Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
Theo
thống kê, thì hàng năm, người Việt tại hải ngoại đã gửi về trong nước
với số tiền là 12 tỷ kim; trong đa số ấy trước 30/4/1975, là
Dân-Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa, từng đi tù “cải tạo”. Họ là những
người đã sang Mỹ, theo các chương trình ra đi có trật tự (O.D.P.), H.O.
hoặc đã từng là những người vượt biên, vượt biển. Thế nhưng, sau khi đã
có cuộc sống tự do, đầy đủ, cơm no, áo ấm rồi, thì lại quay trở về, để
làm những “Cô thắm về làng”, vì theo họ: “Phú quý bất quy cố hương, như y
cẩm dạ hành”. Nghĩa là giàu có, mặc áo gấm, nhưng không về quê cũ, thì
không ai thấy, nên phải trở về, để khoe “chiếc áo gấm”.
Điều
này, dễ hiểu đối với những người, mà trước kia, họ vốn là những ngư dân
thất học, ở các vùng ven biển; sau ngày 30/4/1975, họ đã vượt biển đi
tìm cuộc sống mới, cũng như những người ở bên kia Vĩ Tuyến 17. Nên biết,
ở miền Bắc, không có ai bị đảng Cộng sản bỏ tù vì “tội vượt biển” hết,
mà họ được tự do ra đi, không bị cướp, không bị chết trên biển, vì khi
ra đi, họ mang theo đầy đủ lương thực, cả gà, heo sống, để nấu ăn trên
đường đi tới Hong Kong. Tôi đã chứng kiến những sự thật ấy tại Hong
Kong. Họ không phải là những người Tỵ nạn Chính trị. Chỉ có những người
đã liều mình vượt giòng sông Bến Hải, vào thời gian từ 1954-1975, để vào
Nam tìm tự do, những người này là công dân của nước Việt Nam Cộng Hòa,
khi vượt biển tới Hong Kong, họ ở chung một trại của người dân miền Nam.
Vì
vậy, những người thuộc thành phần đi tìm đời sống mới sung túc về vật
chất, chứ không phải tỵ nạn Chính trị, thì khi trở về, họ được Việt cộng
tiếp đón tử tế, là chuyện bình thường.
Nhưng
điều đáng nói, là những người trước ngày 30/4/1975, là những Sĩ quan
QLVNCH, là những người lãnh đạo trong các cơ quan công quyền của Việt
Nam Cộng Hòa, là những người từng lãnh đạo các đảng phái chính trị tại
miền Nam, đã từng phải vào trong các nhà tù “cải tạo” của Việt cộng. Thế
nhưng, sau khi thoát được ra hải ngoại bằng cách vượt biên, vượt biển,
hoặc theo các chương trình ra đi có trật tự (O.D.P.), H.O. thì họ đã
“quên” tất cả, nên luôn luôn gửi tiền về nước, hay chính họ hoặc cho vợ
con của họ trở về Việt Nam để lót ổ trước, chuẩn bị cho một ngày họ sẽ
trở về, để được khoanh mình trong những cái ổ đó, thì đúng là những kẻ
vô liêm sỉ, mất hết lương tri, vì chính họ đã chung tay đóng góp trong
số tiền trên 12 tỷ Mỹ kim vô điều kiện cho Việt cộng hàng năm. Họ không
biết hay giả vờ không biết rằng: Chính họ đã gửi những đồng tiền ấy về,
là để đóng góp cho đảng Cộng sản Việt Nam mua súng đạn, để bảo vệ an
ninh cho những “Cơ quan mật vụ”, những đơn vị quân sự, của giặc Tầu,
được ngụy trang dưới lớp vỏ bọc, là “Viện Khổng Tử - Đặc khu kinh tế”,
của giặc Tầu ở Hải Phòng, Cam Ranh, Bình Thuận, Đà Nẵng, Tây Nguyên,
Bình Dương…
Những
thành phần trên, họ thừa biết, những nơi này, chỉ dành riêng cho Tầu
cộng, ngoài giặc Tầu ra, không một ai được bén mảng tới, kể cả Công an,
quân đội của Cộng sản Việt Nam. Mọi sự thật hiển nhiên này đã được phơi
bày dưới chế độ Chư Hầu của Cộng sản Việt Nam, vì chủ quyền của đất nước
đã thật sự rơi vào tay của Tầu cộng. Không còn cách gì để biện minh
được nữa.
Ngoài
ra, đảng Cộng sản Việt Nam cũng dùng số tiền 12 tỷ Mỹ kim hàng năm của
người Việt hải ngoại, để trang bị súng đạn, chất nổ, lựu đạn, dùi cui…
cho những “Lực lượng Công an - Dân phòng”, để lúc nào cũng sẵn sàng giết
chết những người “dân oan” mỗi lần họ đi “khiếu kiện”, hay “cưỡng chế”,
tức cướp đoạt những vườn ruộng, đất đai của các tôn giáo, hoặc nhà cửa
của những người dân lương thiện như trường hợp của gia đình nạn nhân
Đoàn Văn Vươn, Đặng Ngọc Viết… khiến họ phải liều thân!
Người
viết nói mà không sợ mình nói sai, vì với số tiền 12 tỷ Mỹ kim hàng
năm, là khoản tiền không nhỏ, đủ cho đảng Cộng sản Việt Nam mua súng
đạn, để bảo vệ Tầu cộng và giết hại dân lành.
Và
chưa hết, cũng chính những đồng tiền ấy, Việt cộng đã và đang trích ra
một phần dùng để mua chuộc, lũng đoạn, gây phân hóa… cộng đồng ngưởi
Việt tỵ nạn chính trị trên thế giới.
Chính
vì những sự thật ấy, nên những người đã gửi tiền về nước, là họ đã tiếp
tay với đảng Cộng sản Việt Nam, là họ đã nhúng tay vào máu của những
lương dân vô tội. Xin mọi người hãy nhớ, cả hai thời kỳ Đệ nhất và Đệ
nhị Việt Nam Cộng Hòa, đã có được bao nhiêu tiền viện trợ hàng năm, để
trang bị cho Quốc Phòng và những người dân mỗi ngày càng đông đảo, đã bỏ
chạy từ những vùng đất đã bị Cộng sản chiếm đóng về vùng Quốc Gia. Và
nếu suốt hơn 20 năm, trước ngày30/4/1975, cả hai nền Cộng Hòa có được 12
tỷ Mỹ kim mỗi năm, thì Cộng sản Bắc Việt không thể cưỡng chiếm được đất
nước Việt Nam Cộng Hòa, không thể có ngày Quốc Hận 30/4/1975, không thể
có hàng trăm nghìn người phải bị bỏ tù “cải tạo” với biết bao nhiêu
người đã bỏ mình trong nhà cùm, hoặc bên bờ kẽm gai oan nghiệt, không
thể có những “vùng kinh tế mới” với những thảm cảnh của những
Dân-Quân-Cán-Chính VNCH đã bị cướp đoạt nhà cửa trong “chiến dịch đánh
tư sản mại bản”, không
có cảnh bao gia đình ly tán, cha xa con, vợ xa chồng và nền đạo đức,
luân lý tốt đẹp của miền Nam tự do đã không bị bọn giặc Cộng phá nát,
suy đồi… tiếp tục kéo dài đến tận ngày hôm nay và có cơ nguy chưa biết
bao giờ châm dứt dưới chế độ cai trị của của đảng CSVN.
Vì
thế, họ đã liều thân, bỏ nước ra đi, trong số ấy, đã có rất nhiều người
đã chết trên rừng, dưới bể trên con đường vượt biên, vượt biển. Nhất là
những em bé gái ngây thơ, đã chết dưới những bàn tay tàn bạo của bọn
hải tặc Thái Lan, và những người đã bỏ thân nơi những hoang đảo xa lạ,
mà người thân không làm sao để tìm lại được, dù chỉ là một nắm xương tàn!
Người
viết xin thưa rằng: Không thể xảy ra những cảnh bi thảm như thế, nếu
hàng năm cả hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa có được 12 tỷ
Mỹ kim viện trợ, dù có kèm theo điều kiện của nước bạn “đồng minh”.
Riêng
những người đã từng ở trong các nhà tù “cải tạo” của Việt cộng, có lẽ
nào các vị đã quên đi tất cả những hình ảnh ngày xưa của chính mình, của
đồng đội chiến hữu đã một thời chịu những cực hình tàn bạo, dã man
nhất. Những hình ảnh của những bộ xương biết đi trên những cánh đồng,
hay dầm mình dưới những đám ruộng sình lầy tới bụng, tới ngực quanh năm,
từ mùa Hè nắng như đổ lửa, tới mùa Đông lạnh giá rét thấu xương trong
bộ áo quàn tù rách rưới, mỏng manh; Những “bữa ăn” chỉ một chén bo bo,
hoặc một chén sắn độn cơm, ăn với chút muối, có khi chỉ một tô “canh”
rau muống nấu với muối.
Các
vị cựu tù Chính trị có nhớ chăng: Những đêm nằm co ro trên sạp, bụng
đói, đau khắp châu thân, không có thuốc men, trong các nhà tù “cải tạo”,
trên những vùng rừng núi hoang vu từ Nam-Trung-Bắc, để rồi tờ mờ sáng
hôm sau, phải lê thân ra sân trại, để “điểm danh” trước khi bắt đầu một
ngày thay trâu bò, để cày, cuốc ruộng đất, cấy gặt, để nuôi chính bọn đã
bỏ tù mình, và có những vị cựu tù Chính trị đã phải chết dưới những bàn
tay tàn bạo của bọn Công an “Quản giáo” hay “Ban giám thị” của nhà tù!
Chúng
tôi muốn xin thưa: Quý vị Cựu tù Chính trị Việt Nam Cộng Hòa. Các vị
còn nhớ hay đã quên. Nếu đã quên, thì một là quý vị đã đánh mất lương
tri; hai là quý vị đã bị Cộng sản Việt Nam “cấy sinh tử phù” trước khi
rời đất nước, lên máy bay, để bay thẳng tới vùng đất mới.
Tạm kết:
Đối
với những kẻ đã đánh mất lương tri rồi, thì quý vị đừng nên xưng với
mọi người “ta đây là Sĩ quan QLVNCH”...; Bởi vì, quý vị thật sự đã thua
xa những Người Lính không có mang “lon” gì cả, họ là những Binh nhì, là
những Đoàn Viên Nhân Dân Tự Vệ, những Chiến sĩ Dân ý Vụ, Dân Sự Vụ… Xin
hãy nhìn lại hình ảnh của những Chiến sĩ Nhân Dân Tự Vệ của Hố Nai, họ
đã không rời tay súng cho đến giờ phút sau cùng của cuộc chiến chống xâm
lăng của Cộng sản Bắc Việt.
Xin
hãy nhìn xem: Hơn bốn mươi năm sau, kể từ khi đất nước Việt Nam Cộng
Hòa đã bị rơi vào tay của Cộng sản Bắc Việt, nếu bảo đó là “cuộc chiến
thắng” của những người Cộng sản, thì có lẽ nên nhìn lại những gì đã và
đang xảy ra tại quốc nội suốt hơn 40 năm qua, để biết ngay trên quê
hương, vẫn còn vô sô những cảnh đời đau thương, khốn khổ, vẫn còn những
người “dân oan” lê thân đi “khiếu kiện”, vẫn còn những người trẻ tuổi đã
và đang dấn thân trên con đường đấu tranh cho một nước Việt Nam Tự Do,
Dân Chủ thực sự. Nghĩa là đảng Cộng sản Việt Nam không hề có cái gọi là
“chiến thắng”, vì không được người dân ngưỡng phục.
Xin
đừng quên những người đã và đang còn trong các nhà tù của Cộng sản.
Máu và nước mắt của đồng bào vẫn còn rơi, để hồi tâm suy nghĩ, để dừng
lại những hành động vô ý thức, hay bất lương. Đừng tiếp tục gửi tiền về
nước, vì 12 tỷ Mỹ kim hàng năm, là đã đủ để cho Đảng Cộng sản Việt Nam
tiếp tục dùng vào “chiến phí” trong việc mua súng đạn, để bảo vệ cho
giặc Tầu, và giết hại những người dân hiền lương vô tội!
Paris, 10/10/2015
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
0 comments:
Post a Comment