Tuesday, April 24, 2012

Tản mạn tháng tư đen !

Ánh Việt (Danlambao) - Trưa nắng Sài Gòn …

Thấy không đâu sướng như ở Việt Nam, sống thoải mái, không lộn xộn như nước ngoài!

Khí hậu cũng mát mẻ, không nóng không lạnh, dễ chịu dễ sống!

Đó là nguyên văn tình cờ nghe lỏm được của hai chị hàng xóm. Xin thề là tớ không có ý định hóng hớt chuyện người khác, nhưng vì cái xóm lao động của tớ ở đất chật người đông. Gìa trẻ lớn bé chiều chiều đều xem cái vỉa hè trước nhà là cái công viên cây xanh công cộng, ra hít lấy hít để chút không khí gió trời từ cái xưởng cơ khí hàn xì ngay bên cạnh. Chó mèo gà vịt ( gà đá ) đều mặc sức thả rông. Sáng tối lúc nào cũng vo ve bên tai đủ loại tạp âm, khiến nhiều lúc tớ không sao tập trung học hành nổi. Kiểu này chắc tớ cũng đành thất học mất thôi! Không hiểu sao tớ thấy nổi hết gai ốc khi nghe hai chị “bàn luận”. Phải nói rằng Đảng ta rất thành công trong việc “ngu dân hóa”, tức dân ngu dễ trị.

Hai chị này thuộc hàng U40. Nghĩa là sinh trước 1975 nhưng lớn lên và trưởng thành sau “giải phóng.” Tức là “từ ngày các bác vô đây” thì hai chị vẫn còn ẵm ngửa, hoặc chưa có đủ nhận thức về thời cuộc.

Nhìn lại cơ cấu lao động Việt Nam, 86 triệu dân thì nông dân chiếm 70%, công nhân 6%, còn lại là lao động tự do, học sinh sinh viên, trí thức và các cá nhân trong bộ máy công quyền. Điều này thể hiện rõ giai cấp nông dân và người lao động vẫn chiếm ưu thế so với đội ngũ trí thức, đa phần đã hiểu rõ bản chất của chế độ. Giai cấp này nói nôm na là vô sản lưu manh, có sự khác biệt so với vô sản chuyên chính của các chú, các bác. Vì mấy chú mấy bác chuyên chính đã ăn trên đầu trên cổ dân đen, tham nhũng, bòn rút không còn cọng tóc, nông dân bị cướp đất không còn đường làm ăn, gieo trồng gì nổi, bị bần cùng hóa thì không lưu manh mới lạ.

Thử làm một cuộc khảo sát nho nhỏ ở buổi chợ chiều, tớ dám chắc trong các bà các cô đi chợ, mười người chắc hết chín người chả ai nhớ nổi cái tên thằng cha đại biểu mà mình mới đi bỏ phiếu đợt vừa rồi. Vậy mà vẫn nhà nhà đi bầu, người người đi bầu, không đi thì nó tới nhà cưỡng chế cho đi, không biết đọc chữ thì có khi nó gạch luôn dùm, để thông báo với thiên hạ rằng nước Việt ta đây cũng thuộc hàng “dân chủ.”

Tội nghiệp cho mấy cô mấy chị, mấy anh mấy chú. Cả đời lê tấm thân còm lao động tay chân, vắt đến trí cùng lực kiệt để mong tồn tại trong cái xã hội chủ nghĩa “ưu việt gấp vạn lần dân chủ tư sản” này. Mấy bác xích lô già, mấy anh xe ôm trẻ bị tuýt còi vào đường cấm. Mấy chị hàng rong, các mợ mua gánh bán bưng, các hàng quán xôn xao vỉa hè bị đám trật tự đô thị và quản lý thị trường đuổi như chạy giặc Cộng Sản vào Tết Mậu Thân… mà đôi khi chẳng hiểu lý do. M.K! Tớ vốn chẳng muốn chửi thề! Đất đai thuộc sở hữu toàn dân chứ có phải của ông nội nhà chúng nó đâu mà nó đền bù rẻ mạt, dân không đi thì nó huy động đám công an dân phòng côn đồ phường, xã là “thanh kiếm lá chắn” tới đập phá, cưỡng chiếm đuổi dân chạy có cờ. Phò Đảng hiếp dân mà gắn mác công an nhân dân chi cho hổ thẹn vậy?  Sao chúng không bớt tiền tham nhũng, xây cho dân cái nơi làm ăn buôn bán tử tế để khỏi lùa; hoặc giả chúng đầu tư vào giáo dục, nâng cao dân trí để ai cũng được học hành, ngồi phòng máy lạnh sạch sẽ như chúng, nông dân khỏi ngày hai buổi bán mặt cho đất bán lưng cho trời không đủ ăn, công nhân khỏi đứng máy cả ngày mà vẫn bị xù lương, trốn bảo hiểm, hoặc người mua gánh bán bưng mỗi lần thấy chúng khỏi tránh như tránh hủi, cho đô thị sạch đẹp, có cái bề mặt tươm tất thơm tho để chúng còn đi lừa ăn xin được nước ngoài, thò tay đếm tiền rồi quỵt nợ các nước “tư bản giãy chết,” vơ vét món hời cho chúng và để nợ lại cho dân.

Còng lưng chở Tây dạo mát

Dạo này biến đổi khí hậu nhiều do ô nhiễm môi trường. Chúng biến nước mình thành bãi rác thải cho mấy tập đoàn tư bản nước ngoài vào đầu tư. Trưa hè oi bức tớ không chịu nổi, dạo một vòng Sài Gòn hóng gió chơi, đi cho biết nước ta “đổi mới” thế nào, chứ cứ ru rú xó bếp mãi biết chừng nào khôn? Không đi thì thôi, đi tớ lại càng thêm xốn mắt! Lạc vào mấy khu đất vàng trung tâm tớ cứ tưởng là cho Tây sống chứ không phải cho dân mình sống. Mấy khu đất đẹp á : khu của Hàn, của Nhật, của Đài, dân Việt Nam đừng hòng bén mảng nhá! Muốn kiếm khu người Việt à, chịu khó chạy xa tí ra ngoại thành, ổ gà, ổ voi, triều cường, ngập lụt, đi sâu vào thôn xóm lao động đi nhé để thấy dân ta sống khốn khổ khốn nạn thế nào và bọn nước ngoài nó sống ra sao trên chính quê hương đất Việt mình!

Mấy hôm nay trời nóng, đọc mấy báo lề trái thấy thông tin nông dân biểu tình đòi đất còn “nóng” hơn, mà cấm thấy báo Đảng nào đưa tin. Lâu ngày tớ dẹp luôn mấy báo lề phải vì xạo quá nghe riết ngứa lỗ tai. Tớ oải bọn cò mồi, bợ bút, viết theo sắp đặt, chỉ thị mà thương cho những nhà báo tự do đang lâm vòng tù tội. Cứ đừng tưởng dân ngu là dễ trị nhé, xéo mãi con giun cũng phải oằn, rồi có ngày trong 86 triệu dân chắc cũng hết hơn 80 triệu có thù với chế độ sẽ đứng lên quét sạch bọn mày! 

Lang thang thế nào tớ lại lọt vào khu phố “đèn đỏ” ngay công viên Hòa Bình. Phố chửa lên đèn đã thấy “bướm đêm”. Tớ chả muốn nhìn nhưng khổ nỗi đó là con đường tớ phải đi học tiếng Anh về ngang đó mỗi tối. Rõ khổ! Mà mấy chú dân phòng, công an khi đi “lùa” có nghĩ tại sao con người ta phải như thế không nhỉ ? Tớ thì nghĩ rằng nghèo đói thất học trong một chế độ buôn dân bán nước như hiện tại là nguyên nhân khiến con người ta phải chịu nhục vậy đấy mấy chú ạ, chứ sanh ra ai chả muốn hạnh phúc. Đất đai thì mấy chú cướp mẹ nó rồi, người ta còn chỗ nào mà cày cấy, mà dựng cái chòi trú nắng trú mưa? Nhưng so với việc họ bỏ “vốn tự có“ ra để kiếm tiền tồn tại trong cái đất nước lạm phát cao nhất thế giới này, hay gửi những đồng tiền về nuôi cha mẹ già hoặc nuôi đàn em ăn học, thì xin lỗi họ còn tự trọng và có liêm sỉ nhiều hơn so với mấy chú ngu dốt, tiến sĩ ba xu bằng cấp Ba Đình, bất tài ăn cướp trắng trợn của dân kia, vì dẫu sao họ cũng không đi ăn cướp, mà ăn cướp cũng có năm bảy phường đấy mấy chú ạ !

Viết bài này xong thì 30/4 cũng đang đến gần. Truyền hình lại ngày ngày ra rả “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước -  Mà lòng phơi phới dậy tương lai.” Ôhô, thì ra tương lai là đây! Là Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Giốc đã bay. Tớ lại lạnh xương sống thêm lần nữa khi nghĩ đến tương lai, tới đời con đời cháu tớ có thể phải cầm hộ chiếu Tàu!

M.K! Tớ vốn chẳng thích chửi thề!
Gánh hàng rong

0 comments:

Powered By Blogger