấy - và ta hãy trở về với thứ chữ của
ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc.
Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta - mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa…”
Hỡi ơi, loài ếnh ương. Giá trị văn hóa của chúng là như thế đó!
Chuyện cũ tưởng chỉ là câu chuyện “ngáo đá” của kẻ phản bội dân tộc Đặng
xuân Khu. Có ai ngờ đây còn là một định mệnh cho dân ta qua hội cẩu
chứng Phạm vũ Luận. “Theo dự thảo mới của Bộ Giáo dục và Đào tạo,
tiếng Hoa sẽ được dạy từ bậc Tiểu học, Trung học cơ sở. Ngay từ lớp 1,
học sinh đã tiếp cận với môn học này.” (Bộ GD& ĐT Việt cộng)
Ai cũ yệt đối không thể áp đặt với học sinh từ A, B, C… Bởi vì, đây là
nơi ương trồng, trẻ cần học và hiểu biết về ngôn ngữ, nguồn gốc và lịch
sử của chính mình. Trẻ chưa cần học và nhớ về bất cứ một thứ ngôn ngữ,
lịch sử nào khác để sống. Theo đó, việc đưa tiếng Hoa vào bậc tiểu học
có khác gì tạo cho trẻ hơi thở và tiếng nói bản ngữ Tàu để chúng không
còn biết mình là nguồn Việt, nếu như không muốn nói là dạy chúng phản
nguồn? Chuyện là thế, chỉ có những cẩu trệ mới không hiểu lý lẽ này.
Cũng thế, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga đều là phần phụ, là ngoại
ngữ, không thuộc về chủng tộc của chúng ta. Theo đó, chỉ có thể khuyến
khích học sinh tự chọn sau khi đã rành rẽ tiếng mẹ đẻ. Bởi lẽ, nếu không
phải là thuộc địa, bản địa của Tàu, của ngoại quốc, trẻ không bao giờ
phải học ngoại ngữ trong những ngày đầu đến trường. Nếu ta sống và học
làm người thì không bao giờ dạy cho con cháu chúng ta làm nô lệ (ngoại
trừ những kẻ có máu nô lệ truyền đời). Hãy xem gương của người Nhật.
Kimiko Date, một vận động viên Tennis nổi danh trên trường quốc tế (hạng
Tư thế giới) là một điển hình. Trong giải Úc mở rộng 1995, khi được
phỏng vấn, cô vẫn dùng ngôn ngữ của mẹ đẻ để trả lời. Nhiều người không
vui, (vì cô đã bước lên trường quốc tế). Tuy thế, tất cả đều phải nể
phục cái cái gương dũng cảm trong ngôn ngữ mà cô đã xử dụng! Nay, trẻ
tiểu học Việt Nam tại sao lại phải học tiếng Tàu? Có lẽ nào nhà nước ấy
hay Phạm vũ Luận muốn truy diệt tận căn hồn thiêng, nòi giống Việt ngay
từ khi trẻ vừa bước chân đến trường? Nếu thế, chả mấy chốc, nhà nhà nói
tiếng Tàu, người người nói tiếng “lạ”! Việt Nam còn học về Quang Trung
đại phá quân Thanh nữa không?
Câu chuyện buộc trẻ phải học tiếng Tàu theo sách Hán hóa dân tộc Việt do
Phạm vũ Luận đưa ra chưa yên, nay lại đến chuyện bỏ học về khoa Lịch Sử
dân tộc. Cộng sản qua Phạm vũ Luận muốn gì trong chủ đích này? Muốn xóa
bỏ Lịch Sử của dân tộc trong nền giáo dục công dân chăng? Hoặc giả,
Việt cộng qua Phạm vũ Luận muốn đốt gốc cội nguồn Việt Nam để rồi đồng
hóa Việt tộc như là một chi tộc trong cái gốc Tàu như Tần, Tấn, Ngụy,
Sở… để nhận bằng công khanh?
Nếu đó là ước nguyện của tập đoàn cộng sản Hồ Quang thì Ta, người Việt
Nam nên nhớ và bảo nhau rằng: Việt Nam còn đứng vững đến hôm nay là vì
Việt Nam là một dân tộc thuần hậu, có nguồn gốc và cốt cách riêng biệt
dù chung trong cõi trời Đông. Nguồn gốc ấy đã đứng vững từ ngàn năm
trước thì ngàn năm sau vẫn còn. Và dẫu trong ngàn năm bị đô hộ, văn hóa,
cư xử tuy rất gần nhau. Nhưng cái chí, cái mệnh Việt là khác biệt. Kẻ
gian ác dẫu ngàn đời không thể đồng hóa được. Đấy là chí của Ta, Việt
Nam.
Tuy nhiên, chúng ta đang ở thế chìm, và nếu tập đoàn Việt cộng đã có chủ
đích như thế, tôi cho rằng, người Việt Nam lúc này chỉ nên soạn một bài
sử ngắn gọn, rồi truyền cho con cái mai sau nhớ rằng: Bên kia biên giới
là Tàu, bên đây bờ cõi là dòng Việt Nam. Và cũng nên cho con cháu biết
thêm rằng: Đường ranh biên giới này đã kẻ ra và mãi mãi còn ghi lại
những nhát chém tạo nên lịch sử cho chúng ta. Kế đến, cuộc sống, lý trí,
văn hóa của đôi bên là ngàn đời không cùng nét vẽ. Trái lại, vĩnh viễn
sử nhà Nam còn ghi lại những dòng chống xâm lăng từ Á sang Âu cho con
cháu cùng học. Hơn thế, cho trẻ biết rằng:
1. Cộng sản giết người Việt, tiểu sử Việt.
Không phải đến hôm nay tập đoàn CS Hồ chí Minh mới chủ trương đem giang
sơn này nhập vào cõi Tàu. Trái lại, ngay từ khi Hồ Quang sang Việt Nam
vào 1939, Y đã mở ra những trang đẫm máu giữa người dân Việt để thực
hiện ý đồ của chúng. Khởi đầu là cái chết oan nghiệt của hơn 170000 ngàn
người Việt Nam trong bản án “Trí Phú Địa Hào” trong mùa đấu tố. Người
Việt Nam đã bị Hồ chí Minh giết chết mà không có được một tiếng kêu oan.
Đã thế, thân nhân của họ còn bị vùi dập vào con đường cũng quẫn, tự
tận.
Kế đến, có ai dám tin, việc Hồ chí Minh mở chiến tranh vào nam lúc đầu
chỉ nhằm giải tỏa cái áp lực, cũng như nỗi căm phẫn, uất nghẹn của người
dân miền bắc trút lên đầu CS sau mùa đấu tố? Kết quả, mấy triệu nhân
mạng của Việt Nam đã phải nằm xuống để cho tập đoàn CS Hồ chí Minh vang
lừng trong khúc hát: “Ta đánh và diệt miền nam là đánh cho Trung Quốc, Liên Sô”
(Lê Duẩn). Ai dám tin rằng nhờ bài ca này, súng đạn Nga, Tàu tuôn trào
vào Việt Nam cho Việt cộng thỏa chí bắn giết đồng bào miền Nam, mà không
một ai dám lên tiếng phản đối?
Kết quả, sau cuộc say máu người ở miền bắc, miền nam gặp tai họa cộng
sản. Phần Việt cộng không chỉ công nhận Trường Sa, Hoàng Sa là đất của
Trung cộng, mà ngay cả phần nội địa trong cái bản đồ Việt Nam của chúng
ta, rồi ra cũng bị Trung cộng thu tóm về. Đó chính là những lý lẽ của
tập đoàn Minh, Duẩn, Chinh, Đồng, Giáp… đã được CS thể hiện trong Hiệp
Ước Thành Đô 3-4/9/1990 với bộ tam vô văn hóa, Đỗ Mười, Nguyễn văn Linh,
Phạm văn Đồng thực hiện. Nay, hạn kỳ đã đến. Phạm vũ Luận chẳng qua chỉ
là một trong những kẻ hài, rỗng óc, bán tự cầu vinh mà tình nguyện
trong việc giàn trải ra bài học, sửa soạn cho lớp trẻ ngày mai mất gốc,
rời khỏi cội nguồn Việt Nam mà thôi. Ngoài ra không một lý lẽ gì!
2. Cộng sản giết sử Việt, nhập sử Tàu.
Con đường mất gốc, rời bỏ cội nguồn Việt nam do Phạm vũ Luận thực hiện
theo lệnh Tàu xem ra là không xa lắm. Năm năm trước khi dự án Thành Đô
thành án, việc Việt cộng buộc học sinh từ tiểu học, trung học, học tiếng
Tàu là điều xem ra khó tránh. Bởi lẽ, trong toan tính của nó, 5 năm sau
từ năm 2020, lớp học sinh ấy đã có thể viết các văn tự, làm văn kiện
bằng tiếng Hoa cho người Việt! Như thế, chuyện học này ngoài việc phá
nát cơ đồ Văn Hóa Việt Nam, CS còn giúp cho hàng hàng lớp lớp dân Tàu
vượt biên sang chiếm giữ lấy những phần đất màu mỡ, trọng địa trên non
sông Việt như là của chính mình. Cứ thế, 20 năm sau của 2020, chuyện
nước ta ra sao?
Tôi cho rằng, câu trả lời mọi người đều nhìn thấy là: Những kẻ nô lệ
cộng sản tự biết không thể đứng vững. Nó cần một chỗ tựa, một vòng tay
của Tàu cộng. Muốn được như thế, nó buộc phải chà đạp, phá nát dòng Lịch
Sử của Việt Nam mà theo Tàu. Trong khi đó, ý dân Việt Nam là khác biệt.
Khởi đi từ những trẻ thơ tiểu học đã luôn đứng thẳng. Trẻ Việt Nam
không học sử Tàu, không là Tàu. Trẻ Việt Nam là những Trưng Triệu, Quang
Trung, Trần hưng Đạo, Ngô Quyền, Lê Lợi… Trẻ Việt Nam có lời ca truyền
đời cho riêng mình, cho muôn thế hệ: “Thà làm quỷ nước Nam, hơn làm Vương đất bắc” (Trần bình Trọng). Bởi lẽ:
Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Đó chính là khác biệt của chúng ta và Tàu.
C. Bước hoang ngày mai?
Trường Sa, Hoàng Sa đã là câu chuyện trong uất nghẹn. Hỏi xem giang sơn
ấy còn nơi nào của riêng dân ta tạo hưởng? Xem ra, không còn miền đất
nào! Từ Nam Quan cho đến Cà Mau, thành phố cho đến đồng hoang, rừng
thẳm, không một nơi nào không bị cài cắm bởi hàng hàng lớp lớp người Tàu
kéo sang chiếm cứ. Con cháu của những Ngô Quyền, Quang Trung, Nguyễn
Huệ, Lê Lợi, Trưng Vương… dần dần bị Việt cộng chuyển đổi thành những kẻ
không nhà, không nơi nương tựa. Người co cụm phòng thân, kẻ ra hải
ngoại vinh thân, lũ thành những con chó săn cho mộng thôn tính Việt Nam
của Trung cộng.
Với bước tiến này, người Việt Nam sẽ phải tự chết dần chết tàn trên phần
đất của cha ông, hoặc trở thành những lao công nhặt rác cho Tàu ngay
trên đất nước mình. Từ đó, những kẻ thờ Mao thờ Hồ từ từ biến tính, biến
thể, yêu thương bảo vệ người Tàu và tàn sát, giết người dân Việt bằng
trăm phương ngàn cách khác nhau. Mà một trong những nét độc ác, tồi tệ
nhất mà vài năm trước đây Phạm Vũ Luận đã vươn lên như ngọn giáo nhọn
với kế sách, đưa tiếng Tàu vào cho các học sinh tiểu học, trung học. Đây
chính là sách “1ấy nước Tàu luộc thịt Việt” của cộng sản. Và nay là bài
bỏ chương Lịch Sử Việt trong học đường nữa là trọn chí. Như thế, khi
con đường Văn Hóa, Lịch Sử của dân tộc Việt Nam không còn được phát
triển nguyên vẹn cho người, cho trẻ từ bậc tiểu học. Nó sẽ từ từ tàn hơi
ở những lớp lớn hơn, để rồi, chúng ta sẽ bị luộc trong cái chảo “bỏ Sử
Việt, học sử Tàu” của tập đoàn cộng sản Hồ chí Minh! Đây có là đoạn kết
cho người Việt Nam chúng ta không?
D. Văn hóa còn, lịch sử còn, nước Việt còn. Văn hóa mất, lịch sử mất, nước Việt tan!
Liệu kết quả có khác với cái tựa đề này không? Bạn trả lời đi. Phần tôi,
tôi viết thế này: Nếu hôm nay chúng ta tránh một cuộc tranh đấu vì dân
tộc là chính ta tìm đến cuộc sống làm nô lệ.
12.2015



0 comments:
Post a Comment