Những
người lính Việt Nam chưa từng có cơ hội được hy sinh lẫm liệt và anh
hùng tại đảo Gạc Ma. Họ đã bị hãm hại bởi chính tên chỉ huy cao nhất của
họ, bởi chính sách hèn với giặc, ác với dân, sẵn sàng thí quân của toàn
bộ lãnh đạo đảng CSVN. Họ đã chết trong bi thảm, uất ức. Họ đã chết như
những con chốt, những món hàng đổi chát, những phương tiện chính trị
biết nói, biết đi, biết thở và... biết chết như hàng trăm ngàn thanh
niên thiếu nữ trước họ và sau họ phải chết. Họ chết vì bị dán nhãn đặt
tên "Quân Đội Nhân Dân Việt Nam", là một công cụ của đảng cai trị và
chưa bao giờ thực sự được chiến đấu cho khát vọng và ý nguyện của nhân
dân Việt Nam...
*
64 người lính Việt Nam đã chết ở Gạc Ma dưới những lằn đạn của Tàu Cộng.
Bộ trưởng quốc phòng Lê Đức Anh của đảng cộng sản ra lệnh họ không được
nổ súng bắn trả. 64 người lính này đã bị tước đoạt quyền chiến đấu, bị
cướp mất cơ hội đứng lên và hy sinh anh dũng để bảo vệ Tổ quốc Việt Nam.
Họ đã chết bi thảm như là những con tốt lót đường cho con đường hoạn lộ
và tham vọng quyền lực cá nhân của toàn bộ lãnh đạo đảng CSVN.
Nhưng không phải chỉ có 64 thanh niên Việt Nam là những con tốt thí.
Chẳng phải chỉ một mình Lê Đức Anh là thủ phạm của những cái chết bi
thảm. Không phải chỉ Gạc Ma mà đã từng dọc Trường Sơn, khắp núi rừng
Việt Bắc, xuyên suốt qua gần thế kỷ, cả triệu người dân Việt Nam đã phải
chết tức tưởi, đã bị bọc xác bằng bao bố mang nhãn hiệu anh hùng, bị
đóng nắp quan tài bằng những cây đinh mang tên cách mạng giải phóng, bị
khắc lên bia mộ 2 chữ liệt sĩ đứng trước tên. Tất cả chỉ là những thi
thể làm nên con đường mang tên Xác Chết dài hơn nữa thế kỷ cây số để cho
những tên cộng sản từ đầu đời đến cuối đời dẫm lên và tiến bước thực
hiện mộng bá vương cùng sự nghiệp làm nô lệ cho chủ nghĩa lẫn những thế
lực cộng sản quốc tế.
Nhân danh giải phóng miền Nam, thực hiện nghĩa vụ đánh Mỹ là đánh cho
Tàu cho Nga, đảng cộng sản đã đẩy hàng trăm ngàn thanh niên, thiếu nữ
miền Bắc từ nghèo khó, khổ cực, tang thương vào chỗ chết ở miền Nam trù
phú, trên đà phát triển và xây dựng tự do. Họ chết nhưng mắt mở trừng
trong tiếc nuối là chưa giải phóng được đồng bào miền Nam thân thương
đang đói, đang khát, đang bị sống đời của súc vật dưới sự tàn bạo của đế
quốc Mỹ và bè lũ tay sai nguỵ quyền!
Để bám vào Nga và bỏ Tàu, đảng CSVN đã tiến hành cuộc chiến xâm lược
Campuchia. Hàng hàng lớp lớp thanh niên Việt Nam, bây giờ cả miền Nam
lẫn miền Bắc, đã vui chôn thân xác nơi chốn rừng sâu nước độc vì sự
nghiệp thống trị Đông Dương của đảng sau khi đất nước đã hoà bình, thống
nhất.
Những cái chết của họ là những cái chết bi thảm vì những tham vọng và ý đồ chính trị phục vụ cho một đảng cai trị.
Phải chọn Xô Viết là đồng minh duy nhất để moi tiền viện trợ, đảng CSVN
đã phản bội tên đồng chí bên kia bên giới là nhà và đã nhận lãnh một bài
học từ "người anh em" Đặng Tiểu Bình, từ cha con của "di sản hữu nghị
đời đời quý báu phải để lại cho thế hệ Việt Nam mai sau". Một lần nữa
hàng ngàn thanh niên thiếu nữ Việt Nam đã vĩnh biệt cha mẹ già, anh em,
bạn bè, người yêu và cuộc sống đang nở rộ ở tuổi thanh xuân để chôn thây
trên núi rừng Việt Bắc.
Những cái chết của họ là những cái chết bi thảm vì những đấu đá phe
phái trong bàn cờ cộng sản thế giới mà đảng csvn là một con cờ.
Để quay đầu lại với thiên triều Bắc Kinh, để tiếp tục kiếm tiền và giữ
quyền sau khi túi hầu bao Liên Xô bị bốc khói, Lê Đức Anh và bè lũ tay
sai cúi đầu, cong lưng ký mật ước Thành Đô và mở ra thời kỳ Bắc thuộc
mới. Hôm nào Lê Đức Anh ra lệnh cho 64 người lính Việt Nam buông súng và
trở thành những tấm bia người để bảo vệ tinh thần Thành Đô; ngày nay
Phùng Quang Thanh lo lắng nhân dân Việt Nam có khuynh hướng chống Tàu và
lên tiếng cảnh báo để bảo vệ và tiếp tục con đường Thành Đô bán nước.
Cả 2 tên Bộ trưởng quốc phòng này là hình ảnh rõ ràng nhất của một chế
độ phản quốc, sẵn sàng gửi hàng trăm ngàn công dân VN ra làm bia thịt
cho bạn của chúng nhưng là kẻ thù của dân tộc. Và sau lưng 2 tên
này là toàn bộ lãnh đạo đảng CSVN - từ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng với
công hàm bán nước cho đến tập đoàn lãnh đạo hôm nay. Từ đầu đời cho đến
cuối đời không sót một vương triều cộng sản nào.
Dưới sự "lãnh đạo" của tập đoàn bán nước và những tên chỉ huy quân đội tối cao mang thẻ đảng này, người lính Việt Nam chỉ có một cơ hội duy nhất: lãnh đạn.
Những người lính Việt Nam chưa từng có cơ hội được hy sinh lẫm liệt và
anh hùng tại đảo Gạc Ma. Họ đã bị hãm hại bởi chính tên chỉ huy cao nhất
của họ, bởi chính sách hèn với giặc, ác với dân, sẵn sàng thí quân của
toàn bộ lãnh đạo đảng CSVN. Họ đã chết trong bi thảm, uất ức. Họ đã chết
như những con chốt, những món hàng đổi chát, những phương tiện chính
trị biết nói, biết đi, biết thở và... biết chết như hàng trăm ngàn thanh
niên thiếu nữ trước họ và sau họ phải chết. Họ chết vì bị dán nhãn đặt
tên "Quân Đội Nhân Dân Việt Nam", là một công cụ của đảng cai trị và
chưa bao giờ thực sự được chiến đấu cho khát vọng và ý nguyện của nhân
dân Việt Nam.
No comments:
Post a Comment