Tôi
thích lối phiếm toàn sắc của Đỗ Hùng. Cho dù vì nó mà anh bị tước thẻ
hành nghề. Không quen biết Hùng, nhưng tôi quí trọng anh từ những mẩu
tếu táo này. Không phải tay nhà báo nào cũng biết cách xả những stress
không nói không viết được qua cách phiếm thế. Đó không chỉ là bản lĩnh,
mà là tài năng.
Cùng một sự thể, Đỗ Hùng nhìn được điều mà đồng nghiệp khác không thấy. Làm báo ăn nhau ở điểm ấy.
Không ai khác, chính Đỗ Hùng là người phát hiện ra cái lỗi toàn “ngã” của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (Thủ tướng viết chưa sạch lỗi chính tả).
Cũng Đỗ Hùng phát hiện tấm bia kỷ niệm chiến thắng trên cầu Khánh Khê (Lạng Sơn) bị đục bỏ mất mấy chữ “quân Trung Quốc xâm lược” và anh gọi đó là chứng tích của sự khiếp nhược!
Rồi nữa. Trong khi tất tật các báo vẫn phải ngoan ngoãn đến hèn mạt gọi
chệch là “tàu lạ”, thì Đỗ Hùng đã dám viết thẳng trên Thanh Niên, gọi Trung Quốc là “quân xâm lược – kẻ xâm lăng”.
Một khi biết chê cái lỗi toàn ngã của Thủ tướng, tôi tin Đỗ Hùng sẽ
không ngã. Cũng như nhìn ra được sự khiếp nhược trong tấm bia kia để
biết không khiếp nhược.
Là nói riêng Đỗ Hùng thôi.
Khi anh bị nạn, cả cái làng báo Việt được ai dám cất tiếng bênh vực, bảo
vệ? Ngược lại, đã bắt đầu thấy những bài báo như bản cáo trạng luận tội
Đỗ Hùng, như thể anh là… bọn X phản quốc!
Nhớ lại khi tôi vào tù, cũng những bài luận “tội” kiểu ấy nhắm vào Trương Duy Nhất. Những bài viết mà tác giả (có lẽ cũng tự cảm thấy xấu hổ nhục nhã) đến mức không dám đề tên.
Câu chuyện Đỗ Hùng thêm một lần nữa phô bày sự hèn mạt của báo chí. Có
lẽ từ đây, các toà báo và cả các nhà báo đang chơi blog và facebook cá
nhân sẽ bước vào giai kỳ rụt cổ co mình kín hơn trong tấm chăn… hợp tác
tư tưởng!
Lại nhớ hình ảnh những Lý Chánh Trung, Sơn Nam, Cung Văn và các ký giả đồng loạt đeo bảng xuống đường… ăn mày trước 1975.
Sau 40 năm hợp tác tư tưởng, báo chí Việt cứ ngày một hèn mạt và… trơ lỳ như tấm bia khiếp nhược kia.
0 comments:
Post a Comment