Thursday, December 8, 2011

Có của không khoe thì phí nhắm !!! hì hì hì ...





Em cứ mặc, nhưng xin đừng mỏng quá

Để bao người chột dạ bước liêu xiêu

Nước da kia mà để lộ ra nhiều

Sẽ bị nắng với mưa làm cho nám !

Em cứ mặc nhưng xin đừng quá ngắn

Hở phần lưng, ôi đã khó coi sao !

Lần đầu tiên mình tập tành mặc áo chíp

Huống chi đưa cái lõm rốn ra chào

Vô duyên thế làm sao ai coi được !

Mông má có đầy, mắt môi có ướt

Cũng không làm "tha thứớt" được gì đâu

Lỡ quen nhau, giao ước buổi sơ đầu

Đừng đòi học, kiểu khoe khoang, mốt, chảnh ...

Van em cứ hồn nhiên, đừng đỏng đảnh

Quần sa tanh và áo lụa Hà Đông

Giản dị thôi mà duyên dáng vô cùng

Em nên nhớ, còn cho mình ngắm nữa

Em cứ mặc van em đừng ... thả cửa

Xin hãy là Cô Tấm của ngày xưa

Mộc mạc, đơn sơ, giản dị, quê mùa ...!!!

Trả lời các anh :

Nếu không mỏng, Em làm sao khoe được,

Hình hài này, là Cha Mẹ em... cho

Nào phải em tự thêm bớt nắn đo

Em không "mỏng", các Anh làm sao ngắm ?

Miệng anh nói, em hiểu lòng anh lắm !

Cũng thích nhìn ... mà giả bộ đàng hoàng ?

Thôi đi Anh! đừng có nói lang bang ...

Đẹp không khoe, của trời cho thật uổng ?




THỨ MỌI QUÝ BÀ ĐỀU THÍCH

Một phụ nữ đi máy bay có một viên kim cương mà không biết làm cách nào qua được hải quan. Thấy một linh mục đang đi ngang, bà bèn nhờ cha đem qua hải quan dùm.

Đến chỗ khai báo, nhân viên hải quan hỏi:

- Cha có gì khai báo không?

Cha định nói không nhưng chợt nhớ có viên kim cương trong túi quần, nên cha không thể nói dối:

- Từ thắt lưng tôi trở lên không có gì quý giá, còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà quí bà đều thích.

Nghe vậy, nhân viên hải quan cười nói:

- Cha vui tính quá! Mời cha qua.


Duc .....Hahahaha





0 comments:

Powered By Blogger