Ngay
từ những giây phút đầu tiên người Cộng Sản ùn ùn tràn vào ngập khắp
miền Nam, ngoài việc được coi là một tiêu chuẩn “đạo đức” của người Cộng
Sản là những người đã từng phục vụ trong “Ngụy quyền Sài Gòn” từ già
đến trẻ đều phải bị những người Cộng Sản từ trẻ đến già gọi bằng
“thằng”, xưng hô “mày tao” bất chấp tuổi tác, còn bắt đầu xuất hiện
những từ ngữ như “bè lũ Mỹ Ngụy”, “tập đoàn phong kiến” v.v... nghe rất
lạ tai và ngày càng ngập tràn ở các giảng đường và trường lớp khắp miền
Nam. Tôi đã từng có cảm giác là miền Nam lúc đó đang bắt đầu bị một thứ
“văn hóa” rừng rú nào đó bao trùm. Nói chung, ngoài những thứ gì thuộc
về “ta” ra thì tất cả đều phải là địch, tất cả đều phải bị lên án, tất
cả đều phải bị kiên quyết đấu tranh tiêu diệt. Chửi càng mạnh miệng,
ngôn từ càng thô thiển, đấu tranh càng quyết liệt, tiêu diệt càng tàn
khốc thì càng xứng đáng và càng được sự tin cậy của “đảng ta”...
*
Bọn, bè lũ, tập đoàn, thằng...
Cộng Hòa là một thể chế chính trị mà một chính phủ ở miền Nam Việt Nam trước đây đã đi theo.
Nếu bị hỏi: Cộng Hòa nghĩa là gì? Câu trả lời của tôi rất đơn giản: Tôi
không biết. Tôi không biết và tôi cũng chẳng cần biết. Bởi vì công việc
(định nghĩa) đó không phải của tôi mà là của những người chuyên môn về
Chính trị và Luật pháp.
- “Không biết sao lại nói?”
Đúng! Không biết sao lại nói?
Tôi không biết định nghĩa Cộng Hòa là cái gì, nhưng tôi có thể nói vì
tôi đã từng sống trong cái thể chế đó, tôi đã từng kinh nghiệm thực tế
với nó chớ không phải nghe hoặc biết qua lý thuyết.
Dân tộc Việt Nam ngoài một đêm dài tăm tối của Nghìn Năm Bắc Thuộc là
những triều đại của “quân xử thần tử thần bất tử bất trung”, những lần
“xương thành núi, máu thành sông”, rồi tiếp đến là Một Trăm Năm Đô Hộ
Giặc Tây, và bây giờ là Đỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người.
Tuy nhiên, so với chiều dài của lịch sử dân tộc thì chẳng đáng là bao,
với một tuổi thọ chỉ 20 năm ngắn ngủi (1955-1975) mà một chính thể không
phải Vua-Quan, không phải Đô Hộ, không phải Nô Lệ, và dĩ nhiên là không
phải Đỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người đó đã như là một ánh đuốc soi cho ít
nhất là nhiều thế hệ của một nửa số người của dân tộc Việt Nam, ở phía
Nam, được may mắn nhìn thấy và nếm trải được cái giá trị của Nhân Bản là
gì, con người là như thế nào, và trong đó cái tối thiểu là “mình là ai”
trong bước tiến của nền văn minh nhân loại.
Trong cái xã hội đó, cái xã hội không hề có cái gì để buộc người khác cứ
ngày đêm phải xưng tụng là “lãnh tụ” đó, không hề chấp nhận ông này là
Vua bà nọ là Quan đó, không hề có chuyện “vẻ rắn thêm chân” để biến
những con người phàm phu tục tử nào đó trở thành những ông Thần bà Thánh
nào đó, không hề có cái kiêu ngạo đến mức tự xưng mình là Đỉnh Cao Trí
Tuệ loài người đó... mặc dù không phải là một chế độ vua quan, nhưng
không mấy khi từ “phong kiến” được sử dụng hoặc nhắc đến. Bởi nó chẳng
cần thiết và có dùng thì dùng đúng nơi đúng chỗ khi cần phải dùng, và
không hề mang tính miệt thị hay hàm ý thù hằn nào cả. Những thế hệ người
Việt Nam sống trong cái xã hội này, khi học sử nước nhà, họ chỉ biết
học Tổ Tiên của họ đã qua những triều đại này, triều đại kia, đánh bọn
giặc này, dẹp lũ giặc kia để giữ yên bờ cõi, và nhờ đó mới có một dải
đất hình chữ S để lưu lại đến bây giờ cho hậu thế. Và hậu thế đó chẳng
ai khác ngoài chính họ và sẽ là con cháu họ sau này.
Thế nhưng, ngay từ những giây phút đầu tiên người Cộng Sản ùn ùn tràn
vào ngập khắp miền Nam, ngoài việc được coi là một tiêu chuẩn “đạo đức”
của người Cộng Sản là những người đã từng phục vụ trong “Ngụy quyền Sài
Gòn” từ già đến trẻ đều phải bị những người Cộng Sản từ trẻ đến già gọi
bằng “thằng”, xưng hô “mày tao” bất chấp tuổi tác, còn bắt đầu xuất hiện
những từ ngữ như “bè lũ Mỹ Ngụy”, “tập đoàn phong kiến” v.v... nghe rất
lạ tai và ngày càng ngập tràn ở các giảng đường và trường lớp khắp miền
Nam. Tôi đã từng có cảm giác là miền Nam lúc đó đang bắt đầu bị một thứ
“văn hóa” rừng rú nào đó bao trùm. Nói chung, ngoài những thứ gì thuộc
về “ta” ra thì tất cả đều phải là địch, tất cả đều phải bị lên án, tất
cả đều phải bị kiên quyết đấu tranh tiêu diệt. Chửi càng mạnh miệng,
ngôn từ càng thô thiển, đấu tranh càng quyết liệt, tiêu diệt càng tàn
khốc thì càng xứng đáng và càng được sự tin cậy của “đảng ta”.
Những điều như vậy có gì không thật?
Đạo đức Cách mạng và đạo đức Hồ Chí Minh đã chứng minh bằng cái thảm họa
hàng triệu con người nông dân chất phác ở miền Bắc trong phút chốc bỗng
bị biến thành những cái máy đấu tố dẫn đến hàng trăm ngàn người bị
phanh thây, phá nát cái đạo lý Đồng Bào vốn đã có từ buổi hồng hoang của
dân tộc Việt. “Đồng chí Trường Chinh” cũng đã là người từng dùng hành
động của chính mình để dẫn chứng cụ thể hơn cho cái thứ đạo đức chà đạp
luân thường đó. Đâu cần phải dẫn chứng gì thêm. Đối với “bọn Phong Kiến”
và đế quốc thì dùng những từ ngữ miệt thị như tập đoàn hoặc bè lũ là
vẫn còn quá sức nhẹ nhàng.
Hãy hình dung một gia đình vô phúc nào đó có vài thằng con ra đường học
phải một cái thứ “đạo đức” mất dạy nào đó, về đạp đổ bàn thờ và nguyền
rủa, phỉ báng “tập đoàn” tổ tiên, đến khi sợ xóm làng cho mình là đồ
không cha không mẹ không ông không bà, hoặc cái thứ mất gốc, thì lại
mang hình ảnh ông bà cha mẹ mình ra... lau chùi để làm cảnh.
Tổ Tiên người Việt sẽ như thế nào mỗi khi họ nghe được những lời phỉ báng Phong Kiến từ người Cộng Sản?
Bà Trưng, Bà Triệu chắc cũng phải cúi đầu khóc để chịu nhục? Các Vua
Trần, Vua Lý chắc cũng phải quỳ mọp xuống để mà xin sám hối ăn năn?
Nếu những bức tượng có thể nói được, thì:
1. Mỗi khi người Cộng Sản đến chỗ tượng đài Vua Lý Thái Tổ có thể sẽ nghe: “Ta là ai?”
2. Mỗi khi người Cộng Sản đến chỗ tượng đài Hưng Đạo Vương có thể sẽ nghe: “Ngươi là ai?”
3. Mỗi khi người Cộng Sản đến chỗ tượng đài Quang Trung Hoàng đế thì có thể sẽ nghe một tiếng đập bàn và tiếng quát: “Ngô cẩu?”
“Tập đoàn phong kiến”.
Chửi, chửi và chửi..., đấu tranh, tiêu diệt...
Điều đáng nhớ là khi mới ùn ùn vào miền Nam, đã không ít người Cộng Sản
ngớ ngẩn khi thấy những tên đường như Lạc Long Quân, Âu Cơ v.v... Họ
không biết những tên đó là của ai cho nên họ vẫn coi là những “kẻ phản
động” nào đó của “bè lũ Mỹ-Ngụy”.
Ngày nay, cho dù trong bước tiến văn minh chung của nhân loại hầu hết
các dân tộc trên thế giới đã xa rời chế độ phong kiến, nhưng chẳng thấy
một thể chế nào đào tạo ra những loại người quay ngược lại nguyền rủa
chính tổ tiên của mình - Trừ một số nước mà trong đó có một loại người
đã bị đầu độc bởi cái tư tưởng Cộng Sản ngông cuồng và phi nhân.
Tổ Tiên dân tộc Việt chẳng có ai là không từ Phong Kiến ra, mà cũng
chẳng có ai không phong kiến cả. Lịch sử thế giới cũng chẳng thấy nước
nào không trải qua chế độ phong kiến.
Người Cộng Sản đã và vẫn đang không ngừng tự ca tụng mình bằng cả những
cách sử dụng những ngôn từ và hành động miệt thị và phỉ báng cả lịch sử
của dân tộc Việt.
Chửi, chửi nữa và phá mãi. Chửi Cha cả cái... Tổ Tiên “nhà nó”.
Ngoài những con người Cộng Sản ra, không có một dân tộc nào lại bất đạo
vô luân đến nỗi thả những cặp người ô tạp ăn mặc hở hang ra nhảy nhót
nhởn nhơ trông rất là lõa lồ đú đởn trước một tượng đài trang nghiêm của
Tổ Tiên mình, lại ngay cả trong chính cái ngày đánh dấu thêm một trang
sử đau thương của dân tộc.
Ngoài những con người Cộng Sản ra, không một người Việt Nam nào đi đục
bỏ lịch sử chống ngoại xâm, quay lại chà đạp và phỉ báng xương máu của
Tổ Tiên mình.
Và cũng ngoài những con người Cộng Sản ra, Hồ Chí Minh không những là
một tội đồ của dân tộc Việt ở mọi thời đại, mà còn là một cái tên trong
danh sách những kẻ mang tội ác diệt chủng khủng kiếp nhất mà lịch sử
nhân loại đã ghi vào.
Và cũng có không ít những người Cộng Sản đã biết vậy, nhưng cũng tự đánh
lừa chính mình để mà tiếp tục cúi đầu lầm lũi trước đạo lý mà bám theo
cái đảng Cộng Sản, chấp nhận làm bia để đời cho thế gian nguyền rủa
thiên thu.
Hãy ra sức phấn đấu học tập và làm theo tấm gương đạo đức cách mạng và tư tưởng Hồ Chí Minh để mà:
Chửi Cha cả cái... Tổ Tiên “nhà nó”.
0 comments:
Post a Comment