Có khoảng một trăm ngàn người Việt sống quần tụ ở thành phố
San Jose, California. Trong số này tôi biết (ít ra) cũng hơn phân
nửa. Giao thiệp rộng (tới) cỡ đó rất tốn thời giờ, và tốn...
bộn tiền. Đám cưới, cũng như đám ma, xẩy ra ngày một.
Bù lại, được cái tiện là mỗi ngày – sau khi tan sở – lái xe
vòng vòng ngang đâu cũng thấy nhà quen, và ghé bất cứ ai cũng
có thể kiếm được một bữa cơm chiều hoàn toàn miễn phí! Lần
rồi tạt qua một bà đồng hương sồn sồn tôi được mời ăn tối,
cùng với một nhân vật (tăm tiếng) mới từ Việt Nam sang: ông Bùi
Minh Quốc.
Thiệt là vinh dự hết biết luôn. Niềm vinh dự này – tiếc thay –
chỉ thoảng qua như gió. Sau độ mươi, mười lăm phút ngồi cạnh thi
nhân là tôi đã bắt đầu cảm thấy... có cái gì không ổn. Tuyệt
nhiên, không nghe nhà thơ bàn chuyện thơ văn gì ráo trọi. Cha
nội chỉ mải miết ăn thôi.
Mà có phải cao lương mỹ vị gì cho cam. Trên bàn (Giời ạ!) toàn là rau muống:
- Rau muống xào tỏi.
- Rau muống xào mắm ruốc.
- Rau muống xào chao.
- Rau muống xào thịt bò.
- Rau muống chẻ.
- Rau muống làm nộm, trộn với bắp chuối cộng vừng và thịt ba chỉ thái nhỏ như những que diêm.
- Rau muống luộc, cùng với nước chan có dằm cà chua và vắt thêm mấy giọt chanh.
- Hết!
Vào mùa hè, loại rau thổ tả này ở California rẻ như bèo. “Bà
chủ nhà hà tiện dữ”, tôi thầm nghĩ như thế và chợt thấy ái
ngại vô cùng cho ông thi sĩ. Chắc là con mẹ này chả xem thi phú
ra cái đinh gì nên mới đãi đằng (và đãi bôi) như vậy.
- Thế anh sang đây công tác hay tham quan ạ? Tôi hỏi cho có hỏi.
- Không, không công tác cũng chả tham quan gì sất, tôi nghe
nói ở California rau muống rẻ và lành nên ghé (ăn) chơi cho nó
đã thôi.
Thấy tôi há hốc miệng, không cách nào ngậm lại được, và nhà
thơ thì mải nhai chả để ý người đối thoại nên chủ nhà vội vã
đỡ lời:
- Chả là anh ấy vốn hảo rau muống nhưng ở Việt Nam loại
rau này không ăn được nữa nên mới phải lặn lội “tha phương cầu
thực” một phen...
- Nhưng sao lại không ăn được?
- Toàn là rau muống đểu chứ sao, chả hiểu chúng nó giồng bằng cái thứ hoá chất gì mà hễ cứ ăn vào là bị mửa. Nhà thơ vừa ực vội bát nước rau, vừa trả lời, suýt sặc.
Tôi chợt nhớ ra một câu thơ hay được truyền tụng của ông: “Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa.”
Té ra ông ấy cứ bị ói mửa đều đều vì ăn phải rau muống đểu.
Thế mà cả nước, nhất là đám công an văn hoá, cứ ngờ là thi
sĩ có ý miệt thị Chính Phủ, Nhà Nước và Đảng (kính yêu) của
toàn dân. Thiệt là một sự hiểu lầm đáng tiếc.
Bùi Minh Quốc còn nhiều câu thơ nổi tiếng nữa nhưng tiếc là (nay) đã bị thời thế bỏ xa rồi:
Bao nghẹn uất Nguyệt Nga xé trời kêu chẳng thấu
Giữa chợ đời biệt dạng Lục Vân Tiên
Hảo hớn bận giang hồ quán nhậu
Thi nhau bốc phét để quên hèn
Giữa chợ đời (vẫn) biệt dạng Lục Vân Tiên nhưng những nàng
Nguyệt Nga, ngày nay, không thèm kêu la cầu cứu đến ai nữa. Họ
đã xăm xăm bước ra khỏi nhà, và giữa đường gặp cảnh bất bằng
chẳng tha - theo tường thuật của blogger Huỳnh Phương Ngọc:
“Đại diện cho Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam, tôi cùng chị Nguyễn
Ngọc Lụa đi Tuyên Quang tham gia phiên tòa phúc thẩm 3 người H’Mông là
ông Thào Quán Mua, Lý Văn Dinh và Dương Văn Tu. Chúng tôi khởi hành từ
Hà Nội, đi xe khách lên Tuyên Quang từ tối ngày 26 tháng 5 và có mặt ở
cổng Trại giam Công an tỉnh Tuyên Quang sáng ngày 27 tháng 5 năm 2014.
Từ sáng sớm, an ninh, công an sắc phục và thường phục, cảnh sát giao
thông đặt chốt chặn ở mọi ngã đường dẫn đến trại giam Tuyên Quang. Chị
em chúng tôi không được cho vào tham dự phiên tòa nên ngồi đợi ở quán
nước bên đường. Đợi đến 8h40, khi đã bắt đầu phiên xét xử, chị em tôi đi
đến cổng trại giam và trình thẻ chứng minh xin vào xem xét xử. Một lúc
sau, tôi bị ba người công an yêu cầu vào làm việc...
Lúc làm việc họ đã quát tháo, dí máy quay sát vào mặt tôi, chỉ mặt sỉ
vả to tiếng. Lúc ấy tôi rất hoang mang vì đây là lần đầu tôi bị công an
bắt cóc và thẩm vấn. Chúng tôi là hai cô gái, không sức lực, không
phương tiện liên lạc, phải ngồi một chỗ cho họ thẩm vấn và xúc phạm.
Tuyên Quang là một nơi vô cùng xa xôi hẻo lánh, tôi bắt đầu lo sợ họ bất
chấp luật pháp và hành động sai trái làm ảnh hưởng đến sức khỏe nên tôi
im lặng và không trả lời. Tôi gục đầu mệt mỏi vì đói lã sau buổi tối bị
say xe từ Hà Nội đi Tuyên Quang, sáng đi vào trại giam sớm, rồi bị bắt
qua trưa không ăn uống gì…
Tôi về lại nhà nghỉ. Hai chị em nói chuyện với nhau tôi mới biết họ
đã hành động và cư xử với Lụa không khác gì với tôi. Mỗi người đã làm
việc với hơn 30 công an tỉnh Tuyên Quang. Bây giờ đây, mọi chuyện đã
qua, chúng tôi được nghỉ ngơi và tranh thủ thời gian ít ỏi đi thăm bạn
bè tại Hà Nội, nhưng vẫn còn rất mệt mỏi và lo sợ các hành động sách
nhiễu khác có thể gặp phải tại nơi này. Chúng tôi đang xa gia đình và
rất lo lắng cho an nguy của mình khi vẫn đang còn tạm trú tại Hà Nội...”
Những thành viên của Hội PNNQVN từ trái qua:
Huỳnh Phương Ngọc, Mai Phương Thảo, Nguyễn Ngọc Lụa. Ảnh:vnwhr.net
Nguyệt Nga thời nay cũng làm bộ nói là “lo sợ các hành động
sách nhiễu” và “lo lắng cho an nguy của mình” – giữa cảnh thân
gái dặm trường – cho ra vẻ (yểu điểu thục nữ) chớ thiệt ra hai
em Huỳnh Phương Ngọc và Nguyễn Ngọc Lụa chả có e ngại cái con
bà (hay con tự do) nào cả. Sáng hôm sau, họ lại tiếp tục hành
hiệp giang hồ – vẫn theo như tự thuật của blogger Huỳnh Phương Ngọc:
“Hôm nay, ngày 29/5/2014 chị em Hội Phụ nữ nhân quyền Việt Nam gặp
nhau tại bệnh viện Việt Pháp, nơi chị Nga đang chữa trị vì bị an ninh
giả danh côn đồ đánh gãy chân và nhiều vết thương trên cơ thể.
Vì chuyến đi tham dự phiên tòa phúc thẩm và viếng thăm gia đình các
tù nhân người H’mông ở Tuyên Quang không thực hiện được, chúng tôi đành
hẹn thân nhân của ba tù nhân này (con trai của các ông: Thào Quán Mua,
Lý Văn Dinh và Dương Văn Tu) xuống Hà Nội để gặp mặt.
Mặc dù đang mệt mỏi, chị Thúy Nga vẫn cùng hai chị em Hội Phụ Nữ Nhân
Quyền VN khác là Huỳnh Phương Ngọc và Mai Phương Thảo tổ chức buổi gặp
mặt ngay tại Bệnh viện để thăm hỏi, nói chuyện và tặng quà cho đại diện
ba gia đình...”
Theo tường thuật của phóng viên Huyền Trang (VRNs) sau khi bị hành hung mang thương tích đến nỗi phải nhập viện bà Thúy Nga vẫn thản nhiên khẳng định: “Cho
dù ngành công an có dùng tất cả những cái trò bẩn thỉu đê hèn đối với
những người đấu tranh cho Công lý và Sự thật, đặc biệt cho vấn đề biển
đảo quê hương đang bị Trung Cộng xâm lược, thì tôi tin rằng nỗi đau của
tôi nó chỉ là một phần nhỏ so với những anh chị em đấu tranh khác.” Thúy Nga – thành viên Hội Phụ Nữ Nhân Quyền V.N.
Hành động cũng như khẩu khí của bà Thúy Nga (nói riêng) và cả
hội PNNQVN (nói chung) quả là một tín hiệu đáng mừng, rất
đáng mừng cho giới anh hùng hảo hớn ở xứ sở này. Từ nay, đám
liền ông có thể hoàn toàn yên tâm để tiếp tục mà giang hồ
quán nhậu – trừ ông ông Trương Tấn Sang. Theo Tiền Phong,
số ra ngày 17 tháng 5 năm 2014, có trích dẫn lời kêu gọi
“thống thiết” của Chủ Tịch Nước trước “tình huống khó khăn”
hiện nay:
“Tôi mong bà con trong những tình huống khó khăn như thế này cần phải
hết sức bình tĩnh, sáng suốt và nhắc nhở nhau tăng cường đoàn kết xung
quanh Đảng, Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội và phải hết sức cảnh giác
trước những thông tin mang tính chất chia rẽ nội bộ.”
Nguồn ảnh: vnwh.net
Nhìn hình ảnh các thành viên của HPNNQVN và những thanh niên
H’mông bên cạnh giường bệnh của Thúy Nga khiến tôi tin rằng “tinh
thần đoàn kết cũng như sự bình tĩnh và sáng suốt” của dân
Việt có thừa nhưng chỉ e là họ không chịu “đoàn kết xung quanh
Đảng, Nhà nước, Chính phủ, Quốc Hội – như ông Chủ Tịch Nước mong đợi
thôi. Bộ điên hay sao mà lại đoàn kết quanh một bầy sâu, một
đám côn đồ, hay một lũ bù nhìn – cha nội?
Vậy chớ họ đoàn kết với ai? Xin thưa: họ đoàn kết với nhau.
Và đây mới là điều đáng lo nhất “trước tình huống khó khăn như
thế này,” bác Sang à.
0 comments:
Post a Comment