Bùi Thị Minh Hằng - "...chính
quyền không làm được những việc mà nhân dân tin tưởng và trông đợi,
không có được sự quan tâm đúng mức, bảo vệ công dân của mình. Ngay cả
khi tôi bị trả về trong tình trạng trên, cũng không nghe được một tiếng
nói, một sự lên tiếng ủng hộ nào từ chính quyền về những việc làm chính
nghĩa của mình. Thậm chí, tôi còn được nghe, được biết có người đại diện
cho chính quyền địa phương vào hùa cùng đài truyền hình Hà Nội trong
một loạt phóng sự nhằm để bôi nhọ tôi - một người đang bị giam giữ oan
sai, mất khả năng tự bảo vệ mình..."
*
Thư ngỏ gửi chính quyền phường 4 - Vũng Tàu
Kính gửi: UBND phường 4, thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.
Đồng kính gửi : Nhân dân, đồng bào cả nước và các vị lãnh đạo
Tôi - tù nhân lương tâm Bùi Thị Minh Hằng – công dân phường 4, địa chỉ:
106 Lê Hồng Phong, thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu.
Hôm nay, ngày 11/5/2012, tôi được Tổ trưởng khu phố đến nhà đề nghị đóng
góp tiền cho quỹ an ninh quốc phòng. Việc này, tôi và những người dân
phường 4 vẫn cặm cụi đóng góp trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, sau khi
chính bản thân tôi trở về từ Cơ sở giáo dục Thanh Hà (tỉnh Vĩnh Phúc)
hôm 29/4/2012, sau 5 tháng trong tình cảnh bị cưỡng ép, áp giải, xích
chân tay chỉ vì lý do tôi đã từ chối ra khỏi trại với mong muốn pháp
luật nghiêm minh và phải trả lại công bằng cho tôi qua các đơn kiện,
khiếu nại đối với quyết định 5225/UB- TPHN trước đó. Vì vậy, tôi đã từ
chối đóng góp vào quỹ an ninh quốc phòng, đồng thời tôi cũng có một vài
suy nghĩ muốn chia sẻ với chính quyền và người dân phường 4, thành phố
Vũng Tàu. Lý do:
Quỹ “an ninh quốc phòng” theo tên gọi của nó và cách hiểu của người dân
chúng tôi là để dùng vào mục đích bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người dân của
mình. Tuy nhiên, người dân chúng tôi không được biết số tiền trên phân
bổ cụ thể ra sao, bảo vệ quốc phòng thế nào? Trong khi những ngư dân,
đồng bào tôi bị tàu Trung Quốc sách nhiễu, bắt giữ, đánh đập ngay trong
vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam, thậm chí ngay gần vùng biển Vũng
Tàu, thuộc lãnh hải Việt Nam. Vậy những quỹ như thế này hoặc tương tự
thế này được dùng vào đâu? Chính bản thân tôi cũng không được chính
quyền địa phương lên tiếng bảo vệ trước những oan sai, ngay trên quê
hương đất nước mình.
Trước đó, khi UBND Thành phố Hà Nội ra quyết định 5225 đối với tôi – một
công dân phường 4, thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, đã bị
cưỡng bức, ép buộc thô bạo đưa vào cơ sở giáo dục Thanh Hà, tỉnh Vĩnh
Phúc. Đây là một quyết định sai trái, không tuân theo thủ tục pháp lý và
pháp luật. Tôi không hề gây rối trật tự công cộng mà tôi đang thực hiện
những quyền cơ bản của tôi được hiến pháp cũng như công ước về quyền
dân sự được Liên Hiệp Quốc quy định và Việt Nam đã tham gia cam kết. Tôi
cũng không phải người vô gia cư để họ có thể áp đặt cho tôi theo cách
tùy tiện với quyết định đó. Lúc họ bắt tôi tại Sài Gòn giống như tôi bị
bắt cóc, không cần có sự có mặt của chính quyền địa phương, nhưng khi
trả về họ lại yêu cầu chính quyền địa phương tiếp nhận và làm chứng.
Vậy, trước việc đó của chính quyền Hà Nội, UBND phường 4, thành phố Vũng Tàu đã làm gì để bảo vệ công dân mình?
Thực tế đã chứng minh:
Trong thời gian từ năm 1994 đến nay, là một công dân sinh sống trên địa
bàn phường 4, tất cả những người dân cũng như chính quyền phường 4 đều
biết tôi là người có nhiều đóng góp cả về tinh thần lẫn của cải vật
chất, cùng với chính quyền địa phương xây dựng cuộc sống với mong muốn
làm cho xã hội tốt đẹp hơn.
Cụ thể: Ủng hộ Quỹ y tế phường 4 những chiếc khung tập đi, những đồ
dùng, dụng cụ y tế trong bối cảnh đất nước và xã hội trong tình trạng
còn nhiều khó khăn; giúp đỡ những gia đình neo đơn, nghèo khó nằm trên
phường 4 (ở bên đường Mạc Đĩnh Chi về gạo nước và mọi thứ có thể). Luôn
luôn ủng hộ và chia sẻ những khó khăn xảy ra trong địa phương, cho những
tổ chức và cá nhân, tất cả những việc đó chính quyền đều biết.
Nhưng nay, tôi thấy chính quyền không làm được những việc mà nhân dân
tin tưởng và trông đợi, không có được sự quan tâm đúng mức, bảo vệ công
dân của mình. Ngay cả khi tôi bị trả về trong tình trạng trên, cũng
không nghe được một tiếng nói, một sự lên tiếng ủng hộ nào từ chính
quyền về những việc làm chính nghĩa của mình. Thậm chí, tôi còn được
nghe, biết có người đại diện cho chính quyền địa phương vào hùa cùng đài
truyền hình Hà Nội trong một loạt phóng sự nhằm để bôi nhọ tôi - một
người đang bị giam giữ oan sai, mất khả năng tự bảo vệ mình.
Trước khi tôi được trả về Vũng Tàu, nhà tôi đã từng bị kẻ trộm đột nhập
và phá phách nhiều lần. Người thân trong nhà đã phải cố gắng tự bảo vệ
mình, trong một lần người nhà tôi tự tay bắt được kẻ trộm giao nộp cho
công an phường, sau khi bị hắn cầm gậy tấn công. Nhưng ngay chiều hôm
đó, kẻ trộm đã được công an phường 4 thả ra.
Trên đây là những lý do khiến tôi từ chối đóng góp vào quỹ bảo vệ an ninh quốc phòng này.
Nhân đây, tôi cũng nhắn nhủ với đồng bào hãy làm tất cả để đóng góp và
xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn lên, nhưng chúng ta không thể đóng góp
cho những gì không phục vụ cho cộng đồng xã hội mà chỉ phục vụ cho một
nhóm thiểu số với những ý đồ riêng.
Kính thư!
Bùi Thị Minh Hằng.
0 comments:
Post a Comment