Trần Văn Huỳnh
Tù nhân chính trị Trần Huỳnh Duy Thức
Ông Trần Văn Huỳnh
Sáng
ngày 8/11, tôi cùng mấy đứa con, cháu lên đường đi Xuyên Mộc mà lòng
đầy bất an sau khi nhận được tin Thức bị ép cung bằng roi điện. Trong
tâm trạng lo lắng, tôi nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Tôi cố trấn
an mình bằng những suy nghĩ tích cực, nhưng sau đó nỗi lo vẫn quay trở
lại vì tôi nhận ra trong điều kiện thiếu thốn, khan hiếm thông tin thì
mọi khả năng đều có thể xảy đến.
Gia
đình bắt đầu đi lúc 10h sáng để lên kịp vào buổi đầu giờ chiều. Thật
may là lúc đến nơi, chỉ có gia đình tôi cùng 1 anh đứng tuổi cũng đi
thăm người thân của mình. Như mấy lần trước, gian phòng thăm gặp được bố
trí để chỉ có một mình chúng tôi, nên anh đứng tuổi nọ phải ngồi chờ
bên ngoài dù phòng vẫn còn dư chỗ. Một đứa cháu đi cùng thấy vậy, nó
chợt nói: “Cậu Tám bị biệt giam, nên nhà mình cũng bị phân biệt.” Tôi
nghe mà chạnh lòng và buồn – chạnh lòng vì không biết Thức còn bị biệt
giam đế bao giờ, buồn vì tôi thấy thực tế vẫn đang diễn ra những phân
biệt đối xử, hay thậm chí là đối xử hà khắc, thô bạo đến đau lòng với
những người tù nhân lương tâm trong các trại giam, cho dù phát biểu từ
phía Nhà nước luôn phủ nhận điều này.
Trong
lúc chờ tôi có hỏi cán bộ trại giam về thời gian được phép thăm thì
được trả lời là không quá 60 phút, tuy nhiên tùy trường hợp nếu nội dung
trao đổi không đúng nội quy thì họ sẽ cắt giữa chừng và kết thúc buổi
thăm. Nội quy từ đâu, cụ thể như thế nào thì tôi không được cho biết rõ,
chỉ biết mấy cuốn tạp chí kinh tế bằng tiếng Việt gia đình cầm theo để
gửi vào cho Thức đọc đều bị từ chối mà không có lời giải thích.
10 phút chờ đợi cộng với nỗi lo lắng càng khiến tôi nóng lòng gặp Thức ngay. Cuối cùng Thức cũng bước vào. Thầm cảm tạ trời phật, tôi thấy gánh nặng trong lòng như vơi đi một nửa. Tôi ôm chặt đứa con của mình để cảm nhận nó vẫn nguyên vẹn và lành lặn trong vòng tay. Lúc đó tôi chỉ có mong muốn duy nhất là mang đứa con trai vô tội này ra ngay khỏi chốn lao tù bất kể mọi chuyện. Để con tôi không còn phải sống trong thiếu thốn mọi bề, không còn bị người ta đối xử hà khắc. Để con tôi được bình an.
10 phút chờ đợi cộng với nỗi lo lắng càng khiến tôi nóng lòng gặp Thức ngay. Cuối cùng Thức cũng bước vào. Thầm cảm tạ trời phật, tôi thấy gánh nặng trong lòng như vơi đi một nửa. Tôi ôm chặt đứa con của mình để cảm nhận nó vẫn nguyên vẹn và lành lặn trong vòng tay. Lúc đó tôi chỉ có mong muốn duy nhất là mang đứa con trai vô tội này ra ngay khỏi chốn lao tù bất kể mọi chuyện. Để con tôi không còn phải sống trong thiếu thốn mọi bề, không còn bị người ta đối xử hà khắc. Để con tôi được bình an.
Nhưng
thực tế nghiệt ngã vẫn còn, và tôi phải đối diện với nó. Trong cái ôm,
tôi cố gắng hỏi nhỏ: "Con có bị chích roi điện không?" Thức trả lời là
không. Các chị và em trai Thức cũng nhận được câu trả lời tương tự. Nghe
vậy cả nhà ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, một lúc sau khi đã
ngồi xuống nói chuyện, tôi nhận ra người dẫn Thức ra hôm đó lại chính là
trung tá Uông Ngọc Hồi, người mà theo nguồn tin gia đình được biết đã
chích roi điện vào cổ Thức, trong khi những lần thăm trước tôi chưa từng
thấy vị trung tá trên. Việc khác thường này khiến tôi cảm thấy bất an.
Mặc
dù vậy, có một điều vui là tinh thần Thức vẫn ổn định. Thức nhắc về
chuyện làm sáng tỏ án oan sai của ông Nguyễn Thanh Chấn và kết quả này
sẽ là tiền lệ án cho các trường hợp oan sai khác. Thức nói trước đây và
hiện tại có rất nhiều án oan sai ở nhiều nơi, nhưng lại bị ém nhẹm. Việc
ông Chấn được giải oan là trường hợp đầu tiên thấy, và đó là dấu hiệu
rất tốt.
Chuyện
ăn uống, sinh hoạt vẫn rất khó khăn. Thức than phiền chế độ hà khắc của
trại giam vì liên tục bị xét phòng, cửa sổ buộc phải mở liên tục, buổi
tối đi ngủ không được tắt đèn, thư viện chậm cho mượn sách... Thức dặn
gia đình không nên gửi vào nhiều đồ ăn vì sau khi qua kiểm tra, xét
duyệt, thức ăn phải bỏ đi rất nhiều do hư hỏng. Thức cũng hỏi thăm các
thư đã gửi về cho mọi người trong nhà nhưng hầu hết đều nhận rất trễ
(hơn 1 tháng, hoặc hiện chưa nhận được dù đã gửi rất lâu).
Buổi
thăm kéo dài trong khoảng 50 phút thì kết thúc. Trước khi ra về, trại
giam bất ngờ yêu cầu con dâu tôi ký xác nhận vào biên bản ghi lại nội
dung buổi thăm gặp. Gia đình ai cũng ngạc nhiên, vì trước đây chưa hề có
tiền lệ này. Trại giam, hay một cơ quan nào khác, sẽ xem xét nội dung
cuộc nói chuyện của chúng tôi cho việc gì?
Chia
tay Thức ra về, nhìn dáng Thức bước đi lầm lũi vào sâu bên trong trại
mà không quay lại vẫy tay chào gia đình như mọi khi, tôi chợt thấy không
yên trong lòng. Xâu chuỗi lại những sự việc khác lạ của buổi thăm gặp
lần này, có cơ sở để nghi ngờ rằng đang có một sự việc bất thường diễn
ra đối với Thức. Đằng sau sự việc này dường như có uẩn khúc mà hiện giờ
tôi chưa khẳng định được. Thông tin gia đình nhận được hôm trước liệu
có là đúng, và Thức đang chịu một áp lực nên không thể báo cho gia đình?
Tôi
chỉ mong câu trả lời của Thức là sự thật để tôi biết con mình được bình
yên. Việc Thức bị biệt giam đã là sự trấn áp về mặt tinh thần rất lớn.
Nay nếu Thức tiếp tục bị tra tấn về thể xác thì người cha già này không
thể chịu đựng nổi.
Tôi
không muốn nuôi trong lòng những mối nghi ngờ. Nhưng khi mà sự minh
bạch trong thông tin là không có, trong khi có quá nhiều những việc
không thể hiểu được đã xảy ra với con tôi, thật tôi không biết phải tin
vào điều gì nữa.
Thay
mặt gia đình, xin chân thành cám ơn sự nhiệt tình sẵn sàng giúp đỡ của
mọi người với Thức và gia đình tôi. Có mọi người tôi cảm thấy không cô
đơn và có thêm sức mạnh để tiếp tục con đường đòi tự do cho Thức.
Tháng 11/2013 –
Trần Văn Huỳnh
P/S: Bài viết này được lưu trên trang web
https://www.facebook.com/
No comments:
Post a Comment