Trong
vòng khoảng một tháng trời mà ba vụ giết người làm chấn động trong toàn
xã hội Việt Nam: một, là do mâu thuẫn trong cuộc sống nên hung thủ ra
tay cướp của và giết một loạt sáu mạng người trong cùng gia đình để trả
thù. Còn hai vụ kia: gia đình gồm bốn người, và một gia đình khác cũng
bốn người bị giết chỉ vì tranh chấp, thù vặt, nhỏ nhen. Ba vụ án kể
trên, thật ra nếu sống trong một xã hội có dân trí bình thường thì không
thể có vì nó không đáng để cho các hung thủ còn rất tỉnh táo ra tay,
làm những chuyện động trời như thế. Khó ai có thể tưởng nổi, thực tế ở
trong xã hội Việt Nam hiện nay mà chúng ta cứ ngỡ như đang đọc trong
truyện kiếm hiệp giả tưởng, giết người hàng loạt như trở bàn tay của tác
giả Kim Dung. Mỗi ngày đọc báo, còn nhiều vụ việc, nhiều vụ giết người
vì những chuyện lãng nhách, không thể kể hết!
Người ta cho rằng do giáo dục và quản lý của gia đình, của nhà trường;
nguyên nhân của những đứa trẻ ham chơi game bạo lực, cờ bạc, cá độ, đi
hoang, lêu lổng; do tệ nạn xì ke ma túy; do lười lao động... Tất cả
những đổ lỗi đó đều không sai!
Nhưng nguyên nhân nào đưa đến tình trạng xã hội như thế? Nhiều người đã
phân tích. Mỗi người đưa ra một vài cách nhìn theo quan điểm của riêng
mình, nhưng chưa đủ, chưa phải là nguyên nhân chính để kết luận. Đó mới
chỉ là những nét chấm phá trên một bức tranh.
Tại sao người ta không tự hỏi: nguyên nhân nào bao quát hơn, rộng lớn
hơn cách nhìn hẹp hòi như thế? Nguyên nhân nào bắt nguồn trên tất cả mọi
nguyên nhân như đại khái vừa nêu?
Dạ xin thưa: Do hệ thống độc đảng, độc tài lãnh đạo, và cái dàn lãnh đạo
cấp cao của đất nước Việt Nam từ đời này qua đời khác, rồi cho đến hiện
nay đều quá tồi; cộng với cái bản chất người Việt hiền lành, an phận
trở nên mụ mị, bị chế độ lừa là người dân nhờ ơn đảng giải phóng khỏi
ách nộ lệ thực dân. Ngày xưa họ có công, thì ngày nay được đền ơn đáp
nghĩa là hợp lý! Thế cho nên người dân không đấu tranh để chọn lựa cho
mình đường lối nào khác hơn ngoài sự chấp nhận sống như một đàn cừu dưới
một hệ thống chăn dắt của những con người tồi tệ, thao túng quốc gia
đó.
Chính vì lãnh đạo tồi nên để thất thoát của quốc gia nhiều tỉ Mỹ kim mà
vẫn được đồng bọn (cũng tồi) "tín nhiệm cao (!?)" -một số tiền mà mọi
người có thể nhìn thấy; còn những thứ không thể kiểm chứng đã mờ ám lọt
vào túi cán bộ, các quan tham có chức có quyền thì không thể tính nổi.
Người ta chỉ biết và chỉ nhìn được qua nhiều hiện tượng trong cuộc sống
của nhiều cán bộ đảng viên mà thôi.
Xã hội quá bất công! Vật chất hào nhoáng của những kẻ có tiền tạo ra
lòng tham làm cho những tầng lớp cùng đinh lóa mắt: Những xe sang bóng
lộn, điện thoại đời mới, nhà cửa ăn ở tiện nghi, đủ các loại giải trí
hạng sang quyến rủ khắp nơi (có nhiều khi ở các nước văn minh còn không
có những loại giải trí độc đáo đó) nhan nhản xảy ra trước mắt, phục vụ
các "quan" không thiếu trên đời, chỉ có điều là những thành phần nghèo
thiếu tiền là không được hưởng mà thôi. Một bà có con bị tuyên án tử
hình vì chặt lìa bàn tay nạn nhân để cướp điện thoại, không nhận án do
con mình mà còn đi đổ tội nạn nhân: Ai biểu có của mà đi khoe!
Nếu trong một xã hội người dân được hưởng sự công bằng, mọi gia đình có
nếp sống tương đối ổn định gần ngang nhau, không phải "giật gấu vá vai";
không có cái cảnh những kẻ trọc phú ăn chơi trác táng, vô độ; không có
cái cảnh nhà hàng, vũ trường, những món ăn sang trọng hoành tráng, tốn
kém lôi cuốn, mời gọi khó có thể kềm lòng làm chủ được bản thân, thì
người ta vẫn còn có thể giữ được lễ nghĩa, hơn là làm mất đi danh dự,
nhân phẩm, hoặc phạm tội ác một cách tàn bạo để phải bị trừng phạt nặng
nề.
Có thể nhiều cán bộ cao cấp đã biết rõ về tệ nạn xã hội hiện nay, nhưng
vì quá ngu dốt, u mê không có tầm nhìn xa, trông rộng nên cách điều hành
quốc gia của họ chỉ mang tính vá víu, tạm thời bằng cách cho học tập
người này, nêu gương người nọ; lấy hình tượng ông Hồ và những biểu
dương, khen thưởng, đề bạt cá nhân trong những phong trào, vô tình tạo
ra sự ganh đua vô bổ, vô trách nhiệm; tranh giành, chạy đua, phấn đấu
theo cái danh ảo tốn kém và giả dối.
Những tội phạm thì có nhà tù "quản giáo" gọi là học tập cải tạo. Nhưng
khi muốn cải tạo một con người, nó phải đi kèm với nhận thức về thực tế,
thực trạng trong xã hội hiện nay. Không thể khuyên người khác sống đạo
đức khi chính mình (đảng viên) và xã hội không lành mạnh, không đạo đức.
Nói và làm, học tập không đi đội với thực tế thì chỉ là nói suông để ru
ngủ, lừa gạt, làm cho người ta không còn tin tưởng vào chế độ để thay
đổi nhận thức. Bắt, "cải tạo tốt" rồi lại thả ra, không có cuộc sống ổn
định mà lại còn nhìn thấy những cái hào nhoáng choáng ngợp trong cuộc
sống xung quanh, không kềm lòng nổi thì làm sao khỏi phạm tội tiếp; rồi
lại vào tù thì chẳng khác nào như bắt cóc bỏ dĩa. Trấn áp chưa phải là
biện pháp hữu hiệu để ngăn ngừa tội phạm.
Chính quyền không thể thay đổi nhận thức con người bằng cách là bắt
người ta nhìn xã hội viễn vông theo quan điểm của riêng mình, phấn đấu
theo ý đảng! Chúng ta thấy hàng trăm ngàn quân cán chính Việt Nam Cộng
Hòa ngày xưa toàn là những người trí thức, cộng sản cải tạo được gì từ
họ, hay chỉ tạo ra và chuốc lấy sự căm thù, khinh bỉ thêm về chế độ cộng
sản mà thôi.
Hàng vài trăm tù nhân bất đồng chính kiến hiện nay, nhiều người bị bắt
nhốt nhiều năm liền, khi thả ra, chính quyền có trói buộc tư tưởng, có
khuất phục họ được không? Còn những trường hợp công an đánh lén, đánh
hội đồng ngoài đường để dằn mặt theo kiểu xã hội đen; tạt cứt đái thối
tha vào nhà những người bất đồng chính kiến để dằn mặt, những việc làm
đó chỉ để trên cả thế giới người Việt có lương tâm, người ta nhìn vào
khinh bỉ, họ cho là một tập đoàn lãnh đạo quốc gia ti tiện, nhỏ nhen,
tồi bại. Ai chỉ đạo trong những hành động ti tiện, nhỏ nhen, tồi bại đó?
Đảng! Ai lãnh đạo đảng? Ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Lú lẫn, khù
khờ, nhu nhược cỡ ông này thì làm sao chỉnh đốn đảng của ông để lành
mạnh hóa hàng ngũ.
Những ông bà có chức, có quyền, có trách nhiệm với đảng của họ thì phải
biết nhục cho những đảng viên dưới quyền, hành xứ với dân mất nhân tính;
đàng này chuyện trấn áp ti tiện xảy ra liên tục từ năm này tới năm khác
không giảm, "Đảng cộng sản hãy đi chết đi" như lời của bé Phương Uyên
chửi rủa là chính xác.
Điều cần thiết hiện nay là phải có dân chủ thì xã hội mới có công bằng
rồi mới đi đến văn minh. Nếu có dân trí, có công bằng, có dân chủ thì
không có cảnh giết người hàng loạt rất man rợ như những con người còn
sống trong thời kỳ hoang dã.
Dân chủ bắt nguồn từ tự do ngôn luận để răn đe, giáo dục tất cả mọi
thành phần trong xã hội, không chừa một ai; tạo ra cho mọi người nhận
thức đúng, sai thì mới có hành động hợp lý mà sửa mình. "Đánh nhau" bằng
ngôn từ, bằng văn chương ẩn ý, bóng bẩy; chứ không bằng cứt đái, dùi
cui, nhà tù, lấy côn đồ ra để dằn mặt, và cũng không có cái cảnh nói
chuyện phải quấy với nhau bằng tay chân hay bằng dao búa. Luật pháp phải
nghiêm minh với bất cứ những ai, những hạng người dùng bạo lực.
Không ai đi đòi dân chủ bằng bạo lực. Chỉ có cộng sản mới phát động, lôi
cuốn, kích động chém giết lẫn nhau để đòi dân chủ, nhân quyền theo kiểu
của cộng sản.
Có người còn bảo do dân trí thấp nên chưa thể có dân chủ. Đây là một câu
nói đầy ngang ngược, ngụy biện để hưởng lợi lộc một cách ngu xuẩn.
Không có dân chủ thì làm sao có dân trí?! Định hướng tư tưởng, định
hướng sự suy nghĩ thì làm sao có dân chủ để trở thành dân trí cao! Hay
nói trắng ra: hễ độc tài quản lý tư tưởng thì không bao giờ có dân trí.
Không có dân trí thì giữa con người đối xử với con người man rợ như sống
trong thời kỳ hoang dã là chuyện đương nhiên.
26/8/2015
0 comments:
Post a Comment