Như tin báo đài đã loan, Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích qua đời trên máy bay hôm Mùng 2 Tháng Ba, 2016, đang khi trên đường tham dự Họp Mặt Dân Chủ 2016 tổ chức tại Manila, Phi Luật Tân.
Tuy chưa được may mắn trực tiếp gặp mặt Ông, nhưng hình ảnh Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích ngự trong tâm trí kẻ viết bài này đã từ nhiều thập niên qua, và ngày một thêm đậm nét, nhất là thời gian sau này, không phải vì mái tóc trắng xóa, mà vì Ông như “gừng càng già càng cay”, về mặt tranh đấu cho tổ quốc quê hương Việt Nam.
Dù có thể bị mang tiếng “ngoa ngôn”, người viết vẫn muốn được gọi cái chết của Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích là chết đẹp như tên Ông.
Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích chết trên ghế máy bay, nhưng tôi cứ nghĩ Ông chết trên lưng ngựa giữa nơi trận tiền.
Nghĩ như vậy, người viết tự hỏi mình có quá chăng; có phải là do bị ám ảnh bởi một người khác cùng tên Ông là một vị sĩ quan Thiết Giáp nổi tiếng “Người chết hai lần”, được tôn vinh như một vị anh hùng; đó là Đại Úy Nguyễn Ngọc Bích đã hy sinh tại chiến trường Quảng Trị trong “Mùa Hè Đỏ Lửa” 1972?.
Không! Chắc chắn là không. Trước hết, lý do Giáo sư Bích có mặt trên chuyến bay hôm đó, không phải là để đi du lịch, thăm thú đó đây, hay là để “về quê hương ăn khế ngọt” như những ai đó đã trọng tuổi bị thiên hạ đánh giá là “già không nên nết”.
Ông đi để chiến đấu cho đồng bào nơi quê nhà Quyền Làm Người, nền Dân chủ Tự do, và cho tổ quốc Việt Nam sự toàn vẹn lãnh thổ trước hành động xâm lăng của Tàu Cộng.
Ông đi với lòng tự nguyện. Khác với Đại Úy Nguyễn Ngọc Bích là một sĩ quan trừ bị; nếu được miễn dịch, chắc gì thanh niên Nguyễn Ngọc Bích đã tình nguyện vào lính, cũng như người viết bài này, vốn không ưa gì cuộc đời nhà binh, sợ chết nhưng đã lên đường tòng quân vì lệnh gọi nhập ngũ. Dù muốn dù không, đã là lính rồi thì phải làm tròn trách nhiệm và danh dự của một quân nhân, chưa dám nói đến vì Tổ quốc đồng bào. Dù có được tiếng là “chiến đấu anh dũng” thì trong trường hợp cá nhân này, đó cũng là vì lâm cảnh chẳng đặng đừng (trốn lính).
Trong khi Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích nay đã xấp xỉ tuổi “Thượng thọ”, đáng ra Ông chỉ lo “hưởng thọ” một cách rất vinh dự và xứng đáng với những gì Ông đã làm cho quê hương dân tộc.
Vậy mà Ông vẫn không quản ngại tấm thân già, tự nguyện lên đường chiến đấu, mà thành công nếu có được chẳng ảnh hưởng gì mấy đến cuộc đời Ông nơi quê hương thứ hai nơi Ông đang có đầy đủ mọi thứ từ vật chất đến quyền làm người của công dân một nước có nền tự do và dân chủ đứng hàng đầu thế giới mà Ông đã có công đóng góp không nhỏ…
Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích chết trên máy bay vì nhồi máu cơ tim, nhưng trong trường hợp này, với tôi, Ông đã chết như một người kỵ binh chết trên lưng ngựa chiến nơi sa trường; tim Ông đứng không vì mũi đạn lằn tên, nhưng có thể tim Ông ngừng đập do đầu óc Ông quá căng thẳng trong tính toán lo toan cho những gì Ông sẽ phát biểu trong Họp Mặt Dân Chủ 2016 bên kia bán cầu mà Giáo sư đến dự với tư cách một diễn giả.
Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Ông chết cái chết thật đẹp như Ngọc Bích, tên Ông
0 comments:
Post a Comment