
“Giá các ông ấy cứ ăn nhưng đừng giảng dậy đạo đức cho mình thì dễ chịu hơn.” Bùi Ngọc Tấn
Tôi không rành ngoại ngữ nên chỉ đoán non, đoán già rằng nhân
loại (chắc) không mấy ai “đam mê” chuyện ăn uống như là dân Việt:
ăn tết, ăn giỗ, ăn khao, ăn cưới, ăn đám, ăn mừng … Ngoài ăn trưa, ăn
tối, ăn chiều và (thỉnh thoảng) ăn dặm, ăn chơi, ăn hàng – như đa
phần thiên hạ – người Việt còn ăn chực, ăn ké, ăn quà, hay ăn vặt …
suốt ngày.
Và cách ăn của chúng ta, xem ra, lại (thường) không được thanh nhã
hay tử tế gì cho lắm: ăn bẩn, ăn vụng, ăn hớt, ăn bớt, ăn xén, ăn
chận, ăn lường, ăn quỵt, ăn theo, ăn mảnh, ăn lẻ, ăn gian, ăn tham, ăn
không, ăn vạ… Đó là chưa kể đến chuyện ăn mày, ăn xin, ăn nhặt …
hoặc ăn cắp, ăn trộm, ăn cướp, và tệ nhất là ăn tiền, ăn hối lộ
hay còn gọi một cách bóng bẩy là tham nhũng!
Trong giới hạn cho phép của môt bài báo ngắn, câu chuyện hôm nay
chỉ xin giới hạn vào hai chuyện (nhỏ) có liên quan đến miếng ăn: ăn
học và ăn nói.
Vi nạn tham nhũng nên dù sống trong một quốc gia có con số
xuất khẩu lúa gạo cao nhất thế giới, nhiều người dân Việt vẫn
không đủ cơm ăn – theo như tường trình của báo Dân Trí , đọc được vào hôm 5 tháng 09 vừa qua:
“Ở Huổi Chát, ở Mường Tè, ở vùng cao, việc đầu tiên của những cô
giáo trước ngày khai trường, không phải là nghĩ ra các khoản thu, nghĩ
ra cách thu tiền mà là ‘dân vận’ để cha mẹ học sinh đồng ý đưa con đến
trường. Không thể có giáo dục nếu như không có những ngôi trường. Nhưng
cũng không thể có những ngôi trường nếu như không có học trò. Chỉ buồn
là giáo dục ở vùng cao không thể tách rời chuyện miếng cơm manh áo. Huổi
Chát tất nhiên không phải ngoại lệ. ..
Miếng cơm manh áo thúc vào sườn họ đau và bức bối đến mức ước mơ
đôi khi chỉ là bát cơm có miếng thịt. Và cái chữ, vì thế cũng là thứ gì
đó xa xỉ, thậm chí xa lạ. Chúng tôi đi từ Văn Chấn, Mù Cang Chải của
tỉnh Yên Bái, ngược lên Phong Thổ, Mường Tè, qua 9 điểm bản và nhận ra
một điều rằng, ở bất cứ trường học vùng cao nào cái khó nhất của thầy
trò nơi đây chính là bữa ăn…”
Cái đói, tất nhiên, không chỉ giới hạn ở những vùng thượng du
miền Bắc mà hiển hiện khắp mọi nơi. Tại một phiên chợ sớm, họp lúc
nửa khuya và tan lúc trời vừa hừng sáng – tại thị trấn A Lưới, Thừa Thiên, Huế – phóng viên Như Ý và Văn Long đã ghi lại được nhiều hình ảnh mưu sinh (nhọc nhằn) của những bé thơ miền núi:
“Em Hồ Thị Nhơn, 5 tuổi (thôn Pơ Nghi 1, xã A Ngo) thức dậy từ 2h
đêm với mớ rau má mang đi. Em Hồ Thị Hiền, học sinh THCS Hồng Quảng đang
ngồi bên chậu hến. Hồ Thị Hiền tâm sự: ‘Buổi chiều, khi cô giáo cho lớp
nghỉ là em lên cái suối xa để mò con hến, rồi chờ đến sáng sớm mai để
đem xuống chợ.’ Mỗi lon hến tươi của Hiền có giá 1.000 đồng. Em vẫn đi
mò thường xuyên, và sau mỗi buổi chợ em có được 10 đến 15 ngàn để giúp
mẹ cải thiện bữa ăn gia đình và mua thêm sách vở.”

Hai cô bé bán rau. Nguồn: thitruongvietnam.com
Không cần phải là thầy bói, người ta cũng đoán được rằng trên bàn
tay của các em Hồ Thị Nhơn và Hồ Thị Hiền không có đường học vấn;
hoặc, lỡ có, chắc cũng ngắn thôi. Không đứa bé nào có thể
tiếp tục thức dậy lúc hai giờ sáng để em hến đem rau ra chợ bán,
xong vội vã đến trường, rồi tan trường lại lật đật đi hái rau mò
hến …. cho buổi chợ hôm sau mãi mãi.
Đời sống có những nhu cầu ưu tiên sắp sẵn: ăn – học. Cơm chưa có đủ
ăn, áo chưa có đủ mặc. Nói chi đến chuyện học hành làm chi cho nó
thêm phiền.
Miếng ăn ở miền xuôi, về cơ bản, coi như tạm ổn. Chuyện ăn/học
không còn là một vấn nạn lớn cho phần đông dân chúng. Tuy nhiên,
người dân lại phải đôi diện với một vấn nạn khác: ăn/nói:
“Sếp ăn dữ quá…Một chuyến đi Hồng Kông về được là bao. Sếp
xuống gặp thuyền trưởng nói thẳng: Chuyến này lo cho hai trăm triệu
nhé… Hai trăm trịệu chứ ba ba trăm triệu cũng phải nôn ra. Thế là anh
em lại phải đóng góp. Đây chỉ là khoản đóng góp đột xuất thôi. Các
chuyến khác thấp hơn nhưng vẫn phải bảo đảm chỉ tiêu…những buổi họp
cán bộ chủ chốt, đến hội nghị công nhân viên chức, sếp lên nói
chuyện. Sếp toàn nói về những điều to lớn hệ trọng, về toàn tâm
toàn ý xây dựng xí nghiệp, xây dựng chủ nghĩa xã hội, về năng động
sáng tạo, và chống lãng phí tham ô, về vấn đề phát huy tinh thần
làm chủ, đấu tranh xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa. Nói mà
không hề ngượng nghịu, không hề vấp váp.”
- Giá các ông ấy cứ ăn nhưng đừng giảng đạo đức cho mình thì dễ chịu hơn.
- Cái tài của các sếp chính là ở chỗ ấy. Có thế mới làm sếp được…”
(Bùi Ngọc Tấn. Biển Và Chim Bói Cá. Hội Nhà Văn. Hà Nội: 2008,197).
Theo Khánh Phương
tác phẩm Biển Và Chim Bói Cá “nói bằng ngôn ngữ trực quan của mồ
hôi, nước mắt, máu, và cả tiếng thở dài” về “những góc khuất của đời
sống và con người” trong một công ty đánh cá quốc doanh, khi Việt
Nam vừa bước vào Thời Kỳ Đổi Mới.

Ảnh: tintuchangngay.org
Một phần tư thế kỷ đã trôi qua, “các sếp” mỗi lúc một “ăn dữ”
hơn và “nói” cũng nhiều hơn mà chả hề “ngượng nghịu” hay vấp váp” gì
ráo trọi. Về chuyện ăn, gần đây, blogger Đào Tuấn ghi nhận:
“Ngày 5-6-2006, tại kỳ họp thứ 8, QH khóa XI, Báo cáo kiến nghị cử
tri của Mặt trận đã đề cập tới nhiều vấn đề ‘chưa được giải quyết’,
‘chưa chuyển biến rõ’, thậm chí ‘ngày càng nghiêm trọng hơn trước. Điểm
tên cụ thể một số vụ án tham nhũng điển hình: vụ xây dựng khu du lịch ở
Khánh Hoà; dự án nâng cấp Cảng Hải Phòng giai đoạn 2; mua sắm thiết bị ở
38 bưu điện các tỉnh; vụ Cảng Thị Vải trong ngành dầu khí và tất nhiên,
vụ tham nhũng, tiêu cực tại Ban quản lý các dự án PMU 18, báo cáo đánh
giá: Tham nhũng lãng phí ‘ngày càng nghiêm trọng hơn trước’ … Điều này
không khó hiểu khi mức độ thiệt hại chỉ của riêng một tập đoàn đã gây
lãng phí bằng tất cả các vụ từ năm 2006 đến nay cộng lại.”
Cái “tập đoàn” mà Đào Tuấn vừa đề cập đến đã được tác giả Nguyễn Trung chỉ tên và mô tả như sau:
“Ngày 15 tháng 5 năm 2006, Vinashin khởi hành chuyến đi đầu
tiên từ Văn phòng của Thủ tướng với quyết định 103/QĐ- TTg và cái đích
đến là 10% thị phần đóng tàu biển của thế giới… Sau bốn năm hành trình
và chưa rời bến được bao xa thì Vinashin đã chìm xuống biển sâu… dù vụ
đắm tàu Vinashin không cướp đi những mạng người, nhưng cơn ác mộng của
nó gây ra không phải là nhỏ. Hàng chục ngàn người mất việc. Nhiều công
ty bị đẩy đến bờ vực phá sản hay chìm ngập trong nợ nần vì hùn hạp làm
ăn với Vinashin, vì nhận thầu của Vinashin. Nhiều gia đình, mà trong có
nhiều người về hưu, thương bệnh binh lâm vào sự khó khăn túng quẫn vì đã
lỡ cho Vinashin vay mà không đòi được tiền.”
Dư luận, trong cũng như ngoài nước – xem ra – đều có vẻ đồng thuận với nhận xét khắt khe, thượng dẫn. Theo phân tích của blogger Đào Tuấn, Vinashin chỉ là một cái bánh vẽ. Còn theo tuần báo Trẻ
– phát hành từ Dallas, Texas – cái gọi là Tổng công ty Công nghiệp tàu
thủy Việt Nam, thiệt ra, đúng là một “cái máy rửa tiền.”
Nó rửa đâu cỡ chừng … vài tỉ Mỹ Kim!
Xong, ông Phó Thủ Tướng Nguyễn Sinh Hùng nói tỉnh queo:” Quyết tâm năm 2015 sẽ có một Vinashin mới.”
Trong khi chờ đợi “cái mới” này thì nhà báo Ngô Nhân Dụng khám phá ra một “cái mới” khác:
“Hết cái lỗ hổng Vinashin lại đến cái lỗ ALC II! (Ban kiểm toán
công ty ALC cuối tháng 10, 2010 cho biết, năm 2009 ALC II lỗ tới 3,004
tỷ đồng bạc Việt Nam (gấp 8.5 lần vốn điều lệ chỉ có 350 tỷ). Công ty
ALC II làm thất thoát số tiền của Nhà nước tới 4,617 tỷ đồng. Trong số
các món nợ có đến 60% là nợ xấu, tức là người vay không trả được đúng
hạn! Trong ba tháng cuối năm 2009, ALC II thiếu 1,763 tỷ đồng không có
tiền để trả ai hết; và đến cuối năm 2010 đã thất thoát 4,000 tỷ.)
Rồi ổng than trời: “Đã bao năm khai thác tài sản của nước Việt
Nam, sức lực của người Việt Nam, không biết bao giờ đến lượt cái tập
đoàn Nguyễn Tấn Dũng mới về hưu?”
Bác Ngô Nhân Dụng nói chuyện về hưu khiến tôi nhớ đến một bài báo cũ (Công Chức Bị Buộc Thôi Việc Nếu Hai Năm Liền Làm Việc Kém) đọc được trên tờ Dân Trí vào ngày hai tháng 7 năm 2009:
“Có hai trường hợp công chức được hưởng chế độ thôi việc, gồm: có
đơn tự nguyện xin thôi việc được cơ quan, tổ chức, đơn vị có thẩm quyền
đồng ý bằng văn bản; bị cơ quan, tổ chức, đơn vị cho thôi việc do 02 năm
liên tiếp không hoàn thành nhiệm vụ… Nghị định sẽ có hiệu lực kể từ
ngày một tháng giêng năm 2010.”
Bây giờ là cuối năm 2012, tuyệt nhiên không có dấu hiệu nào cho
thấy “tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng sắp hay sẽ về hưu” hết trơn hết trọi.
Đã thế, theo BBC:
“tại một buổi nói chuyện tại Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh
hôm Chủ nhật ngày 21/10 vừa qua Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu công
chức nhà nước phải có lòng tự trọng để khỏi rơi vào tình trạng tham
nhũng.”
Ông Dũng lại khiến tôi nhớ đến đoạn văn thượng dẫn (trong cuốn Biển Và chim Bói Cá) của Bùi Ngọc Tấn:
“Sếp toàn nói về những điều to lớn hệ trọng, về … xây dựng chủ
nghĩa xã hội, về năng động sáng tạo, và chống lãng phí tham ô, về
vấn đề phát huy tinh thần làm chủ, đấu tranh xây dựng con người mới
xã hội chủ nghĩa. Nói mà không hề ngượng nghịu, không hề vấp váp.
- Giá các ông ấy cứ ăn nhưng đừng giảng đạo đức cho mình thì dễ chịu hơn.
- Cái tài của các sếp chính là ở chỗ ấy. Có thế mới làm sếp được…”
0 comments:
Post a Comment