Hay tin, ông bỏ cả việc đang làm giở ở Sài Gòn, vội vàng bay ra Hà Nội.
Vừa đặt va-li xuống nền nhà, ông cao giọng hỏi vợ:
“Làm sao mà người ta trả lễ?”
“Công an thì sao mà trả lễ?”
“Ông đi mà hỏi người ta ấy.”
“Nhưng trước đồng ý, người ta đã biết nó là công an rồi cơ mà?”
“Tôi biết đâu đấy. Sao ông cáu với tôi?”
“Nhục!”
*
Con trai ông và con gái gia đình ông giáo phố bên học cùng nhau từ bé rồi yêu nhau và định lấy nhau. Cả hai đều ngoan, lại môn đăng hộ đối, tưởng chẳng còn gì nữa phải bàn. Thế mà khi nghe tin con ông vào Học viện công an, gia đình ông giáo có ý ngãng ra. May hai đứa yêu nhau thực sự nên cuối cùng cũng xuôi xuôi, và tuần trước họ đã đồng ý cho làm lễ dạm hỏi. Thế mà bây giờ... Trả thì trả, thành phố này thiếu gì con gái, ông nghĩ. Đành là thế, nhưng ông thấy bị nhục. Một gia đình như ông, với một thằng con hiền lành, tử tế như con ông mà bị trả lễ thì thật nhục. Hàng xóm sẽ khối anh được dịp đơm đặt.
Tối đến, ông gọi riêng con trai ra một chỗ, hỏi chuyện.
“Lý bảo bố mẹ cô ấy lần này làm căng, dứt khoát không chịu.” Anh con nói.
“Vì sao?”
Anh ta im một lúc mới đáp:
“Vì có ai đó nhìn thấy con hôm công an dẹp vụ cưỡng chế đất ở Cống Bầu.”
“Con ở đấy thật à?”
“Vâng.”
“Tưởng con lính văn phòng không phải làm những việc đó...”
“Bây giờ cần là người ta điều hết.”
“Thế con làm gì ở đấy?”
Anh con ngước mắt nhìn bố, vẻ ngạc nhiên:
“Làm những việc công an phải làm với bọn phản động. Bọn bị các thế lực thù địch kích động làm loạn ấy mà...”
Đến lượt ông bố dướn mắt ngạc nhiên:
“Con có đánh người ta không? Thậm chí nổ súng?”
“Con thì không, vì chưa cần.”
“Còn nếu cần?”
Anh con không trả lời.
“Hôm dẹp mấy vụ biểu tình chống Tàu con có tham gia không?
“Có.”
“Có đánh ai không?”
“Không. Chỉ xô đẩy. Mà bố hỏi kỹ thế làm gì nhỉ? Đấy là việc của con. Nhiệm vụ của chúng con là bảo vệ đảng, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân.” Anh con thậm chí cao giọng, là việc xưa nay ông chưa từng thấy, vì nó vốn là đứa hiền và ngoan nhất nhà.
Rồi anh ta nói thêm:
“Trước bố đi bộ đội, cũng để bảo vệ đảng, bảo vệ đất nước và nhân dân như con bây giờ thôi. Việc bố xưa bố làm. Việc con nay con làm. Thế cả.”
Ông thấy vương vướng trong cuống họng.
“Không, khác hẳn. Xưa bố đánh giặc, đánh Mỹ. Nay chúng mày đánh nhân dân. Xưa nhà nước lấy đất người giàu chia cho người nghèo. Giờ thì ngược lại.”
Ông định nói thế. Thậm chí định tát và mặt thằng con ngoan của mình, nhưng nghĩ thế nào, ông im lặng bỏ vào phòng mình.
*
Ông nằm ngửa, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Vậy là con ông đã thay đổi. Trong nhà với bố mẹ có thể nó vẫn như xưa, nhưng ra ngoài thì đã khác. Mà chỉ sau mấy năm học ở trường cảnh sát. Người ta đã dạy cho nó những gì nhỉ? Chắc các ông thầy ở đấy phải giỏi lắm mới thuyết phục được nó tin mấy ông bà nông dân chân đất mắt toét và mấy vị trí thức già yêu nước là phản động để xô đẩy và đánh họ. Hay đạp vào mặt họ. Hay thậm chí có thể bắn họ. Lúc nãy nó chẳng bảo “chưa cần” đấy thôi.
Láo! Nhục!
Hôm sau, ông nhẹ nhàng bảo vợ:
“Thôi, bà ạ. Người ta đã muốn thế thì mình cũng im đi cho xong. Chắc họ phải có lý do của họ. Nhục cũng phải chịu chứ biết làm thế nào.”
Bà vợ ông chỉ hiểu chữ “nhục’ theo nghĩa bẽ bàng với hàng xóm chứ không biết ông hàm ý cái nhục khác còn lớn hơn.
Hà Nội, 6. 5. 2012
Thái Bá Tân
danlambaovn.blogspot.com
---------
Lê dủ Chân
Công an
Con do cha mẹ sinh ra
Vì đảng giáo dục mới ra thế này
Công an, cảnh sát đời nay
Có coi cha mẹ u thầy ra chi
Đánh dân chẳng nói làm gì
Rồi đây chúng sẽ đổ đi bàn thờ.
Đảng ta đâu phải lũ khờ
Giàu sang quyền thế cũng nhờ công an
Một mai chế độ tan hàng
Đảng đi ngoại quốc công an vào tù
Công an có mắt như mù
Có tim ác thú có đầu dã nhân
Ai ơi muốn được yên thân
Tránh xa cảnh sát đừng gần công an
Bọn này tánh khí tham tàn
Dây dưa với chúng là mang họa liền
Ra đường gặp chúng mất tiền
Về nhà gặp chúng ưu phiền đến ngay
Vào đồn gặp chúng hôm nay
Ngày mai nhận xác hồn bay về trời
Trẻ con 11 tuổi đời
Chúng tra chúng khảo máu rơi kinh hoàng
Đi xe quên mũ an toàn
Chúng rượt chúng bắn chết oan là thường
Biểu tình chống giặc Bắc phương
Bắt người yêu nước là phường công an
Bẻ đầu bóp cổ hung tàn
Đạp giày lên mặt ai làm được không
Kiếp sau nếu có lấy chồng
Thà đi làm đĩ hơn chồng công an
Có chồng cảnh sát công an
Xấu cha hổ mẹ xóm làng khinh khi
Anh em xa lánh cách ly
Bạn bè tránh mặt còn chi cuộc đời.
Con do cha mẹ sinh ra
Vì đảng giáo dục mới ra thế này
Công an, cảnh sát đời nay
Có coi cha mẹ u thầy ra chi
Đánh dân chẳng nói làm gì
Rồi đây chúng sẽ đổ đi bàn thờ.
Đảng ta đâu phải lũ khờ
Giàu sang quyền thế cũng nhờ công an
Một mai chế độ tan hàng
Đảng đi ngoại quốc công an vào tù
Công an có mắt như mù
Có tim ác thú có đầu dã nhân
Ai ơi muốn được yên thân
Tránh xa cảnh sát đừng gần công an
Bọn này tánh khí tham tàn
Dây dưa với chúng là mang họa liền
Ra đường gặp chúng mất tiền
Về nhà gặp chúng ưu phiền đến ngay
Vào đồn gặp chúng hôm nay
Ngày mai nhận xác hồn bay về trời
Trẻ con 11 tuổi đời
Chúng tra chúng khảo máu rơi kinh hoàng
Đi xe quên mũ an toàn
Chúng rượt chúng bắn chết oan là thường
Biểu tình chống giặc Bắc phương
Bắt người yêu nước là phường công an
Bẻ đầu bóp cổ hung tàn
Đạp giày lên mặt ai làm được không
Kiếp sau nếu có lấy chồng
Thà đi làm đĩ hơn chồng công an
Có chồng cảnh sát công an
Xấu cha hổ mẹ xóm làng khinh khi
Anh em xa lánh cách ly
Bạn bè tránh mặt còn chi cuộc đời.