Tuấn Khanh
- Trong buổi tối ngày 6-12, khi ngồi ngẫm nghĩ về Bọ Lập, điều tôi thắc
mắc là người ta có cho ông mang theo cây gậy của mình hay không. Đơn
giản vì đôi chân của ông đã rất yếu, Ngay cả khi có cây gậy kề bên, cũng
ít khi nào người nhà để ông đi một mình.
Bọ Lập, tức nhà văn Nguyễn Quang Lập, một trong những nhà văn hiếm hoi
của “bên thắng cuộc” mà tôi giữ quan hệ với tình thương mến như đối với
một nhân sĩ. Ngoài việc viết xuống, có lẽ chất giang hồ trong con người
Bọ Lập còn khiến cho công việc quan sát cuộc sống của ông trở nên tự do,
đa chiều hơn, chia sẻ hơn.
Tôi nhớ đến cây gậy của ông, với dáng đi khập khiễng và nụ cười đầy sảng
khoái. Những ngày tháng cuối cùng mà người Việt còn vượt thoát được
những hàng rào công an chằng chịt để xuống đường chống Trung Quốc đưa
giàn khoan xâm lấn trên biển, Bọ Lập hăm hở đi từ nhà ở Thảo Điền đến
trung tâm Sài Gòn rất sớm. Đoàn người sải bước quá, bỏ quên lão già ở
sau. Thậm chí bạn bè cũng không ai đợi. Cuối buổi, Bọ Lập chống gậy khập
khiễng đi về một mình, vừa cười ha hả, vừa mắng “mấy thằng không ra gì,
ỷ chân khoẻ đi nhanh, bỏ tau ở lại một mình”.
Những người biết Bọ Lập, ai cũng nhớ rằng các rắc rối đến với ông rất
sớm, từ đầu thập niên 2000, chẳng hạn như từ kịch bản phim “Không có
Eva”. Hội đồng duyệt do bà Nguyễn Thị Hồng Ngát chủ trì đã phê không
duyệt cho kịch bản này được dựng thành phim vì cho rằng tác giả đã mô tả
một khung cảnh đời quá u tối và bi quan. Chuyện kể này nhằm để làm rõ
lời bàn tán của rất nhiều người rằng Bọ Lập khôn ngoan, gần đây chọn một
phương thức phản kháng để “hợp thời”.
Khi tôi viết những dòng này, Bọ Lập với căn bệnh tiểu đường có thể đang
nằm đâu đó trong phòng tạm giam, lạnh lẽo và không thể tiện nghi như ở
nhà của ông. Tôi từng chăm sóc mẹ mình nhiều ngày. Bà bị bệnh tiểu đường
nặng và chân rất yếu. Ngay cả khi chống gậy vẫn phải có người trông. Ở
trong phòng tạm giam đó, tôi ngẫm nghĩ, giống như mẹ tôi, rằng ai sẽ
giúp cho Bọ Lập đi vệ sinh, ngay cả khi ông có cây gậy quen thuộc của
mình.
Hồi giữa năm nay, Bọ Lập gọi tôi ra quán. Ông sợ tôi không đến vì biết
rõ tính tôi không thích đám đông, nên gọi bắt nhà thơ Đỗ Trung Quân làm
cam kết phải đưa tôi ra cho bằng được. Anh Quân gọi, mắng “thằng quỷ,
mày làm gì mà để cho ông Lập ép cả tao”. Lý do của buổi gặp mặt đó, chỉ
là cớ để ông nhắc cho tôi biết rằng có “nhiều người quan trọng” khó chịu
mấy bài phóng sự về bạo loạn ở Bình Dương của tôi. Khi đưa bài của tôi
lên blog Quê Choa, ông nhận được điện thoại giọng lạnh lùng, bảo phải
tháo xuống ngay nếu không muốn gặp rắc rối. Dặn tôi cẩn thận rồi lại dúi
cho mấy cuốn sách của ông đã ký tặng sẳn. Bọ Lập ra về – cũng dáng đi
khập khiễng và cây gậy ấy.
Trang blog Quê Choa đem lại cho ông không ít phiền phức. Trước khi vào
phòng tạm giam theo lệnh chính thức của công an, Bọ Lập cũng đã làm quen
với một sự giam hãm không tuyên bố từ rất lâu trước đó. Các mục viết
thường xuyên của ông trên báo nhà nước đột nhiên bị cắt bỏ, thôi không
cho cộng tác nữa. Các nơi làm việc bỗng lơ là và mất dần một cách khó
hiểu. Nhà văn Thuỳ Linh ở Hà Nội kể rằng các kịch bản có tên tác giả
Nguyễn Quang Lập bị từ chối liên tục. Đến mức, chị phải khuyên rằng nếu
chỉ để làm nghề, thôi thì Bọ Lập thử lấy tên khác xem. Quả nhiên, kịch
bản mang tên vô danh tiểu tốt nào đó thì lại được duyệt ào ào.
Trước và sau khi Bọ Lập bị bắt, không khí văn nghệ Việt Nam nói chung,
và Sài Gòn nói riêng, mỗi lúc một căng thẳng. Những người bị bắt dù
không lạ nhưng vẫn làm cho buổi cơm chiều của giới trí thức bị thảng
thốt, ngàn ngạt. Đã có lúc tin đồn trên mạng bảo rằng có một danh sách
đang được countdown từng ngày. Mọi người kháo nhau và cười rất kiêu bạc
rằng Solzhenitsyn mô tả Quần đảo Gulag và nơi này không khác nhau là
mấy. “Nghe đồn cái phòng để sẳn đề tên tui, vừa thay bảng tên ông đó
nghe”, Đỗ Trung Quân cứ hay trêu Huỳnh Ngọc Chênh theo kiểu đó.
Những lúc như vậy Bọ Lập lại cười ha hả và nâng ly bia. Trang blog của
ông vẫn là một trong những nơi mà hàng chục ngàn người tìm đến mỗi ngày,
sức hút không thua gì một tờ báo tiền tỉ của nhà nước, nhưng lại rất
gần gũi vì chỉ đưa những gì con người muốn nói với nhau, chia sẻ với
nhau. Được và mất thật mong manh, nên đâu có gì quan trọng nữa.
Một ngày sau khi Bọ Lập bị tạm giam, có bài báo đánh với theo ông già đi
không vững. Người viết nặc danh ghi rằng Bọ Lập là một nhà văn không có
phẩm hạnh khi dám chỉ trích tổng bí thư. Tôi thì chỉ nghĩ rằng rất
nhiều các nhà văn trên toàn thế giới xã hội chủ nghĩa luôn ca ngợi các
tổng bí thư, cũng không có mấy ai trong số họ giới thiệu được chút phẩm
hạnh nào của mình. Bọ Lập chắc cũng không màng loại phẩm hạnh đó.
Bao giờ thì Bọ Lập quay về nhỉ? Khi biết tin Bọ Lập bị bắt, tôi lại nhớ
Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình… Lẽ nào con người hát và viết, nói điều
mình nghĩ lại có thể là tội phạm? Hơn nữa, đó lại là những con người yêu
nước. Buổi chiều dừng chân trú cơn mưa ở vỉa hè, chợt thấy nơi đó bày
bán những cây gậy bằng tre. Tôi nhìn địa chỉ và ghi lại. Biết đâu Bọ Lập
khi bước ra, ông vẫn cần một cây gậy mới để đi cùng, trong vòng vây
thương mến của mọi người chào đón ông.
0 comments:
Post a Comment