Trở Về Trang chính

Friday, October 11, 2013

ĐẢNG CS VIỆT NAM KHÔNG CÓ NHÂN SỰ TRÍ THỨC, NGOÀI VÕ NGUYÊN GIÁP

ĐẢNG CS VIỆT NAM KHÔNG YÊU NƯỚC
ĐẢNG CS VIỆT NAM KHÔNG CÓ NHÂN SỰ TRÍ THỨC, NGOÀI VÕ NGUYÊN GIÁP

Những suy nghĩ vụn vặt của một người dân Việt nhân cái chết của đại tướng Võ Nguyên Giáp.



Xưa kia Đại tướng cầm quân...

Giờ này Đại tướng GIÁP VỎ còn NGUYÊN

Sáng ngày 08.10.2013 khi thức dậy mở trang mạng đài Á Châu Tư Do, tôi đọc thấy một cái tít lớn: Tiến Sĩ Cù Huy Hà Vũ và Giáo Sư Nguyễn Huệ Chi nói về Tướng Võ Nguyên Giáp của Gia Minh, biên tập viên RFA gởi lên trang mạng từ ngày 05.10.2013, tôi vội có những suy nghĩ như sau.
Nhưng trước khi trình bày những suy nghĩ của mình, tôi xin lỗi GS Nguyễn Huệ Chi và TS Cù Huy Hà Vũ. Sở dĩ tôi phải rào đón như vậy, bởi vì suy nghĩ của tôi có thể không giống với những suy nghĩ của hai vị. Tôi chỉ suy đoán ra thôi từ những nhận xét của quí vị. Là một con người, trời cho tôi có bộ óc, nên tôi phải suy nghĩ. Nếu những suy đoán của tôi sai quý vị cứ phê bình, còn nếu những suy đoán của tôi đúng quí vị nên cổ vũ cho tôi.
Trong bài viết trên của đài ACTD Giáo sư Nguyễn Huệ Chi nói: “Chúng tôi luôn đánh giá từ khi đại tướng cầm quân cho đến nay là một nhân vật kiệt xuất của đất nước chúng tôi, mà chưa bao giờ bị thế giới lên tiếng chỉ trích bất kỳ một điểm gì. Thế thì đó là con người toàn vẹn, con người có tầm nhìn thiên tài, con người có tấm lòng lớn đối với tổ quốc, đối với đất nước, có sự nhạy cảm, sáng suốt mỗi khi tình thế đất nước có một gấp khúc.” Thế nhưng khi được hỏi tại sao đại tướng không phát huy được những đức tính tốt ấy thì vẫn tiếng nói của GS Huệ Chi trên đài ACTD đã thú nhận: “Bởi vì nội tình của đảng cầm quyền (tức đảng CS Việt Nam) đã khiến cho đại tướng phải thúc thủ và lui về ẩn dật.”
Vâng, đến đây quí vị có thể suy nghĩ như thế nào tùy quí vị. Riêng cá nhân tôi thì lại hiểu (xin lỗi giáo sư Huệ Chi một lần nữa) đảng Cộng Sản Việt Nam không có tấm lòng lớn đối với tổ quốc, đối với đất nước, không có sự nhạy cảm, sáng suốt mỗi khi tình thế đất nước có một gấp khúc, nên đã làm cho đại tướng Võ Nguyên Giáp phải thúc thủ và lui về ẩn dật.
Hiện tình một đất nước Việt Nam là một trong những nước nghèo nhất Đông Nam Á sau trên 35 năm chinh chiến và gần 39 năm hòa bình, những công dân Việt Nam bị chặn lại để điều tra tại các phi trường sau khi đã theo một khóa học tìm hiểu về xã hội dân sự và, đang là những thực tại không thể chối cãi được, những thực tại làm cho tôi càng xác tín hơn về những suy nghĩ như đã được trình bày ở trên. Còn ai có những suy nghĩ khác và đánh giá tôi như thế nào là quyền của họ.
Tiếp đến khi TS Cù Huy Hà Vũ công bố và được phóng viên Gia Minh kể lại thì “đại tướng Võ Nguyên Giáp là một trí thức, có thể nói là trí thức lớn đầu tiên của Việt Nam vì ông xuất thân là một giáo viên sử học, trước khi tham gia hoạt động bí mật để chống Pháp ….. Sau đỉnh cao danh tiếng với chiến thắng Điện Biên Phủ, về sau này cuộc đời của đại tướng Võ Nguyên Giáp được cho là có nhiều trở ngại và tiếng nói của ông không được lãnh đạo Đảng và Nhà nước lắng nghe.
“Nhiều ý kiến cho rằng đại tướng đã sống phần đời còn lại với chữ nhẫn.” Đọc những dòng chữ này tôi lại có suy nghĩ tiêu cực giống như trên (và cũng xin lỗi TS Cù Huy Hà Vũ một lần nữa): Đảng Cộng Sản Việt Nam, ngoài Võ Nguyên Giáp ra, không hề có trí thức trước khi tham gia hoạt động bí mật để chống pháp cũng như trong giai đoạn hiện nay khi đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời. Nhóm từ “có thể nói là trí thức lớn đầu tiên của Việt Nam” ở đây theo tôi hiểu cũng mang ý nghĩa loại trừ lãnh tụ Hồ Chí Minh. Dù với bất cứ lý do gì, một trí thức Cộng Sản, nghĩa là một ngừơi gắn bó với duy vật biện chứng của Marx không được nhìn nhận một đấng tạo hóa. Đàng này trong tuyên ngôn độc lập của đất nước mình vào ngày 02.09.1945, Hồ Chí Minh không ngần ngại trích dẫn một đoạn văn hữu thần của tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ sau cái được gọi là thành công của Cách Mạng Tháng Tám. Đoạn trích rằng “tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.” Còn nếu như không thiếu hiểu biết thì đây là một cách nói lừa bịp của ông Hồ Chí Minh để đánh lừa những người dân yêu nước của Việt Nam, bởi vì kể từ cái gọi là thành công của Cách Mạng Tháng Tám ấy chưa bao giờ tinh thần dân chủ này được áp dụng ở Việt Nam. Chứng tích sờ sờ là cuộc chặn giữ những người tham dự khóa học về xã hội dân sự được đề cập đến ở trên. Và không một người trí thức trung thực nào lại dám nói lên một phát ngôn lật lọng như vậy.
Rồi tại sao tôi nói là ngay cả vào thời điểm hiện nay nhóm trí thức đó vẫn chưa có trong Đảng Cộng Sản Việt Nam. Chúng ta hãy xem có một lãnh đạo trí thức nào dám tuyên bố là đa số người Việt Nam đều thích chế độ một đảng mà không hề có một dẫn chứng cụ thể nào để minh chứng điều ấy như cụ Tổng Trọng nhà ta đã làm khi đi thăm Ấn Độ vào khoảng năm 2009 hay 2010 gì đó. Trí thức ra ông phải minh chứng được bằng những cuộc bầu cử đúng nghĩa theo tiêu chuẩn một quốc gia dân chủ, chứ không phải kiểu đảng chỉ dân bầu như bầu cử hiện nay ở CHXHCNVN. Hoặc ít ra có một cuộc trưng cầu dân ý như khối 8406 đề nghị để minh chứng cho lời nói của mình. Có lẽ vì thế mà khi nhà báo Nguyễn Đức Kiên bị cho nghỉ việc ngay sau khi có nhận xét về cách ăn nói thiếu lịch sự của Tổng Bí Thư đối với con dân nước Việt Nam. Rồi có một thủ tưởng “trí thức” nào như thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chúng ta không? Hồi đầu năm 2012 ông tuyên bố vụ trưng thu đất của Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng là trái với luật pháp Việt Nam, ấy thế mà chính vị thủ tướng “trí thức” ấy lại phong tướng cho đại tá Đỗ Hữu Ca, người cầm đầu lực lượng công an và quân đội để phong tỏa vùng đất của ông Đào Văn Vươn vào đầu năm 2013. Một người trí thức chân chính có hành động như vậy không? Thế rồi không ai quên được chủ tịch “trí thức” quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, người dám tuyên bố là dẹp hết những người tham nhũng thì lấy ai làm việc cho guồng máy nhà nước? Đúng là chỉ có “trí thức” Cộng Sản Việt Nam, một loại “trí thức” rừng rú, mới dám tuyên bố như vậy. Ở một đất nước dân chủ thì không người dân nào lại chọn một con người “trí thức” như vậy để làm lãnh tụ của mình. Chưa hết chủ tịch nước Trương Tấn Sang, trong dịp thăm Đan Mạch ngày 19.09.2013, đã tuyên bố với Thủ tướng Đan Mạch Helle Thorning-Schmidt là Việt Nam có 30 triệu người sử dụng internet, trong đó có bốn triệu bloggers, rất tự do. Việt Nam cũng có 200 kênh truyền hình, 700 tờ báo và không dưới 17.000 phóng viên… Thế nhưng không biết tại sao tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới của Pháp luôn xếp Việt Nam là kẻ thù của Internet. Blogger Điếu Cày thì bị bỏ vô tù triền miên chỉ vì đã thành lập Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do trên mạng Internet khoảng 2007 gì đó. Rồi khi Võ Nguyên Giáp chết được gần một ngày, các kênh thông tin thế giới đã phổ biến nguồn tin, nhưng các kênh thông tin Việt Nam vẫn cho ông ta sống. Hơn kém 24 tiếng đồng hồ sau Việt Nam mới cho phép thông tin về cái chết của ông ta được phổ biến. Như vậy Việt Nam có tự do báo chí không? Tiếng nói của ông chủ tịch Trương Tấn Sang có phải là tiếng nói của một người trí thức không? Thiết nghĩ hỏi là trả lời rồi nên tôi không phải đưa ra câu trả lời nữa. (Đại tướng Võ Nguyên Giáp ra đi vào lúc 6.09 chiều ngày 04.10. 2013 và không có thông báo chính thức nào xuất hiện trên kênh thông tin Viet Nam cho tới 10 giờ sáng ngày 05.10. 2013. Và chỉ đến 7.00 tối cùng ngày tờ Nhân Dân Điện Tử mới đưa thông báo chính thức về cái chết của đại tướng cho công chúng. – Nguồn tin BBC ngày 04 và 05 tháng 10, 2013.)
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng thành thực xin GS Nguyễn Huệ Chi và TS Cù Huy Hà Vũ đừng buồn tôi nếu tôi có hiểu sai suy nghĩ của hai vị. Nhưng tôi viết cho những người trí thức khác không có cùng quan điểm với hai vị để họ suy nghĩ và cùng tôi đánh giá tốt hơn về các lãnh tụ Việt Nam. Có lẽ họ sẽ tha thứ cho tôi. Cũng xin cám ơn đại tướng Võ Nguyên Giáp, mặc dầu đại tướng đã qua đời. Chính nhờ cái chết chậm của đại tướng mà chúng tôi biết được thâm cung lịch sử của Đảng Cộng Sản Việt Nam, một Đảng không yêu nước và không có nhân sự trí thức nào ngoài Võ Nguyên Giáp.

Kim Ba Nguyen.




THE VIETNAMESE COMMUNIST PARTY DOES NOT LOVE ITS COUNTRY
THE VIETNAMESE COMMUNST PARTY DOES NOT HAVE ANY SCHOLARLY PERSONNEL, EXCEPT VO NGUYEN GIÁP

The glimpsing thoughts of a Vietnamese citizen on the occasion of Generalissimo Vo Nguyen Giap’s death

On October 8, 2013, after I got up and had the RFA Web Site in front of me, I saw a big heading: Dostor Cu Huy Ha Vu and Professr Nguyen Hue Chi speak about general Vo Nguyen Giap which reporter Gia Minh of the RFA (Radio Free Asia) posted on line on October 5, 2013. Promptly did the following thoughts come to my mind.
But before presenting them I would like to address my apology to Prof. Nguyen Hue Chi and Dr. Cu Huy Ha Vu first. Why do I have to so stand on formality, because my thoughts may be not similar to yours, two scholars. These are only my own assumptions. Being a human being, endowed with an intelligence by God, I have to think. Should my assumptions be wrong do forgive me. Then should my assumptions be correct, do encourage me!
In the article of the RFA Prof. Nguyen Hue Chi said, “We have always held in high esteem the Generalissimo, since the day he was an army commander up to now, being a most outstanding personality of our country. He has never been found fault with by the world outside on any respect. Thus he is a perfect man, a man of genial insight, possessing a huge heart toward his nation, his country, and showing sensibility and clearsightedness each time his country got flawed.” But when asked why he could not profit by these qualities, the same voice from Prof. Hue Chi of the RFA’s emission acknowledged. “Because of the internal affairs of the Party in power (i.e. the Communist Party) he had to give up himself and retreat.”
Here you can think whatever you like. As for me I understand ( and I apologize to Prof. Hue Chi for it once again) that the Vietnamese Communist Party did not have the huge heart toward their nation and country, missing all sensibility and clearsightedness whenever the their country was in flaw, which made Generalissimo Vo Nguyen Giap give up himself and retreat.
That Viet Nam’s present status quo is one of the poorest countries in the South East Asia after more than 35 years of wars and almost 39 years of peace, that its citizen were arrested at the airports for investigations after they had been following a course on the civil society and coming back home, are irrefutable realities which oblige me to be more convinced of the thoughts I have had above. Let anyone else have his own thinking and discern me to his right.
Then what Dr. Cu Huy Ha Vu told reporter Gia Minh was also reported. “Generalissimo Vo Nguyen Giap was a scholar, we can say that he was the first great scholar of Viet Nam, because, before participating in the clandestine activities against France, he appeared to the public as a professor of history …. After the culminating point of fame with the Dien Bien Phu victory, his life was said to be obstructed with difficulties later on and his voice was not heard neither by Party leaders nor by his country .
“Many opinions have been voiced to say that Generalissimo had to live the rest of his life in endurance.” Reading these lines I have some similar negative thoughts as the ones I have had above (and I apologize to Dr. Cu Huy Ha Vu again for them .) The Vietnamese Communist Party, apart from Vo Nguyen Giap, did not have any scholars at the time they took part in the clandestine activities against France and at the present time when Generalissimo Vo Nguyen Giap passes over. The group of words “we can say that he was the first great scholar” here, in my own uderstanding, makes exclusion to leader Ho Chi Minh as well. For whatever reason, a Communist scholar, that is an adherent to the materialistic dialectics of Marx, must never acknowledge a Creator. Whereas on the day of Independence Declaration September 2, 1945, Mr. Ho Chi Minh did not hesitate to extract a theocratic passage from the US Declaration of Independence after the so-called success of the August Revolution. The extraction reads “all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness” Or should Mr. Ho Chi Minh not fail to have knowledge, this way of speaking was a perfidous one of his to cheat Vietnamese patriots, because since the so-called success of August Revolution, never has this spirit of democracy been applied in Viet Nam. The bare proof is the arrest of participants of the course on the civil society which has been mentioned above. No authentic scholar can speak up such a perfidious utterance.
Then why do I say that even at the present time there has not been that intellectual circle in the Communist Party of Viet Nam. Let us see whether or not there is a scholarly leader who dared say that the majority of the Vietnamese people like one-party regime without any concrete proofs as our Secretary General Trong did when he was on a visit to India some time in 2009 or 2010. Should he be a “scholar”, he would have to prove it by polling in the way democatic states have and not in the way the Party choses and the people vote as it actually happens in the Socialist Republic of Viet Nam. Or at least there should be a referendum as the 8406 Bloc asks for as a proof for his utterance. It was probably because of that that reporter Nguyen Duc Kien was laid off immediately as he was reported to have observations on General Secretary’s address as missing good manners toward the Vietnamese . Then who can believe that Prime Minister Nguyen Tan Dung is a scholar? At the beginning of 2012 he said that the dispossession of Mr. Đoan Van Vuon’s land was illicit. Then he promoted the police colonel Do Huu Ca, who commanded Mr. Doan Van Vuon’s land dispossessing operation, to the general rank at the beginning of 2013. Does a true scholar act similarly? Then who can forget, however, the “scholarly” chairman of the House of Representatives, Nguyen Sinh Hung, a person who dared say that to eradicate corrupt officals who else will remain to work for the administrative body of the government? It is precisely the “scholarship” of the Vietnamese Communists, a kind of ‘jungle scholarship”, which dare say so. In a democratic country what citizen would vote for such a “scholar” to be his leader? That is not the end. The President of State Truong Tan Sang, on his visit to Denmark September 19, 2013, told Ms. Danish Prime Minister Helle Thorning-Schmidt that Vietnam has 30 million people who use the Internet, in which there are four million bloggers, and is completely free (on this matter understoodly.) Viet Nam also has 200 television channels, 700 newspapers and magazines and more or less 17,000 reporters… . Yet nobody knows why the Reporters Without Borders of France always accuses Vietnam of being the enemy of the freedom of the Internet. Blogger Dieu Cay has been tossed to perennial imprisonment just because he founded the Free Journalist Club on the Internet some time in 2007. Then when Vo Nguyen Giap died for almost a day, mass media of the outside world had it in the news, but Vietnamese mass media still let him alive. It was more or less 24 hours later that Vietnam allowed the news about his death to be propagated. Is this the freedom of expression of the mass media in Viet Nam? Are Mr. President Trong Tan Sang’s words the utterance of a scholar? To pose the question, I believe it, is to give the answer. That is why I do not have to reply to this question any longer! (Vo Nguyen Giap’s departure was at 6.09 pm on October 4, 2013 and no official announcement was in the news until 10 am on October 5, 2013. It was only at 7.00 pm of the same day that the People Newspaper on line gave the particular announcement about the generalissimo’s death to the public. – bbcvietnamese.com October 4 and 5, 2013.)
Whatever it may be, I sincerely ask for forgiveness from Prof. Hue Chi and Dr. Cu Huy Ha Vu. Do not be sad against me, please, should I be wrong with you in my thinking. I write for other Vietnamese scholars who do not share your points of view so that they can think and together with me have better discernment about Vietnamese leaders. Maybe they would forgive me. Thanks have to be given to Generalissiom Vo Nguyen Giáp, too. It is because of your death that we learn to know about the hidden historical den of the Vietnamese Communist Party, a Party which neither loves Viet Nam nor does it have any scholarly personnel, except Vo Nguyen Giap!
Kim Ba Nguyen.

No comments:

Post a Comment