Nguyễn Hồng Thanh Trúc – Em tên Nguyễn Hồng Thanh Trúc, một người trẻ sinh năm 1991. Có lẽ so với đa số những người tham gia Tuyên bố của Công dân Tự Do,
thì tuổi đời và suy nghĩ của em còn rất nhỏ. Em không giỏi môn lịch sử,
cũng không thường đọc báo, xem thời sự hay tìm hiểu về chính trị. Em
sống trong sự “nuôi dưỡng”, “giáo dục” và “bảo vệ” của đảng cộng sản
Việt Nam. Em chưa bao giờ có ý tưởng rằng có ngày đất nước sẽ và phải
thay đổi. Em như con cừu nhỏ bị chăn dắt bởi những con chó hung tợn. Em
ngoan ngoãn vâng lời, sống học tập và làm việc đúng theo chủ trương của
nhà cầm quyền. Tất nhiên cũng không thể tránh những sai phạm (ví dụ như
vi phạm luật giao thông, những lúc này thì thật may mắn cho em, do chó
chăn cừu cũng thích nhấm nháp chút xương em vứt xuống) Còn bao chuyện
gian trá nữa của đàn chó săn đã và đang hành hạ, áp bức những con cừu vô
tội.
Tất nhiên, những chuyện sai trái thường
nhật đó, em sống và chấp nhận như một sự hiển nhiên. Và đa phần đàn cừu
Việt Nam cũng vậy. Em có tức giận chứ, em có ghét bỏ chứ. Em cũng muốn
đóng vai anh hùng, muốn đứng về chính nghĩa, muốn loại bỏ những bất
công. Nhưng em biết làm gì đây, khi mà em chỉ là một con cừu nhỏ, không
chỗ đứng, không tiếng nói. Mà dù em cố nói thì nên chăng? Tiếng kêu be
be rền rĩ chỉ khiến đàn chó phát điên gầm gào to gấp trăm lần em, xé nát
em ra như xé một tờ giấy vụn. Em sợ lắm chứ! Em học cách im lặng, nhắm
mắt và cố sống hết phần đời mình. Giống như ba em mẹ em, các chú bác,
hàng xóm, bạn bè, cô bán bún đầu hẻm, chú giao báo mỗi sáng,… Bất cứ ai
cũng chọn cái yên thân đánh đổi bằng im lặng.
Nhưng có lẽ cuộc đời em may mắn lắm, em
sinh ra trong thời đại của internet, của mạng thông tin kết nối cả thế
giới, em vẫn chưa bị nhồi nhét những dối trá, ngụy tạo, em thấy được sự
vô lý, sự mâu thuẫn trong từng hành động và tuyên ngôn của nhà cầm
quyền. Em im lặng nhưng em hiểu điều đúng, lẽ sai. Em là một con cừu hèn
nhát nhưng không ngu ngốc.
Trong những câu chuyện hóng hớt được từ
những buổi trà rượu của ba mẹ, cô bác, thì từng có một Sài Gòn rõ là
đẹp, là phồn vinh, giàu có lắm, là Hòn ngọc Viễn Đông, ngay cả Nhật Bản,
Hàn Quốc, Hồng Kông cũng phải thòm thèm, ao ước. Những luyến tiếc, xót
xa len lẫn trong dòng kể. Em tò mò chứ, vì Sài Gòn em biết, xô bồ và
nhếch nhác quá. Có thể nào chứ? Chủ trương của Đảng của Nhà Nước là sánh
ngang với các nước khu vực, do mình đi quá chậm hay do họ chạy quá
nhanh? Và những ngỡ ngàng, tới tức giận, rồi đau lòng khi tìm kiếm được
những tư liệu, hình ảnh về một Hòn ngọc Viễn Đông phồn hoa, thịnh vượng.
Đó là cú tát rất đau cho một đứa trẻ khi nhận ra mình đang chìm dần
trong một hố phân do nhà cầm quyền đào ra cho cả một đất nước. Và đau
đớn này còn gấp ngàn lần đối với những người phải chứng kiến từ khi đồng
cỏ còn xanh tươi cho tới khi những đống phân cuối cùng được lấp xuống.
Em khóc và cầu nguyện cho thế hệ ấy.
Vẫn nhớ mãi một câu em từng nghe ở đâu đó “Đừng nghe lời Cộng Sản nói, hãy nhìn điều nó làm”. Vâng, em đang nhìn, rất kỹ!
Như em đã nói, em không giỏi lịch sử,
cũng chả rành kinh tế chính trị. Chỉ có những điều em thấy em nghe từ
những thứ xung quanh em đã đánh em đau lắm rồi.
Nhưng trong nước thì chỉ là trò thước khẻ tay, ra nước ngoài thì mới rõ cái đau bị hội đồng là thế nào.
Vâng, em chạy trốn, chạy trốn khỏi nơi
yêu thương nhưng tù túng để đến với tự do xa lạ. Em đi du học. Cũng là
điều tốt, khi em nghĩ em có thể hòa nhập với bạn bè thế giới và góp chút
sức cho quê hương, tuy đường trở về sao mà ngán ngẩm. Xa nhà, xa tổ
quốc giúp em lớn lên rất nhiều. Em nhận ra lòng yêu nước và tự trọng dân
tộc mà trước nay chưa bao giờ em hiểu hết.
Đó là khi em ở trong tình thế ngồi trước
mặt người bạn Tàu mắt hí, không biết nên dùng hết sức bình sinh, tát
vào mặt nó, hay chỉ biết nín nhịn để nỗi tức giận trào ra mà bật khóc
thành tiếng. Cũng chỉ từ dăm câu chuyện phiếm khi cùng ngồi ngắm cái bản
đồ thế giới lúc chờ đồ ăn.
Đó là khi giới thiệu bản thân em là
người Việt Nam thì cái ánh nhìn người ta trở nên khác lắm. Không như xưa
người ta nhìn nhận người Việt Nam với những mĩ từ siêng năng, hiếu
học,.. Giờ đây đối với những du học sinh hợm hĩnh, giàu có từ Hàn Quốc,
Singapore,… trên cái đất nước Nhật Bản mà em đang sinh sống thì Việt Nam
nghèo, kém phát triển,… Nhục! Khi mà những ngày em ở Việt Nam, vẫn
thường được nghe về sự phát triển của Việt Nam đang theo chiều hướng
tiến bộ. Và em cũng tin là vậy. Thế mà hình ảnh trong mắt quốc tế thì
Việt Nam tệ hại lắm.
Rồi còn nhiều nhiều nữa những mẩu chuyện
va chạm với bạn bè, những câu nói, những thái độ làm cho lòng tự tôn
dân tộc của em bị tổn thương. Nhiều!
Em yêu Việt Nam, yêu nhiều lắm! Nhưng lạ
lùng sao khi tình yêu đó chả bao giờ em biết đến khi lúc vẫn còn sống ở
đó. Chỉ khi em đi thật xa, em quay đầu nhìn ngắm lại em mới thấy mắt em
rưng rưng. Còn bao nhiêu người nữa như em, hằng ngày chán ngán cuộc
sống bị bao vây, bị bóp miệng, để rồi tình yêu quê hương đất nước trở
thành một vết cào rướm máu trên ngực.
Em cảm ơn Tuyên bố của Công dân tự do,
cảm ơn nhiều lắm. Con cừu hèn nhát như em, xin góp chút tiếng kêu phản
kháng cùng những con cừu dũng cảm. Tiếng kêu của 90 triệu con cừu mong
rằng sẽ chiến thắng được tự do, dân chủ, kéo đất nước ra khỏi hố phân,
bãi lầy. Để thế hệ sau này có thể ngẩng cao đầu, sống với “Độc lập-Tự
do-Hạnh phúc” THẬT, chứ không bị dối trá, lừa gạt như lúc này.
Em thuộc thế hệ 9x, một thế hệ bị đánh
đồng với những thói hư xấu, với bạo lực với sa đọa và những cái đầu nóng
bất trị, chỉ biết sống hưởng thụ, không biết chăm lo cho vận mệnh đất
nước. Nhưng không, em tin chắc rằng vẫn còn nhiều nhiều nữa những còn
cừu trẻ tuổi, mong mỏi biết bao cho một tương lai tốt đẹp cho đất nước,
sẽ đứng lên, giành lấy tiếng nói cho mình. Chúng em, những người trẻ,
tương lai của đất nước, những Công dân Tự Do.
Nguyễn Hồng Thanh Trúc

0 comments:
Post a Comment