"...Nhiều
người đưa ý kiến với tôi rằng: hóa ra tên “siêu trộm” này còn có công
với dân và còn có tài năng hơn các ông bự như TT. Nguyễn Tấn Dũng và bí
thư thành ủy Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh, vì các ông tuy tuyên bố hùng hổ
rằng giệt trừ tham nhũng, bắt hết, hốt hết, nhưng chỉ bắt hết những...
người bất đồng chính kiến, và hốt hết... tài sản của dân nước, còn tham
nhũng thì tiếp tục trải dài trên toàn cán bộ đảng CS, nhỏ to lớn bé tùy
quyền chức cao thấp mà đục khoét ít hay nhiều! Chỉ có tên siêu trộm nhóc
tì này không nói mà làm, làm đâu trúng đó! Một người khác lại nói: “lẽ
ra TT Dũng và ông Bá Thanh nên ra lệnh ‘trả tự do vô điều kiện cho kẻ có
công’ vạch mặt bọn sâu, mà các ông đã không làm được!”..."
*
Tôi thường không có thói quen đọc báo “lề phải”, nhưng vì cái tựa đề ngộ lạ trên khiến tôi chú ý tìm đọc. Câu “chửi” trên nghe rất phản cảm! Vâng! Nhưng đây không phải là lời của tôi, mà là tựa của một bài viết được đăng trên báo Thanh Niên online, ngày 15 tháng 8 năm 2014 mà tôi tình cờ đọc được, nhờ đường dẫn của một tờ báo mạng khác.
*
Tôi thường không có thói quen đọc báo “lề phải”, nhưng vì cái tựa đề ngộ lạ trên khiến tôi chú ý tìm đọc. Câu “chửi” trên nghe rất phản cảm! Vâng! Nhưng đây không phải là lời của tôi, mà là tựa của một bài viết được đăng trên báo Thanh Niên online, ngày 15 tháng 8 năm 2014 mà tôi tình cờ đọc được, nhờ đường dẫn của một tờ báo mạng khác.
Bài viết này của một tác giả người Đà Nẵng, là nơi có cái tên “siêu
trộm” mang danh là Đặng Ngọc Tân (ĐNT), mới chưa đầy 30 tuổi. Hiện giờ
ĐNT đã an phận trong nhà… tù chung thân, theo bản án xử vào tháng 6/2013
tại tòa án Đà Nẵng, nơi mà Tân từng gây rúng động cho mọi người, nhưng
đúng ra là rúng động cho những đại gia-quan chức của Đà Nẵng trong một
thời gian dài, khi Tân đang tung hoành và thực hiện được trót lọt 36 vụ
“viếng nhà quan chức có lắm tiền nhiều của” (theo nguyên văn bài viết,
tôi chỉ lập lại), tại thành phố ruột thịt của ông Nguyễn Bá Thanh, bí
thư tỉnh ủy Đà Nẵng, người đã được đưa ra trung ương để “thành lập ban
giệt trừ tham nhũng”, và từng tuyên bố là sẽ “hốt ngay, hốt hết” những
con sâu tham nhũng, từ chóp bu đến chóp đáy, của cái nhà nước nổi tiếng
là TOÀN SÂU BỌ!
Đã nói là đọc báo dùm bà con, nên những gì tôi nói trong bài này về tên
“siêu trộm” tuổi trẻ tài (ăn trộm) cao ĐNT nói trên, là hoàn toàn lấy từ
trong bài chính của tác giả người Đà Nẵng đã viết, tôi chỉ sắp xếp ý
tưởng theo trình tự mà tôi suy nghĩ khi đọc bài mà thôi.
Trước nhất là những con số về “thành quả đạt được” của ĐNT như sau (theo bản cáo trạng tại tòa):
- 2.906,6 chỉ vàng.
- 1.795 tỷ đồng.
- 23.250USD, cùng với một số hiện vật gồm máy móc và đồ dùng có giá trị
cao, tổng cộng khoảng trên 10 tỷ đồng. Nên nhớ tất cả con số trên đây
chỉ là con số được “bạch hóa”, vì biết đâu con số thật còn cao hơn
nhiều, do những “nạn nhân” không dám khai báo, hoặc chỉ khai báo ít
thôi, kẻo bị dân chúng “dị nghị” rằng tiền lương công chức ba cọc ba
đồng, mà ở đâu ra nhiều thế? Hoặc lương không đủ sống, sao có tiền của
dư để dành lớn vậy? Quan chức “khôn ngoan” thường làm thế, để “của đi
thay người” hơn là “người đi thay của”!
Một điều đáng lưu ý mà trong bài báo nêu rõ, là Tân chỉ “viếng thăm” nhà
của các “đại gia, quan chức nhà nước”, chứ không làm hại dân lành.
Chính vì vậy mà thời gian này, Tân đã gây hoang mang, mất ăn mất ngủ cho
các đại gia, quan chức của địa phương tâm thân bất ổn, mất sự an vui
hưởng thụ, và biết đâu cũng làm chùn tay một số quan chức sâu bọ trong
việc nhận hối lộ và đục khoét của dân nước không chừng, vì họ sợ bị “lọt
vào mắt xanh” của tên trộm “trẻ ranh hỗn láo”, dám khinh thường các
quan chức! Thật ra thì ai cũng biết rằng các quan này cũng cùng “giới
cấp”, cùng “bạn nghề” với tên trộm Tân thôi, chỉ có khác là mỗi bên phân
chia nhau hành nghề vào một “thời điểm thích hợp”, kẻ làm ban ngày,
người làm ban đêm!
Cũng không hiểu tại sao mà một tên ăn trộm, lại được bài viết mô tả như
một tay công tử, hay một tay “điệp viên”: người ta thường thấy Tân ung
dung tay cầm cây vợt đi đánh tennis, hay lái xe biển số... 007 đi dạo
nơi này nơi kia, nhưng thật ra là hắn đi quan sát ngắm nhìn những nơi
hắn dự định “viếng thăm”, làm cho quan chức giàu có khó yên lòng! Như
vậy hóa ra có nhiều người từng biết Tân là tên chuyên trộm nhà quan, mà
hắn vẫn chưa bị tóm, còn có thời giờ thực hiện được trót lọt tới 36 “phi
vụ”! Kể cũng lạ, hay là ý trời muốn cho tên trộm này hoàn thành một tờ
“sớ” ghi danh các quan tham của Đà Nẵng, tuy chưa đầy đủ?!
Một chi tiết “đặc sắc” khác nơi tên “trộm nhà quan” này, mà chính ông
đại tá CA Trần Mưu, trưởng phòng PC45 CA Đà Nẵng, người đã bắt Tân, kể
lại cho mọi người, là Tân sau khi bị bắt, đã “xin” được gặp chính ông để
“nói lời xin lỗi” trước khi đi khai tội, nguyên văn lời Tân như sau: “Nếu anh không bắt nhanh, thì nhà tiếp theo mà tôi đến chính là... nhà anh”!
Ôi trời! Sao liều mạng hay trổi máu anh hùng dữ vậy hả Tân? Trong khi
các tội phạm khác người ta lo chạy tội, giấu tội, khai bớt tội để được
giảm nhẹ chút nào hay chút ấy, còn tên Tân này lại ngang nhiên khai cả
tội chưa phạm, định phạm nhưng chưa... kịp phạm, là sao vậy? Hay là tên
này còn “bức xúc” vì chưa kịp làm điều mình muốn làm, cần làm? Nếu như
vậy, phải chăng tên trộm này không “nhìn nhận” cái tội của mình, hay oái
ăm, hắn còn nghĩ rằng việc mình làm là có công, là trừ gian giệt ác dùm
cho dân khỏi bị bày sâu đục khoét, hoặc trả thù dùm dân, giải tỏa bớt
sự uất ức của dân chăng? Mà đọc xong nguyên câu nói của Tân do ông đại
tá CA thuật lại, thì không thấy có chữ “xin lỗi” nào như ông nói cả, chỉ
thấy lời “cảnh cáo” rằng ông có trong danh sách những tham quan nhiều
tiền của, mà lẽ ra phải được Tân “viếng thăm”! Nếu khôn ngoan một chút,
thì ông CA không nên kể “sự thật” ấy ra, kẻo bị “hiểu nhầm” rằng ông...
tự thú, hay suy sâu câu nói của bị can là : “Anh bắt tôi hả? Chính anh
mới là kẻ có tội, đáng bị tôi vạch mặt đó!”.
Trong bài viết, tác giả cũng có đề cập đến một ý khá ngộ nghĩnh, đó là
tác giả nói trong “lịch sử trộm cắp”, rằng đã từng có kẻ trộm được dân
chúng tôn lên làm anh hùng cứu nhân độ thế! Chẳng hạn trong xã hội VN ta
thời phong kiến, cũng từng có những đảng cướp rất hùng hậu, chuyên đi
cướp của nhà quan tham, nhà cường hào ác bá, để đem về phân phát cho dân
nghèo, nghèo vì quan tham và vì cường hào ác bá! Tóm lại những đảng
cướp này chắc chắn phải có cái TÂM, ít ra là hơn bọn “cướp ngày”, nên
mới chịu mang tiếng là cướp trộm, để lấy lại những gì của dân đem trả
lại cho dân, dù có phải đối đầu với cường quyền! Những người dân thường
gọi những kẻ cướp có TÂM này là “hiệp khách”, đã “thay trời hành đạo”,
và lúc đó họ sẵn sàng đứng hẳn về phía kẻ cướp để bao che, chống lại
“phép công”, nhưng là phép công của những chính quyền... bất công! Và
nếu ở đâu, lúc nào có xuất hiện những loại cướp có lòng nhân ấy, thì
đúng là thời buổi ấy xã hội nhiễu nhương, kẻ trên bất chính, đạo tặc
(như đạo Khổng nói: “thượng bất chính, hạ tắc loạn!”). Cứ suy như thế,
người ta lại không khỏi quanh quẩn với ý nghĩ: thế cái ông đại tá CA bắt
Tân, có nghĩ gì về ẩn ý của Tân khi cố tình gặp được ông ta để báo tin
rằng: “ông được xếp vào loại quan tham nhiều tiền lắm của, lẽ ra tôi sẽ
ghé nhà ông”! Nếu thế thì ông đại tá CA quả là người gặp số hên, vì còn
có cơ hội tiếp tục “con đường sự nghiệp” của mình lâu hơn nữa, và người
khổ là dân!
Có phải vì thế mà, cũng theo bài viết của “người Đà Nẵng”, hình như
người dân nơi đây cũng lấy làm hài lòng mãn nguyện, khi thấy nổi lên
những kẻ cướp như Tân. Chính tác giả cũng nói: “tội thì phải nói là tội,
để xã hội có kỷ cương”, nhưng những tên tội phạm như Tân, dường như
được tác giả lấy làm thú vị thỏa thuê, với câu văn biểu cảm của ông: “vỗ
đùi cái đét”, và miệng chửi nhưng lòng... không chửi: “Tiên sư thằng
trộm!”.
Nhiều người đưa ý kiến với tôi rằng: hóa ra tên “siêu trộm” này còn có
công với dân và còn có tài năng hơn các ông bự như TT. Nguyễn Tấn Dũng
và bí thư thành ủy Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh, vì các ông tuy tuyên bố hùng
hổ rằng giệt trừ tham nhũng, bắt hết, hốt hết, nhưng chỉ bắt hết
những... người bất đồng chính kiến, và hốt hết... tài sản của dân nước,
còn tham nhũng thì tiếp tục trải dài trên toàn cán bộ đảng CS, nhỏ to
lớn bé tùy quyền chức cao thấp mà đục khoét ít hay nhiều! Chỉ có tên
siêu trộm nhóc tì này không nói mà làm, làm đâu trúng đó! Một người khác
lại nói: “lẽ ra TT Dũng và ông Bá Thanh nên ra lệnh ‘trả tự do vô điều
kiện cho kẻ có công’ vạch mặt bọn sâu, mà các ông đã không làm được!”.
Những ý kiến này nghe cũng có lý, nhưng chưa dám chắc là tên “ăn trộm
nhà quan” này có muốn nhận cái bản tuyên dương công trạng từ thủ tướng
và ông bí thư tỉnh ủy này không, hay hắn lại cắc cớ nghĩ thà ở tù còn...
vinh dự hơn, vì còn được mọi người nể trọng hơn là nhận bằng tuyên
dương, bằng khen, như một số văn nghệ sĩ hiện nay đã khước từ bằng khen
từ nhà nước, từ thủ tướng!
Bài này nhằm giúp một số người dân xả... stress, sau những năm tháng dài
cứ phải ngậm đắng nuốt cay vì phải sống trong một xã hội VN đầy sâu bọ
và rác rưởi!
Xin gửi lời cám ơn tác giả bài viết và báo Thanh Niên vì đoạn văn “lời
ít ý nhiều” này. Đây là tờ báo “lề nhà nước”, chứ không phải báo “lề
dân”, nên các dư luận viên và chính phủ... của họ cứ yên tâm, khỏi bảo
là dân “bôi nhọ chính quyền”, hay “phản động”!
Chân thành cầu chúc bà con còn chút niềm vui để sống mà chờ ngày quang
vinh của dân tộc, khi bọn sâu đã được dọn sạch hết trên đất nước thân
yêu VN.
No comments:
Post a Comment