Tôi còn nhớ như in ánh mắt kinh hãi của mẹ tôi cái buổi tối bên ngoài
trời mưa phùn gió rét, đang ngồi bên bếp bị du kích xông vào nhà thúc ép
đi xem buổi đấu tố ông Lý Thưởng là người bà con mẹ tôi gọi bằng cậu.
Mẹ tôi nghe đến hai chữ đấu tố là kinh hoàng vi mới đây dì Bang ngoài Hà
Tĩnh bị đấu tố giết chết. Cảnh đấu tố diễn ra sao thì ngày nay ai cũng
đã biết được phần nào sự dã man khủng khiếp của nó rồi. Điều tôi muốn đề
cập nơi đây là sự thay đổi quá dễ dàng của lòng dạ con người.
Làng Yên Phú bên bờ La Giang không giàu như cái tên gọi, nhưng từ khi có
trí khôn, tôi biết được dân làng sống với nhau rất yên hoà và thuận
thảo. Vậy mà chẳng bao lâu sau ngày có đám người lạ mặt đầu nón cối chân
dép râu, bên hông mang kè kè cái xắc cốt về “phát động phong trào quần chúng đấu tranh”,
họ trở ra e dè với nhau rồi có những kẻ đối xử với nhau thậm tệ hơn
loài thú... Những người bần cùng nhất làng được đoàn cán bộ Cải cách ưu
ái chiếu cố. Chẳng hạn bà X ... là chỗ đi lại thân tình với gia đình tôi
một hôm khoe với mẹ tôi bà được học tập để đấu tố địa chủ. Mẹ tôi sửng
sốt bàng hoàng song không dám ngỏ lời khuyên can. Bà X khoe tiếp là, sau
khi đấu tố bà sẽ được chia phần “quả thực” là tài sản tịch thu của địa
chủ. (Nhưng rồi đấu tố xong, chờ mãi không thấy gì, bà lại đến xầm xì
với mẹ tôi lòng ăn năn việc bà làm).
Đó là Cải Cách... những năm xưa, người dân bần cùng hiền lành chất phác
chỉ vì một lời hứa lèo mà đã thay lòng đổi dạ, quên mất mình là ai để
đứng khua tay múa chân chỉ vào mặt người từng giúp mình trong lúc hoạn
nạn hỏi “mày có biết tao là ai không...” rồi kể ra một lô tội lỗi do đoàn cán bộ mớm cho và tập đi dượt lại nhiều đêm nơi trụ sở xã.
Trong Cưỡng Chế thời hiện đại thì “hoành tráng” hơn nhiều. Đất đai,
ruộng vườn, nhà thờ chùa chiền nghĩa trang hay bất cứ thứ gì muốn tiếm
đoạt hôm nay, người ta không cần mượn tay nhân dân bần cố nữa, mà đường
chính chính là Công An nhân dân, Quân Đội nhân dân, lại còn cả Côn Đồ
nhân dân và Chó nghiệp vụ nhân dân. Hàng hàng lớp lớp trước sau trong
ngoài.
Khác với CCRĐ xưa “đấu sĩ” trang bị... tay không, chỉ mới được hứa lèo
phần “quả thực” mà đã làm như vậy. CCRĐ nay, các lực lượng “cưỡng sĩ”
được hứa thật, phần “quả thực” - chưa nói đến các món thuộc “bí mật quốc
phòng” không thể tiết lộ - đã nắm trên tay như cơm hộp, nước ngọt Coca
Cola, nước say Heineken; lại mặc đồng phục, trang bị dùi cui lựu đạn,
súng dài súng ngắn, xe trục xe ủi, thì bọn “địa chủ” như cụ già kia
chúng đánh cho nằm xỉu bên lề đường; chị phụ nữ gầy còm nọ bị lôi đi như
quân Du Dêu điệu Chúa Giê Su đi đóng đinh; hai nhà báo chính thống,
chúng cũng khện nhừ tử, lại còn dắt về đồn là chuyện không gì phải ngạc
nhiên.
Trong Cải Cách Ruộng Đất, các “đấu sĩ” thay phiên nhau từng người một,
đứng trước mặt địa chủ đang bị quỳ trước toà án nhân dân kể tội, mạnh
lắm là nhui đầu hay đá điạ chủ vài cái; chứ không có quyền đánh gục “đối
thủ” tại trận. Trong Cưỡng Chế thì “cưỡng sĩ” một lúc vài ba ngàn quân
ào ào xông tới; kết quả như mọi người thấy nơi video clip đang được phổ
biến khắp toàn cầu.
Cải Cách Ruộng Đất xưa xuất phát từ chính sách chủ trương của nhà nước.
Cưỡng Chế Ruộng Đất nay là do cái gật đầu của kẻ đứng đầu công ty nọ,
công ty kia thuộc tư nhân. Nhưng ngọn cờ Cưỡng Chế Ruộng Đất ngày nay
phất cao hơn, phấp phới hơn ngọn cờ Cải Cách Ruộng Đất 60 năm về trước,
khi Việt Nam ta mới giải phóng được một nửa nước. Sở dĩ được như vậy là
nhờ sự kết hợp kỳ tài giữa nhà nước với một bộ phận nhân dân ưu tú. Cứ
cái đà kết hợp nhuần nhuyễn như thế này, làm cho khí thế vụ cưỡng chế
sau cao hơn vụ cưỡng chế trước, chắc chắn chẳng bao lâu nữa con cháu ta
khỏi phải bận tâm về chuyện tái cải cách ruộng đất nữa. Bởi vì khi đó,
ruộng đất Việt Nam ta đã được bê-tông hoá, nhựa đường hoá, sân Gôn hoá,
cây cảnh hóa, khu sinh thái hoá, sòng bài hoá, khách sạn hoá, vân vân
hoá... và nhất là “bạn” hoá từ đất liền đến biển đảo .
Từ Cải Cách Ruộng Đất đến Cưỡng Chế, lòng người dân quê từ chỗ mộc mạc
hiền lành chất phác qua truyền thống bao đời bỗng chốc biến thành dạ
thú, ngày một ác độc hơn, bầy đàn hơn. Những anh Công an, chú Bộ đội,
cậu Dân phòng trong lực lượng Cưỡng Chế kia, và nhất là những kẻ quyền
lực đứng sau lưng, từ đâu sinh ra vậy?
Nhớ lại ánh mắt mẹ tôi thời Cải Cách Ruộng Đất khi bị du kích đến bắt đi
xem đấu tố, tôi bất chợt nghe tiếng thét của bà cụ Lê Hiền Đức khi
người đảng viên CS kỳ cựu này đứng trên cao chứng kiến toàn cảnh Cưỡng
Chế đất của đồng bào huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên vừa rồi. Và bên tai
tôi văng vẳng tiếng hát Việt Khang, “Việt Nam tôi đâu?”
Vì ai nên nỗi!
0 comments:
Post a Comment